Cô Ấy Là Đoá Hoa Của Riêng Tôi

Chương 34



Như Mạn chậm rãi lùi về sau, cô gỡ cây trâm trên tóc xuống trả lại nó cho anh, trong đôi mắt hiện lên sự tuyệt vọng và xa cách.

Bởi lẽ hiện giờ anh đã không còn là Tống An của cô, không còn là người đàn ông mà cô có thể chạm tay đến, tất cả đột nhiên trở nên vô cùng xa vời và lạ lẫm.

Những vui vẻ trước kia, những lời nói, nụ cười và ánh mắt mà trước kia anh dành cho cô cũng đã hoá thành tro tàn, bay đi theo gió. Nó khiến cõi lòng cô trở nên trống trãi và vô cùng đau đớn, nhưng cho dù có đau đớn hiwn nữa thì cô có thể làm gì? Ngay từ đầu, anh và cô vốn dĩ đã không thuộc về nhau, gặp nhau là duyên phận, không đến được với nhau cũng là do số mệnh đã an bày, trách ai được chứ?

Ngao Viễn Khải tiến gần đến cô hơn, anh muốn nắm lấy cánh tay cô nhưng cô lại né tránh: “Như Mạn, tôi thật sự không muốn làm tổn thương cô, trước đây là do tôi không đúng, tôi thừa nhận là mình đã mắc sai lầm khi có ý định trêu đùa cô. Nhưng mà thời gian lâu dần, tôi đã thật lòng…”

“Tôi không muốn nghe!” Như Mạn hét lên, cắt đứt lời anh nói, bờ vai khẽ run rẩy, không kiềm chế được sự khổ sở của bản thân: “Anh nói những lời này có ích như chứ? Nó vốn dĩ chẳng nói lên được điều gì cả. Dù sao thì… trong lòng tôi, chỉ quen biết một mình Tống An thôi, tôi chỉ thích một mình anh ấy, hiện tại anh ấy không còn nữa, bất cứ ai cũng không thể thay thế anh ấy trong trái tim tôi. Cứ xem như, thời gian qua là những kỉ niệm đẹp đẽ nhất của chúng tôi đi, tôi sẽ chôn giấu nó thật kĩ, mãi mãi cũng không đào nó lên.”

“Nhưng tôi chính là Tống An!” Anh cau mày, giọng nói trầm thấp mang theo chút phẫn nộ, không cam tâm.

“Ngao thiếu, anh không phải là anh ấy! Sao anh có thể là anh ấy được chứ?” Như Mạn cất giọng nức nở, cô muốn tự lừa dối bản thân mình, cô thà rằng anh đã chết còn hơn là phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn này. Không phải là do cô nhỏ nhen nhưng làm gì có ai muốn nhìn thấy người mình thích ở bên cạnh người khác chứ? Cô thật sự không làm được.

“Vậy tôi hỏi cô, tôi có chỗ nào không bằng với Tống An? Tôi giàu có, tôi có quyền lực, có địa vị, tôi có thể cho cô những gì mà cô muốn, thậm chí tôi còn có thể cho mẹ con cô một cuộc sống tốt đẹp hơn bây giờ gấp nghìn lần. Tại sao cứ phải là Tống An trong khi tôi mới là lựa chọn tốt nhất?” Lúc đầu chính anh là người đã giả dạng thành Tống An để đến bên cạnh cô, nhưng bây giờ anh lại vô lí tức giận và cảm thấy ghen tị với hắn, anh muốn xoá bỏ hắn ra khỏi đầu cô, anh muốn cô nhớ cho rõ, người mà cô thích chính là Ngao Viễn Khải chứ không phải là Tống An.

Như Mạn kinh sợ nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tia lửa từ đôi mắt anh, là lần đầu tiên anh hung dữ với cô đến như vậy.

Cô sợ sệt lùi về sau, miệng lẩm bẩm, lặp đi lặp lại một câu: “Anh không phải anh ấy, anh không phải là anh ấy.” Sau đó thì nhanh chóng sau người bỏ chạy.

Ngao Viễn Khải nghiến răng, trong đầu của anh chỉ có một ý nghĩ, không thể để cho cô chạy thoát. Vậy nên anh đã đuổi theo cô, bắt lấy cổ tay cô.



Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên lại xuất hiện một sức mạnh vô cùng lớn hất tay anh ra, còn ôm Như Mạn vào lòng khư khư bảo vệ.

Ngao Viễn Khải siết chặt hai tay thành quyền, giọng trầm thấp: “Tôn Thừa Ngạn?”

Tôn Thừa Ngạn ôm lấy cô vào lòng, ánh mắt kiên định nhìn về phía Ngao Viễn Khải, cứ có cảm giác như một cuộc chiến sắp nổ ra, nồng nặc mùi sát khí.

“Ngao thiếu, cô ấy là người của tôi, mong anh tự trọng.” Tôn Thừa Ngạn nhấn mạnh từng chữ, gương mặt không chút biểu cảm, hoàn toàn không còn giống với anh ấy của thường ngày, ôn hoà và dịu dàng.

“Người của anh? Là ý gì hả?” Anh tức giận bước lên một bước, cứ như sắp ra tay đánh người.

“Cô ấy là người của Tôn gia chúng tôi, vậy anh nói xem, cô ấy không phải là người của tôi, chẳng lẽ lại là người của Ngao thiếu anh?” Tôn Thừa Ngạn khẽ nhếch môi, đồng thời ôm chặt lấy eo cô hơn.

Ngao Viễn Khải bị chọc tức đến độ phì cười, anh lại tiến nhanh về phía Tôn Thừa Ngạn, hùng hổ muốn cướp người đi nhưng Tôn Thừa Ngạn lại ngăn anh lại, giọng nói mang theo chút rùng rợn: “Ngao thiếu, anh đừng quên giữa hai nhà chúng ta có quan hệ gì, chúng ta đã sắp trở thành người một nhà rồi, không lẽ anh định làm ầm lên khiến cho hai bên bất hoà?”

“Tôi không quan tâm! Buông cô ấy ra!” Anh cắn chặt quay hàm, trong lòng sôi sục lửa giận, không kiềm chế được bản thân.

“Anh vẫn như vậy nhỉ? Làm việc gì cũng không nghĩ đến hậu quả. Anh muốn hại chết cô ấy sao? Anh muốn mọi người đem cô ấy ra xâu xé? Ngao Viễn Khải, đừng có trẻ con như vậy, nếu đã không có được, chi bằng buông bỏ. Một lần nữa, tôi muốn nhắc nhở anh, đừng làm tổn thương em gái tôi.” Tôn Thừa Ngạn nhẹ giọng, mỗi một câu nói đều khiến anh phải suy nghĩ.

Ngao Viễn Khải bất lực nhìn cô gái nhút nhát đang vùi mặt vào lòng người đàn ông khác, trái tim khó chịu như bị ai đó bóp nghẹt nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Nhưng dù sau thì Tôn Thừa Ngạn nói rất đúng, anh không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà khiến cô tổn thương thêm nữa. Không còn cách nào khác, hai tay anh buông thõng xuống, cố gắng đè nén cơn thịnh nộ ở trong lòng, ánh mắt nhìn cô vừa đau xót lại vừa tràn đầy nỗi hận, anh hận không thể cướp cô về phía mình, anh hận không thể bảo vệ cho cô, yêu thương cô, anh hận người ôm lấy cô không phải là anh mà là Tôn Thừa Ngạn.



Cơ mà, vậy thì đã sao chứ? Anh còn có thể làm được gì ngoài việc giao cô cho kẻ khác chăm sóc?

“Sớm thôi, cô ấy sẽ thuộc về tôi.” Vừa dứt câu, Ngao Viễn Khải đã xoay gót bỏ đi, trên người như có một làn khói đen vây quanh, vô cùng đáng sợ.

Sau khi Ngao Viễn Khải đi khỏi, Như Mạn liền đẩy Tôn Thừa Ngạn ra, đôi mắt đã đỏ hoe tự bao giờ nhưng lại cố tỏ ra mạnh mẽ.

“Cảm ơn anh, thiếu gia! May mà có anh, không thì tôi cũng không biết phải làm như thế nào.” Cô nhỏ giọng hòng che đậy sự nghẹn ngào.

Tôn Thừa Ngạn đau lòng nhìn cô, lại trở về dáng vẻ hoà nhã như trước, anh ấy ân cần hỏi: “Cô không sao đó chứ?”

Như Mạn lắc đầu: “Vậy tôi đi trước đây.”

Cô chậm rãi tiến về phía trước nhưng chỉ bước được vài bước thì cô đã không trụ thêm được nữa, cô có cảm giác bản thân đang ở trên một đỉnh núi cao, vừa cất bước thì đã hụt chân rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Tôn Thừa Ngạn nhanh chóng đỡ lấy cô, anh ấy thở dài, trong lòng cảm thấy chua xót: “Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi sẽ ở đây cùng cô.”

Như Mạn ghì chặt lấy cánh tay anh, cố mà đứng vững, sau đó không nhịn được nữa mà tựa vào lòng anh ấy khóc nức nở.

Tôn Thừa Ngạn không nói lời nào, anh ấy chỉ ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, hôn lên vầng trán cô.

Mỗi lần cô nấc nghẹn, trái tim anh ấy lại nhói đau, không cầm lòng được mà ôm chặt lấy cô hơn, vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, thậm chí còn nhân lúc cô không để ý mà cúi đầu xuống, đặt nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên cánh môi cô một cách âm thầm.