Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy

Chương 62



Edit: Phượng

Beta: Lia

_________________________________________

"Không, là bạn trai."

Thời Dược tốc độ cực nhanh thốt ra, sau khi nói xong lập tức ngẩng đầu chột dạ nhìn Thích Thần một chút.

Vẻ mặt thích Thần vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn mấy phần.

Thời Dược: "....."

Tự mình thoát chết trong gang tấc, có thể nói là kỳ tích.

Vừa nãy nếu như nàng nói không phải "Bạn trai", khả năng bữa sáng của Thích Thần sẽ biến thành thỏ om nguyên con rồi?

Nghĩ như vậy, Thời Dược trong lòng không khỏi run run.

Mà Cố Mậu Sinh vừa nghe, ánh mắt lập tức liền lóe lên, không kịp che giấu mà mang tới chút địch ý nhìn về phía Thích Thần.

Thích Thần như là không nhìn thấy hắn, cũng không đem ánh mắt phân cho hắn một chút nào.

Bầu không khí ngột ngạt bao trùm vài giây, lát sau, Cố Mậu Sinh cười cười, quay đầu hỏi Thời Dược: "Nếu không ngại để tôi ngồi cùng bàn với hai người nhé?"

Nói thế nào cũng là một đồng nghiệp cùng bệnh viện, còn là bác sĩ khoa gây tê, về sau trên bàn giải phẫu cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng thấy, Thời Dược cũng không thể nói lời quá tuyệt tình.

Thế là nàng lặng lẽ cho Thích Thần một cái ánh mắt, rồi gật gật đầu: "Vâng, mời bác sĩ Cố ngồi."

Cố Mậu Sinh cũng không khách khí, bưng đồ ăn trực tiếp ngồi vào vị trí bên cạnh Thời Dược.

Thời Dược sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn là không nói gì, lẳng lặng dọn đĩa của mình sang một bên, sau đó lúng túng quay sang cười với Cố Mậu Sinh một cái.

Cố Mậu Sinh ngồi xuống, lát sau mới lơ đãng hỏi một câu: "Không biết vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?"

Thời Dược lúc này sực nhớ ra đến bản thân trước đó mới giới thiệu được phân nửa, vốn là hơi khẩn trương, nhưng bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Thích Thần, cầm lấy chén cháo ăn một miếng liền bị sặc.

Thích Thần hơi nhíu lông mày, "Gấp cái gì, không ai giành với em." Hắn cầm lấy ly nước bên cạnh đưa tới, Thời Dược thoáng bình phục hơi thở, mới giương mắt nhìn về phía Cố Mậu Sinh, mặt mày mang theo ý lạnh ——

"Tôi là Thích Thần."

"....."

Bốn mắt nhìn nhau, một người mang theo cử chỉ tao nhã mỉm cười một người khuôn mặt mang theo ý lạnh, vừa bình phục Thời Dược lại ho khan, lập tức cảm giác một phần hai số người trong nhà ăn ánh mắt nhiều chuyện nhìn về phía nơi này.

Thời Dược xấu hổ mà cúi thấp đầu.

Cố Mậu Sinh: "Thích tiên sinh là bác sĩ thực tập sao? Hình như trước kia tôi chưa từng gặp anh."đó tựa hồ ở trong viện không gặp qua cậu."

Thích Thần: "Tôi không ở đây làm việc."

Cố Mậu Sinh: "Ồ? Tôi không biết..... Vậy Thích tiên sinh làm ở đâu?"

Thích Thần: "Cục thành phố, Đội trưởng Đội 2 thuộc Đội Cảnh sát Đặc nhiệm —— Bác sĩ Cố, nếu gặp bất cứ nguy hiểm gì, có thể gọi cho tôi."

"....." Cố Mậu Sinh ánh mắt lóe lên, "Hóa rai Thích tiên sinh là đặc công, thật sự là thất kính..... Tôi trước kia hiểu biết hạn hẹp cho rằng trong đội cảnh sát toàn những người mạnh mẽ hùng hổ, hóa ra lại vẫn có anh Thích nhìn hào hoa phong nhã lịch sự như văn nhược học sinh (*)."

(* Văn nhược học sinh: Học sinh yếu kém/yếu ớt).

Bên cạnh Thời Dược xém chút bị cái ý "mạnh mẽ hùng hổ" làm chết nghẹn, —— cô có thể nghe ra Cố Mậu Sinh đây là đang giễu cợt, cũng chẳng có chuyện Thích Thần không biết.

Mặc dù không hài lòng về việc Cố Mậu Sinh nói Thích Thần như vậy, nhưng so với lo lắng Thích Thần vẫn là đồng tình Cố Mậu Sinh một chút —— từ sáu năm trước cô đã biết rồi, Thích Thần không phải là loại người có thể để cho bất cứ kẻ nào trêu chọc mạo phạm đến bản thân mình.

Quả nhiên, Thời Dược bên này cơm còn chưa có nuốt xuống, liền nghe Thích Thần giọng điệu lãnh đạm, tốc độ không nhanh không chậm——

"Việc đánh giá thành viên đội cảnh sát đặc nhiệm phải dựa trên sự cân nhắc và quan sát toàn diện, nếu chỉ tính ngoại hình thì đúng là không được vấn đề gì. Bác sĩ Cố quả thực có tầm nhìn hạn hẹp, hay là nên đi nhiều một chút để có thêm kiến thức."

Cố Mậu Sinh sắc mặt biến hóa, nụ cười trên khuôn mặt xém chút biến mất.

Mà không chờ hắn lại nói cái gì, Thích Thần liền đưa tay cầm lấy ly nước mà Thời Dược vừa buông xuống, mặt không đổi sắc uống một ngụm, sau đó mới thản nhiên nhìn về phía Cố Mậu Sinh.

"Ví dụ như, Bác sĩ Cố, có thể đọc thêm sách về văn học."

Cố Mậu Sinh triệt để thu hồi khuôn mặt tươi cười, ánh mắt lạnh lùng: "Thích tiên sinh lời này là có ý gì?"

"....."

Ngồi ở đối diện Thích Thần Thời Dược sững sờ, tựa hồ nghĩ tới điều gì, khóe miệng nhịn không được nhẹ nhếch lên, lại vội vàng đè ép trở về.

"Hào hoa phong nhã không phải dùng để tả hình dung văn nhược học sinh." Mà Thích Thần liếc cô một cái, cười như không cười mở miệng: "« Luận Ngữ » đã nói, chất phác mà thiếu văn vẻ thì hoang dã, văn vẻ mà bỏ qua chất phác thì phù phiếm. Văn vẻ và chất phác hoàn hảo, ấy là người quân tử."

Thích Thần hơi dừng lại, sau đó nhìn về phía Thời Dược: "Thỏ con, lời này nên giải thích thế nào?"

Vốn đang suy nghĩ có nên phối hợp hay không Thời Dược nghe xong xưng hô này, tức giận nhìn Thích Thần một chút, cúi đầu và cơm, đồ ăn làm cho hai má phồng ra: "..... Ừm, không biết."

Thích Thần cũng không để ý, quay đầu nhìn về phía Cố Mậu Sinh sắc mặt có chút khó coi, "Những lời này là nói, một người mà cái chất phác bên trong quá nhiều so với cái văn vẻ bên ngoài thì sẽ thể hiện sự nông cạn, cái văn vẻ bên ngoài mà quá nhiều so với cái chất phác bên trong thì sẽ khoa trương giả dối. Chỉ có văn vẻ và chất phác hòa hợp với nhau, mới là dáng vẻ của người thành thục."

Thích Thần nói xong, lại gọi Thời Dược: "Thỏ con, anh nói đúng chứ?" Nam nhân nói chuyện mang theo một sự trêu tức.

Thời Dược tiếp tục giả ngu lắc đầu: "Không biết....."

Bên cạnh Cố Mậu Sinh bị sự thẳng thắn của Thích Thần làm cho bầm dập, chỉ có thể cố gắng nặng ra nụ cười: "Trình độ văn học của Thích tiên sinh đúng là cao, một người đặc công mà như vậy thật làm cho tôi cảm thấy xấu hổ."

"Không phải tôi có trình độ văn học cao, mà là có những người khác cao."

Thích Thần hạ mắt xuống che khuất đi cặp mắt đào hoa thật đẹp, cười như không cười nhìn về phía Thời Dược đang vùi đầu ăn,

"Nếu như không phải có người từ lớp mười một đã giám sát tôi học thêm ngữ văn, chắc là tôi cũng chỉ giống như bác sĩ Cố, một cái "hào hoa phong nhã" đều không biết rõ.... Phải không, Thỏ con?"

Thời Dược dừng đũa, ngẩng đầu đưa đôi mắt hạnh mang đầy sự uy hiếp ——

"Đừng gọi em như vậy, đây là chỗ làm chứ không phải ở nhà! Nhỡ mà truyền ra em mất mặt chết mất."

Thích Thần cười cười, hạ mắt, giọng mang theo sự dung túng, "Được rồi..... Bạn học cấp ba, đều nghe lời em."

Cố Mậu Sinh rốt cục không tiếp tục ngồi nữa, sắc mặt hắn khó coi đứng lên: "Tôi lát nữa còn có ca trực, đi trước nhé."

Vừa dứt lời, Cố Mậu Sinh liền gần như chật vật quay người rời đi.

Đưa mắt nhìn Cố Mậu Sinh ra khỏi nhà ăn, Thời Dược mới quay lại, nâng cằm lên nhìn về phía Thích Thần, giọng điệu bất đắc dĩ thở dài ——

"Anh, vừa nãy cũng khi dễ người ta quá rồi?"

Thích Thần nhếch lông mày, "..... Em đang bênh vực hắn à?"

Thời Dược bị ánh mắt chằm chằm kia khiến trong lòng sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống,

"Em nào dám..... Mà nói, giữ anh và hắn, em khẳng định chọn anh không thể nghi ngờ, vô cùng kiên quyết đứng bên cạnh anh."

Thích Thần lúc này mới bỏ qua cho Thời Dược, ánh mắt một lần nữa trở về, "Vậy tôi làm sao khi dễ hắn?"

Thời Dược nhìn thấy Thích Thần không giống bộ dáng muốn tức giận, lá gan thỏ cũng to lên, hất cằm lên nhìn Thích Thần cười,

"Anh dựa vào mình thông minh, trí nhớ tốt, đầu óc xoay chuyển nhanh, còn không dễ trêu chọc, còn không phải là khi dễ bác sĩ Cố sao?"

Thích Thần: "Anh không có dựa vào những thứ này."

Thời Dược: "Quá khiêm tốn chính là dối trá, anh, vừa nãy trông anh mười phần tự mãn đó."

Thích Thần: "Anh không tự mãn, chỉ là tự tin chút thôi, nhưng cũng không phải dựa vào nó."

Thời Dược, "Vậy là cái gì?"

Hỏi xong cô liền có chút hối hận —— luôn cảm giác là Thích Thần ở trước mặt cô luôn đào cái hố, nói không chừng củi cùng nồi đều đã sẵn sàng, đợi cô tới nhảy vào.

Thích Thần cũng đúng là giờ phút này nâng mắt, ánh mắt tối đen lại nặng nề mà nhìn chằm chằm vào cô, bên trong con ngươi có một chút ánh sáng, như là cười, lại giống như cái gì khác ——

"Anh, dựa vào, em." Hắn nói từng chữ. "Anh mười phần tự tin bởi vì anh biết em thích anh, và sẽ chỉ thích anh."

Thời Dược: "....."

Một đám mây hình nấm nổ tung trong tâm trí cô, để lại hiệu ứng là một mảng đỏ lan từ hai gò má ra hai tai rồi kéo dài đến da thịt non mịn trắng nõn trên cổ.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi vài giây, Thời Dược đã biến mình thành cái cây màu đỏ trong suốt.

Trộm liếc hắn một cái, Thời Dược ném câu "Em ăn no rồi", liền đứng dậy chạy trối chết.

Thích Thần mím môi hạ mắt xuống, lông mi dài tạo nên một cái bóng nho nhỏ trên làn da trắng nõn.

Không chờ hắn có hành động, Thỏ con vừa mới chạy vài giây mặt mày đỏ bừng chạy trở về.

——

"Chén dĩa vẫn chưa dọn....."

"....."

Thích Thần lười nhác vừa nhấc mắt, cười như không cười nhìn cô.

Thời Dược lúng ta lúng túng cầm chén dĩa —— nếu như không phải còn có đồ ăn, cô có khả năng đã nhịn không được cầm nó che mặt, để tránh cái ánh mắt như muốn nhìn thấu lòng cô của Thích Thần.

Thời Dược mũi chân chà xát trên mặt đất, mới mở miệng hỏi: "Anh đã ăn xong chưa?"

Thích Thần nhìn cô gái mặt đỏ đến mức sắp bốc hơi, ngẫm lại cô ngượng ngùng đến thế nhưng cũng không có mạnh miệng phủ nhận lời mình vừa mới nói, lòng như mềm ra, Thỏ con ở trước mặt vẫn rất thẹn thùng nên cuối cùng hắn cũng bỏ qua.

Hắn đứng lên, giọng nói từ tính mang theo ý cười, "Ừ, xong rồi, đợi anh đưa em đi làm."

"..... Vâng." Thời Dược đáp ứng, "Cầm chén dĩa đi, qua bên kia, dọn đồ thừa là được."

"Ừ, đi."

Thích Thần đi ra mấy bước, nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân cùng với một âm thanh thì thầm nhẹ nhàng ——

"Anh nói đúng..... Em cũng cảm thấy em chỉ thích anh."

"....."

Thích Thần bước chân hơi khựng lại một chút.

Mặt hắn hơi trầm xuống, lại có chút ảo não nghĩ thời gian địa điểm toàn không thích hợp....... Bằng không thì hắn chắc chắn đem Thỏ con dễ dàng thẹn thùng kia hôn lên.

Giải quyết xong bữa sáng, từ nhà ăn ra, Thích Thần liền cùng Thời Dược đi một đoạn đến phòng làm việc của cô.

Chỉ vài ngày trước, Thời Dược đã chuyển sang khoa phụ sản. Vì vậy sau khi lên lầu, một đường đi vào trong phần lớn chỉ thấy các chị em phụ nữ, số lượng nam chỉ tính trên đầu ngón tay. Sự xuất hiện của Thích Thần đúng là gây bất ngờ.

Thời Dược rõ ràng cảm giác được, ánh mắt nhìn mình so với trước đó tại nhà ăn nhiều hơn chứ không ít đi chút nào.

Cô xoay người, vừa định nói với Thích Thần để hắn đưa đến đây là được rồi, liền thấy một bác sĩ chạy từ đầu hành lang bên kia tới:

"Bác sĩ Thời Bác sĩ Thời, cô đừng có đi qua!"

Thời Dược sững sờ, vươn tay đỡ bác sĩ gần như không thể dừng lại: "Sao vậy?"

"Hai ngày trước cô có tiêm thuốc hỗ trợ sinh sản cho phụ nữ mang thai, không phải lúc ấy kêu đau không?"

Thời Dược nhíu mày: "Tôi đã giải thích qua cho cô ấy, thuốc hỗ trợ sinh sản sẽ đau hơn bình thường."

"Bọn họ đâu để ý cái này? —— chồng của người phụ nữ mang thai mang người đến gây sự, cái cậu đó nói muốn đánh cô đấy!".