Cô Ấy Là Đoá Hoa Của Riêng Tôi

Chương 17



Sau khi chơi đùa bên bờ biển, Như Mạn cùng Ngao Viễn Khải ăn trưa ở một nhà hàng bốn sao, vì là ở gần biển nên phong cảnh thật sự rất đẹp, thỉnh thoảng lại có làn gió mát thổi qua khiến lòng người bất chợt cảm thấy yên bình, chỉ muốn thời gian có thể dừng lại, để ta được sống mãi trong khoảnh khắc đẹp đẽ này.

Đây là lần đầu tiên Như Mạn đi ăn ở nhà hàng, cô khép nép ngồi ngay ngắn vào chỗ, còn có một chút gì đó rất khẩn trương.

Ngao Viễn Khải đưa thực đơn cho cô, ánh mắt nhìn cô cứ như là một đôi mắt có thể nhìn thấu hồng trần, mọi cử chỉ cho đến từng hành động nhỏ của cô đều bị anh bắt trọn.

"Cô muốn ăn gì cứ chọn tùy ý."

Như Mạn nhìn vào thực đơn, những món này đều là những món mà cô chưa từng được ăn bao giờ, thậm chí đến cả nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến. Vậy nên khi nghe nói có thể chọn tùy ý, cô thật sự muốn nếm thử hết một lần, muốn biết được hương vị của những món ăn ngon này là như thế nào.

Chỉ là khi nhìn vào giá tiền, lúc này cảm xúc của cô trở nên vô cùng lẫn lộn, vừa kinh ngạc lại vừa hụt hẫng, chỉ một ly nước ép thôi đã có giá trên trời, món có giá thấp nhất cũng không phải là số tiền mà cô có thể trả nổi. Hoặc là, chỉ có kẻ quê mùa, nghèo nàn như cô mới có suy nghĩ đó cũng nên.

Như Mạn mím môi rồi lại cắn móng tay, một lúc lâu mà cũng chưa thể chọn được món, cuối cùng cô chỉ chọn một dĩa salad.

Như Mạn đặt thực đơn xuống, ngại ngùng nói: "Thật ra tôi không đói lắm."

Ngao Viễn Khải đột nhiên lại trở nên ôn hoà như ngọc, anh không vạch trần cô mà chỉ cong môi mỉm cười, vừa tinh tế lại vừa dịu dàng.

"Phụ vụ, nhà hàng của cô có những món nổi tiếng nào cứ đem hết ra đây." Anh nói với giọng xem tiền như cỏ rác, từ lâu đã quen thói vung tiền, vốn đã ăn sâu vào máu, không có cách nào thay đổi được.

"Vâng, xin quý khách đợi một chút, chúng tôi sẽ dặn dò nhà bếp làm ngay."

Cô gái ngây thơ trố mắt nhìn anh, dường như là bị sốc, không thể nói thành lời.

Ngao Viễn Khải phì cười, anh chống tay lên cằm, giở giọng đùa cợt: "Sao vậy, sợ tôi không trả nổi?"

Như Mạn lắc đầu, cũng không biết nên nói như thế nào, cô chỉ cảm thấy, anh có gì đó rất lạ, không giống như một trợ lí bình thường.



"Tống An, tôi có một câu hỏi." Cô nhỏ giọng, không có sự cho phép cô anh, cô thật sự không dám mở lời.

"Hửm? Cô hỏi đi." Ngao Viễn Khải có chút chờ mong, còn vô cùng chăm chú.

"Anh rốt cuộc là một người như thế nào vậy? Hôm qua tôi còn cho rằng mình hiểu anh nhưng hôm nay anh đã khác xa so với hôm qua, dường như là không cùng một người. Tôi biết là mình hỏi như vậy có chút kì quái, chỉ là... tôi... tôi... muốn biết về anh nhiều hơn một chút." Tay Như Mạn bấu chặt vào váy làm nó nhăn nhúm, thỉnh thoảng lại nâng mắt lên nhìn anh rồi lại e thẹn cúi đầu.

Nụ cười trên môi Ngao Viễn Khải dần lụi tàn, anh không thể trả lời được câu hỏi của cô, bởi vì chính anh cũng không biết khi nào thì anh là Tống An còn khi nào thì anh là Ngao Viễn Khải, thậm chí anh còn không phân biệt được đâu là diễn còn đâu là thật. Đôi lúc anh nghĩ rằng, có phải là anh đang dần thật lòng với cô không? Vui vẻ là thật, bình yên là thật và sự hạnh phúc lan toả trong tim cũng là thật, tất cả là thật, chỉ có anh là vẫn đang diễn mà thôi.

Ngay lúc đó, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn ra và Ngao Viễn Khải cũng không trả lời câu hỏi đó của cô.

"Cứ ăn trước đã, những món ăn ở đây rất ngon, ăn nhiều vào một chút."

Nhìn thấy bàn thức ăn thịnh soạn, Như Mạn không kiềm được mà nuốt nước bọt, thậm chí cô còn chưa tin đây là thật, cô thật sự có thể ăn những thứ này sao?

"Xem cô kìa, đừng nhìn nữa, mau ăn đi." Anh gấp thức ăn cho cô, trong lòng có chút cảm giác thành tựu khi cô thật sự thích chúng.

"Anh đúng thật là tốt, chưa từng có ai tốt với tôi đến vậy." Cô nói, trong mắt còn mang theo sự cảm kích.

Anh phì cười: "Như vậy thôi thì đã nhận được danh hiệu người tốt từ cô rồi à? Cô cũng thật là ngây thơ."

"Không phải sao? Nhưng cho dù anh có là người xấu đi nữa thì đối với tôi anh vẫn là tốt nhất." Cô hồn nhiên nói, trên môi nở nụ cười thật tươi, cứ như một nụ tầm xuân, tuy còn e ấp nhưng lại mang theo một vẻ đẹp khiến người ta không thể cưỡng lại.

Anh vươn tay ra bẹo má cô, tự nhiên lại thấy vui khi được cô công nhận là người tốt: "Nếu cô nói vậy thì cứ cho là vậy đi."

Như Mạn e thẹn cúi đầu, lén lút mỉm cười, một lúc sau, cô nói: "Hay là lát nữa chúng ta cùng nhau xây lâu đài cát đi có được không? Tôi muốn xây một lâu đài thật cao."

Tuy Ngao Viễn Khải không thích những trò này, anh cảm thấy nó rất trẻ con nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Được thôi."