Cô Ấy Là Đoá Hoa Của Riêng Tôi

Chương 29



Như Mạn cùng anh đi dạo một vòng chợ đêm, chơi rất nhiều trò chơi, còn nhìn thấy rất nhiều thứ thú vị. Sau đó thì họ cùng nhau đi trên con phố tràn ngập ánh sáng, tuy đôi lúc không biết nói gì nhưng cô cảm thấy thật sự rất vui, nếu như đây thật sự là một giấc mơ, cô ước gì cô có thể sống trong giác mơ này mãi mãi, còn nếu là hiện thực tàn khốc, cô mong thời gian có thể trôi chậm lại, để thời gian mà cô được ở bên anh có thể lâu hơn một chút.

Chợt, cô nhìn thấy có một đứa bé gái đang đi bán hoa, trên tay cô bé ấy cầm rất nhiều đoá hoa hồng đẹp, hỏi hết người này đến người khác nhưng lại không có ai mua.

Bước chân của Như Mạn dần chậm lại, cô nhìn chằm chằm vào cô bé ấy, trong lòng cảm thấy đồng cảm với số phận nghiệt ngã của cô bé, còn nhỏ như vậy đã phải rong ruổi trên khắp con phố kiếm từng đồng từng cắt, đã vậy còn bị người khác hắt hủi.

Ngao Viễn Khải đi được một đoạn thì quay lại nhìn cô, anh nhìn theo hướng mà cô đang nhìn, sau đó thì anh bước về phía cô bé bán hoa kia: “Chú mua hết, bao nhiều tiền?”

“20 đoá, 200 nghìn.” Cô bé nhỏ giọng.

“Này! Chú không có tiền lẻ, không cần trả lại tiền dư đâu.” Anh đưa cho cô bé tờ tiền màu xanh và nói.

“Cảm ơn chú!” Cô bé nhận lấy số tiền sau đó mừng rỡ chạy đi.

“Cho cô đấy!” Anh đưa bó hoa cho cô.

Như Mạn nhất thời bị đơ ra, cô không biết nên phản ứng như thế nào, đây là lần đầu tiên cô được người khác tặng hoa.

“Không thích à?” Anh hỏi.

Như Mạn liền nhanh chóng lắc đầu, cô vươn tay nhận lấy bó hoa đó, trên môi nở nụ cười xinh đẹp và kiều diễm, còn mỹ miều hơn là hoa.

Đột nhiên, có moitj thứ gì đó đang kéo vạt áo anh, anh chậm rãi xoay người lại thì lại thấy cô bé đó.

“Còn có chuyện gì sao?” Anh hỏi.

“Tiền dư, trả cho chú, mẹ con nói không được tùy tiện nhận tiền của người khác.” Cô bé cất giọng non nớt.

Ngao Viễn Khải mỉm cười, anh không giấu được sự ôn hoà trong đôi mắt: “Vậy sao? Còn nhỏ mà đã trung thực như vậy, ngoan thật! Nói với mẹ con số tiền này chú cho con mua bánh, không cần trả cho chú.”

“Thật sao?” Cô bé tỏ vẻ như không dám tin.

"Là thật! Anh mỉm cười dịu dàng.

Cô bé ấy mừng rỡ, vội vàng cảm ơn anh rồi lại lon ton chạy đi.

Trong lúc đó, Như Mạn vẫn nhìn anh chăm chăm, đôi mắt nhìn anh tràn đầy sự ngưỡng mộ, cô cảm thấy anh là một người vô cùng tốt bụng, cứ như là một vị thần vậy.



“Sao vậy? Trông tôi lạ lắm à?”

Cô lắc đầu: “Không phải, trông anh rất ngầu, còn rất đẹp trai nữa.”

Anh bước đến véo vào mũi cô: “Từ khi nào mà cô biết nói mấy lại này vậy hả? Có phải là bị ai dạy hư rồi không?”

“Tôi chỉ là đang nói sự thật. Anh không thích nghe sao?” Cô e thẹn ngẩng đầu nhìn anh, đoá hoa rực rỡ trong tay cô càng tôn lên vẻ yêu kiều hiện lên trên gương mặt.

Anh ngoảnh mặt đi, hàm răng cắn chặt, cố gắng kiềm nén cảm giác xao xuyến trong lòng. Cũng không biết từ khi nào anh mà anh cũng biết xấu hổ và ngượng ngùng.

“Như Mạn.” Bỗng, anh nói: “Đột nhiên tôi lại có một suy nghĩ, nếu sau này mà có con, tôi nhất định phải sinh con gái, con gái mà giống mẹ thì chắc chắn sẽ rất xinh đẹp và đáng yêu.”

Như Mạn mím môi, cô vừa ngẩng mặt thì đã bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn cô chăm chăm.

“Anh… sao anh lại nhìn tôi như vậy?” Cô e ấp, tém gọn mái tóc ra sau tai, mặc dù cô không dám đoán mò nhưng lời nói của anh lại rất dễ gây hiểu lầm. Hơn nữa, sao tự dưng anh lại nói với cô mấy lời này?

Ngao Viễn Khải nhếch môi, mỗi lần nhìn thấy cô đỏ mặt thì anh đều muốn chọc ghẹo cô thêm, anh ôm lấy eo cô, hôn nhẹ lên đôi môi cô.

“Cô quên lời tôi nói rồi sao? Nếu tôi còn thấy cô cắn môi nữa thì tôi sẽ hôn cô. Có vẻ như cô rất muốn tôi hôn cô?” Anh ghé sát vào mặt cô, ánh mắt lại đặt lên bờ môi căng mọng của cô.

Như Mạn rụt rè né tránh: “Tôi… tôi không có mà.”

Ngao Viễn Khải khẽ cười, anh ngậm lấy vành tai cô, thì thầm: “Tôi chỉ đùa thôi, nhưng nhìn biểu hiện của cô… không phải là thật đấy chứ?”

Như Mạn vội vàng đẩy anh ra, cô bước đi nhanh, thậm chí còn không chờ anh.

“Tiểu Mạn Mạn!” Anh cất giọng trầm ấm gọi tên cô nhưng cô lại không thèm trả lời, thậm chí còn bước đi nhanh hơn.

Ngao Viễn Khải nhếch môi, anh sải bước đuổi theo cô, chốc lát đã đuổi theo kịp, anh lại gọi: “Tiểu Mạn Mạn! Mạn Mạn!”

Cô vẫn không trả lời anh, ngượng ngùng ngoảnh mặt đi.

“Giận rồi à? Tiểu Mạn Mạn của chúng ta mà cũng biết giận dỗi sao?” Anh cười phá lên, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy được nét mặt hờn giận của cô, cảm thấy vô cùng hứng thú.

“Anh chỉ biết chọc ghẹo tôi thôi. Tôi cũng không biết câu nào là anh nói đùa, câu nào là anh nói thật nữa.” Cô bĩu môi, giọng nói mang theo chút cảm giác trẻ con, thực sự giận dỗi.



Ngao Viễn Khải xoa đầu cô, rõ ràng là biết cô đang giận nhưng lại không thể kiềm chế được mà cảm thấy đáng yêu, thậm chí anh còn cười không ngậm được miệng: “Được rồi, được rồi, là tôi sai. Có đói chưa? Tôi dẫn cô đi ăn xem như bù đắp có được không?”

Như Mạn không nói gì nhưng lại gật đầu đồng ý.



Ngao Viễn Khải dẫn Như Mạn đi ăn sủi cảo, ngồi bên xửng hấp ngóng hổi còn bốc khói nghi ngút, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, có cảm giác như trên đời này chưa từng tồn tại sự lạnh lẽo.

“Đừng nhìn nữa, mau ăn đi, nguội sẽ không ngon đâu.” Anh gấp sủi cảo chấm vào bát nước chấm sau đó đút cho cô: “Há miệng nào!”

“Tôi… tôi tự ăn được.” Cô rụt rè nói.

“Ngoan! Nghe lời!” Anh trầm giọng, bắt buộc cô phải nghe theo anh nhưng trong ánh mắt lại là sự cưng chiều.

Như Mạn chậm rãi há miệng, cái miệng nhỏ của cô cắn một miếng, khi nhai hai má lại phồng ra, vô cùng đáng yêu.

Ngao Viễn Khải mỉm cười, anh thản nhiên ăn phần sủi cảo còn lại mà cô đã ăn qua.

“Anh… Anh…???” Cô gái nhỏ vô cùng ngạc nhiên, cô không tin vào mắt mình.

Đã thế anh còn điềm tĩnh hỏi lại cô, cứ như đây là một chuyện hết sức bình thường: “Sao vậy?”

Như Mạn thấy vậy liền xấu hổ lắc đầu, cô không dám hỏi lại anh.

Một lúc sau, cô gái nhỏ rụt rè nâng mắt nhìn anh, cô không nhịn được mà muốn nói ra những suy nghĩ trong lòng mình: “Tống An, tôi… tôi có chuyện muốn nói với anh. Thật ra, thật ra tôi… tôi rất thích anh.” Cô cúi đầu, không dám nhìn anh, gương mặt đỏ bừng.

“Hửm? Vừa nãy cô nói gì? Nơi này có hơi ồn ào, tôi không nghe rõ.”

Cô gái nhỏ bị lời nói của anh cắt ngang dòng cảm xúc, cô ngượng ngùng, không có dũng khí nói lại lần hai: “Không, không có gì. Tôi nói… sủi cảo rất ngon.”

“Vậy sao? Vậy thì ăn nhiều chút.”

Anh ngoảnh mặt đi, giả vờ điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì nhưng sắc mặt lại thay đổi một cánh nhanh chóng.

Thật ra anh không phải không nghe thấy lời cô nói, anh chỉ đang giả vờ không nghe thấy, bởi vì trong lòng anh vẫn còn nhiều chuyện chưa chắc chắn, hơn nữa… việc anh sắp đính hôn cùng Tôn Kim Ngọc là một sự thật không thể chối bỏ.

Lúc đầu anh chỉ định chơi đùa qua đường với cô, vậy mà bây giờ anh lại sợ làm cô tổn thương, sợ làm cô thất vọng. Anh cũng không biết… anh nên làm gì với mối quan hệ này nữa. Vốn dĩ anh là một kẻ đào hoa, thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng với cô anh lại cảm thấy có lỗi, cảm thấy bản thân chính là một kẻ cặn bã, biến thái không biết xấu hổ.