Mộ Phi nhận được cuộc gọi từ Thạch Ân, trong lòng anh mừng như trúng xổ số. Cô hẹn anh ở địa chỉ nào đó, lúc đến anh mới biết chỗ này là nơi bán đồ cho trẻ em.
Anh tìm kiếm bóng dáng của cô trong biển người, thấy cô gái xinh đẹp đang lựa quần áo anh mới mỉm cười đi tới.
"Anh hơi bất ngờ về địa điểm hẹn đấy." Anh mở lời.
Thạch Ân đang chọn vài bộ quần áo cho con của Bạc Hy, cô muốn vào thăm bạn thân.
Lý do thật ra là như vậy, nhưng trông thấy anh cô lại cố ý trêu chọc nói:"Em đi mua ít đồ cho bé sơ sinh, tiện sau này con riêng của anh sinh ra còn có mà dùng. Anh thấy mẹ kế như em có tốt không?"
"..."
Mộ Phi ngậm miệng không đáp, anh đánh trống lãng qua mấy bộ độ.
Cô cười cười, sau đó mới nói thật:"Bạc Hy sinh em bé rồi, chúng ta qua đó thăm đi."
"Được, mua thêm vài bộ nữa đi."
Cả hai cùng nhau chọn quần áo cho em bé, nhìn qua rất giống như một đôi vợ chồng. Nhân viên trong cửa hàng thấy họ quá đẹp đôi, lúc thanh toán có mở lời xin chụp một tấm ảnh.
"Trông anh chị đẹp thế này, đứa trẻ sinh ra chắc dễ thương lắm đấy ạ. Bé đã mấy tháng rồi chị?"
Khoé môi Thạch Ân giật giật, cô đã mang thai đâu?
"Vợ anh được ba tháng rồi, em nhìn xem cô ấy vẫn đẹp trông chẳng giống mang thai có phải không?" Mộ Phi thấy cô đơ ra nên muốn hùa theo trêu cô.
"Đúng vậy, dáng chị vẫn còn rất đẹp luôn. Còn hơn gái con son nữa đó chị." Nữ nhân viên phụ hoạ thêm.
Thạch Ân nhéo eo anh, cô trừng mắt:"Đi thôi, anh còn đùa dai à."
Anh tuân lệnh đi làm tài xế cho cô, trong xe cứ thấy anh cười cười, chuyện lúc nảy làm cho anh rất vui thì phải.
Cô mới hỏi:"Anh vui lắm sao?"
"Không biết vì sao nữa, người khác cho rằng anh và em có môi quan hệ thân thiết anh rất vui vì điều đó."
"Vậy chúng ta chẳng lẽ là không thân thiết à?" Cô hỏi ngay.
Làm gì có ai thân thiết mà gần cả tháng không liên lạc, cô chẳng xem anh bằng cái đinh trong mắt, còn cố hỏi.
"Cho hỏi, vị hôn phu đi đâu cả tháng trời không thấy vậy?"
Anh định nói là em cũng có thèm gọi cho anh đâu. Mà khoang đã, cô vừa mới gọi anh là cái gì ấy nhỉ?
Vị hôn phu?
Cô đã đồng ý cho anh danh phận vị hôn phu của cô rồi sao?
Thấy Mộ Phi đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cô lắc đầu cười, đàn ông đa tình cũng có lúc nghe không hiểu lời đường mật sao.
Thú vị thật đấy!
"Em không đùa anh phải không?" Mộ Phi cầm tay cô, một tay lái xe một tay giữ chặt người đẹp.
"Anh tưởng rằng ai cũng mang chuyện tình cảm ra đùa giỡn à?"
"Không có, em không phải đang đùa, em nói thật." Anh tự xác nhận, ngốc hết chỗ nói.
Cả một tháng này thừa nhận là cô có trông ngóng, có hay kiểm tra di động. Cũng có lúc nhìn thấy xe anh đổ trước nhà cô cả đêm mà chẳng ai nói với ai câu nào, trái tim thiếu nữ bắt đầu rung rinh rồi.
Mộ Phi cũng tốt, là người đàn ông kiên trì nhất từ trước đến giờ cô từng gặp.
Với lại... Để làm vị hôn phu của cô mà anh chịu tổn thất không ít, vốn dĩ gia đình anh kinh doanh lĩnh vực không phù hợp với tiêu chí nhà cô.
Mộ Phi chọn nhượng bộ để nhà cô có lợi ích, chỉ muốn trở thành đối tượng xem mắt của cô.
Anh luôn âm thầm làm, chẳng kể lễ một lời. Nếu cô còn im lặng đợi anh chủ động, vậy sao mà được.
Cho nên đúng dịp cô muốn vào thăm Bạc Hy nên kiếm cớ rủ anh đi cùng. Thạch Ân nhận ra ở bên cạnh anh cũng rất vui vẻ, là khoảng thời gian duy nhất trong mấy chục năm sống trên đời mà cô có thể dùng hai từ hạnh phúc để miêu tả...
Bạc Hy thấy họ tay trong tay tới thăm cô, trong lòng cũng thầm vui mừng. Mộ Phi không tồi, nhớ hồi xưa anh ta đối với Mẫn Nhi cũng thật lòng thật dạ mà bị cô ta lừa cho một vố đau đớn.
Kẻ ngốc này rơi vào tay Thạch Ân thì cô chẳng lo lắng bạn thân chịu tổn thương, bạn thân không tổn thương người ta thì thôi chứ.
"Ôi trời, đại ca à anh bỏ cái ghế ông trùm để về cho con bú cơ đấy." Mộ Phi thấy Cao Minh Khải đang đút sữa cho con thì trêu.
"Cút!"
"Mẹ con em là nhất rồi nhé Bạc Hy. Cao Minh Khải bỏ việc làm đại ca hắc đạo để về chăm con với em đó. Bởi vậy em đừng có ăn hiếp chồng nữa, đối xử với a Khải chúng tôi tốt một chút."
"A Lê đuổi khách!" Cao Minh Khải ra lệnh.
"Mộ thiếu, mời!"
A Lê lập tức tuân theo mệnh lệnh, Mộ Phi vẫn chưa bỏ tật chọc nhây, lại nói:"Ôi ông trùm hắc đạo mới đây mà, sao lại nghe lời Cao tiên sinh. Đáng lẽ phải là Cao tiên sinh đuổi khách mới đúng chứ? A Lê bây giờ cậu có quyền bóp cổ cậu ta, mấy năm nay làm việc có bị đàn áp thì nhân cơ hội trả thù đi."
"Mộ thiếu, mời!"
Thấy mặt A Lê không giãn ra, Mộ Phi xì một tiếng rồi đi lại xem em bé. Không thèm nói chuyện với con người cứng ngắt ấy, chẳng thú vị gì cả.
Bạc Hy giờ mới biết, hắn bỏ làm xã hội đen vì cô ư?
Cao Minh Khải thật tốt, hình như cô yêu hắn nhiều hơn rồi!