Ngày hôm sau, tâm trạng của Tôn Kim Ngọc vô cùng vui vẻ, vì vậy cô ấy nổi hứng muốn học làm bánh, chính là món bánh đậu xanh hôm trước mà Ngao Viễn Khải nói là anh thích ăn, cô ấy muốn làm một ít đem đến công ti cho anh.
"Tô Như Mạn, tôi muốn học làm bánh đậu xanh, cô chỉ tôi đi."
"Hả? Không phải tiểu thư không thích vào bếp sao, sao đột nhiên lại muốn học làm bánh?"
"Tôi bảo cô chỉ thì cô cứ chỉ đi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Đúng là mất hứng!" Tôn Kim Ngọc bực bội nói.
Như Mạn thấy vậy cũng không dám hỏi thêm, chỉ làm theo lời mà cô ấy nói.
Nhưng chỉ một lúc sau cô ấy đã bắt đầu mất kiên nhẫn: "Sao lại phiền phức như vậy? Khó làm quá đi."
"Tiểu thư à, thật ra cũng không khó lắm đâu, cô thử lại xem sao, tôi giúp cô." Như Mạn mỉm cười, cô vui vẻ nói, không hề phàn nàn một lời nào.
Nhưng Tôn Kim Ngọc lại trừng mắt nhìn cô, cô ấy không vui mắng: "Cô đang ra vẻ cho ai coi hả? Cô tưởng là mình giỏi lắm sao? Cóc ghẻ mà tưởng mình là thiên nga, đúng là nực cười!" Cô ấy ghét nhất là thấy người khác giỏi hơn mình, vậy nên mới tức giận đến vậy. Hơn nữa một vị tiểu thư cao quý như cô ta mà lại phải đi nhờ vả một người hầu, cô ta cảm thấy mất mặt nên càng khó chịu hơn.
"Tôi... tôi không có ý đó. Tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn giúp cô mà thôi." Cô vội vàng giải thích nhưng dường như cũng chẳng có tác dụng gì.
Tôn Kim Ngọc hừ lạnh, không cam tâm, lại tiếp tục thử.
"Tôi nhất định phải học làm món bánh này, chỉ cần anh Viễn Khải nói thích, cái gì tôi cũng có thể học. Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ bị tôi làm cho cảm động mà thấy thích tôi." Cô ấy nói, trong ấy mắt hiện lên sự quyết tâm không chịu từ bỏ.
Như Mạn không nói gì, cô chỉ thầm ngưỡng mộ Tôn Kim Ngọc, cô cảm thấy cô ấy có một tình yêu thật đẹp, được đính hôn cùng người mà mình thích, được ở bên người mà mình thích, còn có thể vì người đó mà làm tất cả.
Mà cũng phải, hoàng tử và công chúa, vốn dĩ nên ở bên nhau mà.
Rồi cô lại nghĩ đến Tống An, anh nói muốn làm hoàng tử của cô, tuy cô không biết anh đang nói đùa hay là nói thật nhưng cô đã thật sự rất vui khi nghe anh nói những lời này. Mặc dù có đôi lúc... bản năng biến thái của anh khiến cô hơi sợ, cơ mà... chỉ cần là anh... thì không sao.
...
Sau khi làm xong bánh đậu xanh, Tôn Kim Ngọc đã ngay lập tức đến Ngao thị, trên môi không che giấu được sự phấn khích và đắc ý.
Chỉ là...
"Xin lỗi, vị tiểu thư này, cô có hẹn trước với Ngao tổng chưa ạ?" Nhân viên lễ tân niềm nở nói.
"Hẹn trước gì chứ? Cô có biết tôi là ai không? Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy đấy!" Cô ấy hùng hổ nói.
Hai vị nhân viên lễ tân đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại gương gạo nở nụ cười nhưng không hề bất lịch sự: "Chuyện này... Xin lỗi, nhưng tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên, nếu tiểu thư muốn gặp Ngao tổng thì phải có hẹn trước mới được ạ."
"Nhưng sau này tôi chính là thiếu phu nhân của các cô, cô có tin là tôi sẽ nói với anh ấy đuổi việc hai cô không hả?" Tôn Kim Ngọc tức giận lớn tiếng, không hề giống với một vị tiểu thư cao quý như thường ngày.
Nhân viên tiếp tân nhắc lại một lần nữa: "Chúng tôi thật sự chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên, mong vị tiểu thư đây không cảm cho chúng tôi."
Vào lúc đó, quản lí Tống bước đến, nhìn thấy anh ta Tôn Kim Ngọc liền mừng rỡ: "Trợ lí Tống!"
"Tôn tiểu thư? Sao cô lại ở đây?"
Tôn Kim Ngọc vừa tức giận vừa ấm ức nói, từ trước đến nay chưa ai dám đối xử với cô ấy như vậy: "Tôi muốn đến thăm anh Viễn Khải, còn cố tình tự tay làm bánh cho anh ấy, vậy mà hai người này lại không cho tôi vào, cùng có thái độ khinh thường tôi."
Nghe đến hai chữ "khinh thường " thì nhân viễn lễ tân đã không giữ được nụ cười nữa: "Vị tiểu thư này..."
Nhưng ngay lúc đó Tống An đã ra hiệu cho bọn họ im lặng.
"Tôn tiểu thư đừng chấp nhất với bọn họ, là do tôi không nói trước với bọn họ phải nghênh đón Tôn tiểu thư đây. Nếu muốn trách thì cứ trách Tống An là được." Tống An mỉm cười nói, lời lẽ vô cùng khiêm nhường, vì anh ta biết rõ cô ấy sẽ nể mặt anh ta mà không làm lớn chuyện.
Tôn Kim Ngọc đứng bên ngoài cả buổi nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, phải một lúc sau anh mới lên lạnh giọng lên tiếng.
"Ai vậy?"
"Là em, Kim Ngọc đây."
Ngao Viễn Khải chậm rãi mở mắt, tối qua khi lái xe đưa Như Mạn về nhà thì anh đã phải xử lú công việc tồn đọng cả đêm, vừa nghỉ ngơi một lúc thì Tôn Kim Ngọc đã đến làm phiền.
"Vào đi!"
"Cạch!"
Tôn Kim Ngọc mở cửa bước vào, ưỡn ngực, đẩy mông, vừa uyển chuyển dịu dàng lại vừa quyến rũ cuống hút.
"Em đến thăm anh đây, em còn đặc biệt làm bánh đậu xanh mà anh thích nữa." Cô ta bước đến, lấy hộp bánh đậu xanh ra để lên bàn làm việc của anh.
"Ồ, làm phiền cô rồi." Cô nở nụ cười, nghĩ là do Như Mạn làm nên có chút vui.
"Viễn Khải, hay là em massage cho anh có được không?" Cô ấy bước đến gần anh hơn, định nhân cơ hội này gần gũi với anh hơn nhưng anh lại lạnh nhạt.
"Đừng đụng vào người tôi!"
Cô ấy sượng trân, một lúc sau mới gượng cười: "Vậy... anh ăn bánh đi."
Ngao Viễn Khải cầm lấy miếng bánh và cắn một miếng to, nhưng lại có gì đó không đúng, anh cau mày, lập tức nhả ra: "Mùi vị này... không giống."
Anh chậc lưỡi, còn tưởng là do cô làm, khiến anh mừng hụt một phen.
"Sao có thể được chứ? Anh nếm thử miếng khác thử xem."
"Không cần đâu! Cô mau trở về đi, tôi còn phải làm việc. À, cô đem luôn số bánh này về đi." Anh bơ đẹp Tôn Kim Ngọc, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính cũng không thèm nhìn cô ta lấy một lần.