Đoàn người phía dưới đang xem kịch đã bị người của Lâu Vĩnh sơ tán đi từ bao giờ, phía dưới chỉ còn lác đác một vài người trong tổ chức của hắn cải trang để phòng trường hợp khẩn cấp. Tất nhiên, điều đáng nói ở đây chính là tình hình ở phía trên, nơi Hoắc Kỳ Vũ đang cố gắng thuyết phục người phụ nữ kia quay đầu.
“Thanh Thanh… Chỉ cần cô chịu quay đầu, vẫn luôn sẽ có người dang rộng vòng tay đón cô trở về. Gần hơn hết, Thanh Thanh, cha mẹ tôi vốn dĩ không hề bài xích cô, không phải là họ không biết rằng cô là người con gái giả mạo, thực tế, họ biết, nhưng họ tình nguyện cho cô giả mạo. Họ nhìn ra được, trái tim của cô tổn thương nhưng vẫn có thể chữa lành. Thanh Thanh, họ đang muốn chữa lành cho cô…”
“Thanh Thanh, tớ… Tớ cũng muốn chữa lành cho cậu.” - Linh Châu chậm rãi bước tới, ngồi xuống trước mặt của người bạn từng rất thân thiết, nhẹ giọng nói.
Người phụ nữ lúc này đã không còn dáng vẻ cao ngạo như lúc ban đầu, thay vào đó là bóng lưng cô quạnh đang dần sụp xuống, cả người co lại thành một khối, hai tay tự ôm lấy bản thân. Mỗi khắc qua đi, cơ hồ đã lấy đi của cô ta càng nhiều thứ. Tâm hồn như đã bị bi thương của chính bản thân nhấn chìm.
“Tôi không cần, cái gọi là thương hại ấy, tôi từ lâu đã không cần của các người rồi. Cuộc đời của tôi bị ràng buộc bởi sợi giây để rồi ngày qua ngày bị điều khiển đã không còn lâu lắm rồi. Vậy nên nếu các người cảm thấy cần thiết thì cứ bắt tôi lại đi. Đừng cố gắng trở thành người tốt như vậy, nó càng khiến tôi sản sinh ra cảm giác hận thù không đáng có mà thôi.” - Hứa Thanh Thanh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sâu thẳm của người đàn ông kia đối đáp.
“Rồi sau chuyện này, các người sẽ bao bọc tôi được bao lâu? Cho dù không thể nhìn thấy tương lai, nhưng với vết nhơ này của mình, một lúc nào đó xảy ra chuyện. Không biết sự tình như thế nào, nhưng chắc chắn, người đứng mũi chịu sào đầu tiên sẽ là tôi… Các người liệu có thể bao bọc cho tôi được bao lâu?”
“Linh Châu, tôi biết tôi có lỗi với cô, nhưng tôi không thể bù đắp, mà trong lòng tôi cũng đang gào thét rằng bản thân không cần phải bù đắp gì cả. Có thể, trong tôi vẫn còn một con người yêu sự ngọt ngào hòa bình yên tĩnh như những năm đó, nhưng dường như nó đang bị sự xấu xa trong tâm trí ăn mòn từng chút từng chút một. Rồi sẽ đến một ngày, con quỷ ấy sẽ chiếm toàn bộ thân thể cùng tâm trí của tôi, biến tôi trở thành một ác quỷ thực sự…”
“Nó sẽ dùng tri thức của tôi để đe dọa đến sự yên bình của các người. Vậy nên cứ bắt tôi đi, đem tôi giam ở một nơi thật xa, tốt nhất là không thể nào rời khỏi cũng được…”
Hoắc Kỳ Vũ hơi đơ ra, không hiểu vì sao, từ trong lời nói của cô ta, Kỳ Vũ như vừa nhìn thấy hai Hứa Thanh Thanh trong cùng một cơ thể vậy. Mà Linh Châu cũng nhìn ra được sự khác lạ trong lời nói kia, hai mắt nhìn cô ả không rời, mãi một lúc sau mới thu hồi lại tầm mắt của mình. Lời muốn nói ra chỉ dừng lại nơi cửa miệng, cuối cùng không không thể phát ra thành lời.
Cô ấy biết, Hứa Thanh Thanh đã lựa chọn cho bản thân một con đường của riêng mình, cho dù nó không phải là con đường tươi sáng nhất, nhưng đối với Hứa Thanh Thanh, nó chính là con đường hoàn hảo nhất… Thanh Thanh, rõ ràng sâu dưới lớp vỏ bọc kia, vẫn chỉ là một thiếu nữ với tâm hồn thiện lương như vậy…
Chỉ cần là cậu nói, dù là lựa chọn như thế nào, tớ cũng sẽ thành toàn cho cậu.
Thực ra, cho dù sau này mọi thứ đã dần biến chất, nhưng rõ ràng trong quá khứ tình bạn của hai người họ chắc chắn rất đẹp. Bởi lẽ, dừng lại ở từng lời nói từng hành động, Hứa Thanh Thanh chưa hề gây ra bất cứ hành động nào để uy hiếp hay chà đạp đến Linh Châu cả…
Nhưng sự đẹp đẽ đó chỉ có thể dừng lại ở quá khứ mà thôi, cho dù tẩy trắng cho Hứa Thanh Thanh như thế nào, vết dơ do chính bản thân tạo ra sẽ không bao giờ xóa nhòa đi được. Đúng như Hứa Thanh Thanh đã nói, nếu có một ngày thực sự Hứa Thanh Thanh phải trở thành người bị dư luận chỉ trích, cho dù Hoắc gia thực sự bảo hộ được cô ả, nhưng chỉ cần tinh ý một chút liền có thể nhận ra, bọn họ chẳng qua chỉ bao bọc được bề ngoài của sự việc, còn cái nhân bên vẫn luôn không hề thay đổi.
Hoắc Kỳ Vũ mím môi im lặng, thẳng đến khi nghe Linh Châu đồng ý với quyết định điên rồ kia của Hứa Thanh Thanh, trong đôi mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Nhưng khi nhìn đến đôi mắt sáng trong của con bé, hắn ta không hỏi thêm gì nữa.
Cuối cùng, Hứa Thanh Thanh cũng nhận được kết quả của sự lựa chọn kia. Cô ả bị đám người của Lâu Vĩnh đưa đi. Theo ánh đèn xe dần dần xa rời, Hứa Thanh Thanh cũng theo đó mà hoàn toàn biết mất khỏi cuộc đời của những người họ…
Đàm Nhu Nhi nhìn theo bóng xe kia, không biết cảm xúc trong lòng như thế nào. Bỗng nhiên từ bên tai vang lên âm thanh ấm áp của người đàn ông:
“Là cô ta đã lựa chọn, cho dù lựa chọn đó không phải tối ưu nhất, nhưng là lựa chọn mà cô ta không hối hận.”
Đàm Nhu Nhi quay đầu lại, đôi mắt như tìm thấy tiêu cự trên gương mặt của người đàn ông. Cô không nói gì, hắn liền hiểu ý mà dắt cô rời đi.
Chuyện của Hoắc gia sau đêm nay đã hoàn toàn chấm dứt, còn về phần kết có đẹp hay không thì vẫn nên để họ tự viết, ví đôi chân là ngòi bút, mỗi hành trình họ vượt qua, mỗi quyết định mà họ lựa chọn sẽ trở thành dòng chữ in trên trang giấy.