“Mãn nguyện. Vừa lòng rồi.” Tô Hà run rẩy trả lời, cô cười rồi chạy tới phòng bếp, “Em nấu cơm, anh quỳ trước đi.”
Vào phòng bếp, Tô Hà giữ chặt cửa tủ lạnh, tâm tình còn có chút phập phồng. Cô ra bên ngoài nhìn một cái, Tạ Lâu rũ mắt, hút từng hơi thuốc.
Tô Hà thu hồi tầm mắt, cúi người lấy ra một ít thịt viên đông lạnh từ tủ lạnh để làm mì xào.
Trước tiên trụng mì trước, sau đó chuẩn bị nước chấm, củ cải hành tây thái nhỏ lại cho thêm chút thịt bằm, hành tây xếp lên trên. Các nguyên liệu được xào trên chảo, sau đó cho ra đĩa.
Thuận tiện nấu thêm canh trứng cà chua.
Trong căn phòng bếp bận rộn cùng lửa nóng.
*
Bên ngoài, hút xong một điếu thuốc, Tạ Lâu ấn đầu mẩu thuốc lá ở gạt tàn thuốc, cầm lấy điện thoại đùa nghịch, rũ mắt là có thể nhìn thấy bàn phím màu đen bị đè dẹp lép.
Tạ Lâu: “……”
Lúc này, cửa nhà được mở ra.
Một người đàn ông cao lớn đi đến, một bên cởi áo khoác một bên đi vào trong.
Đi đến phòng khách, hai cậu cháu bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng Tạ Lâu chửi thề một tiếng, tay chống bàn trà muốn đứng lên.
Cố Diệc Cư ném áo khoác xuống, đi nhanh hai bước đến bên cạnh Tạ Lâu, bàn tay to đè xuống, Tạ Lâu lại lần nữa quỳ xuống. Cố Diệc Cư cúi đầu nhìn, ánh mắt mang theo một chút trêu chọc: “Wow?”
Cố Diệc Cư cười rộ lên, tay còn đè lên bả vai anh, cơ thể ngồi lên bàn trà: “Bộ dạng này thật là hiếm gặp….”
Tầm mắt anh ấy quét qua phòng bếp.
Liếc mắt một cái đã thấy Tô Hà trong phòng bếp bận rộn. Đôi mắt anh ấy hiện lên vẻ hiểu rõ, anh ấy hỏi: “Làm sai chuyện gì? Cháu trai ngoan của cậu.”
“Mẹ cháu có biết cháu co được dãn được không nhỉ?”
Tạ Lâu mím môi, “Cậu út!”
Cố Diệc Cư gật đầu: “Tại đây, hành vi này của cháu đáng giá để khởi xưởng cho đàn ông nhà họ Tạ, để cậu quay video nhé?”
“Cố Diệc Cư!” Tạ Lâu từ kẽ răng gọi tên của anh ấy, Cố Diệc Cư nở nụ cười, nghiêng đầu thưởng thức một hồi.
Tô Hà ở trong phòng bếp nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, bưng mì xào chạy ra, vừa thấy đã ngạc nhiên. Cô đứng ngơ tại chỗ, Cố Diệc Cư ngẩng đầu nhìn thấy Tô Hà thì ồ lên một tiếng, “Cô bé, nó có thể đứng lên không?”
Tô Hà ngập ngừng, đặt mì trên bàn cơm rồi nói: “Có thể.”
Cố Diệc Cư: “Cháu hẳn nên cho nó quỳ một hồi, phạt phải phạt đến có khí thế một chút, làm cái gì ăn thế?”
Tô Hà: “Mì xào.”
“Cậu đây đến ké cơm nhé?”
Tô Hà sao dám nói không được, cô gật đầu: “Để cháu lấy chén.”
Nói xong thì má cô có chút nóng lên mà vào phòng bếp, cầm ba bộ chén đũa ra tới.
Cố Diệc Cư thấy thế lại nhìn qua cháu trai của mình: “Chúng ta ăn trước, con quỳ trước ha?”
Cố Diệc Cư còn ngồi ở trên bàn trà, nhướng mày gật đầu: “Có thể, nghe lời vợ thì không thua đâu.”
*
Tô Hà chưa gặp ai trong nhà Tạ Lâu, nhưng cậu út này đến nay đã gặp mặt được mấy lần. Khí chất của Tạ Lâu cùng cậu út này của anh có tám phần giống nhau, hai người ngồi ở bàn ăn nhìn có chút giống anh em. Tô Hà bưng canh ra thì bọn họ đã ăn rồi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Đều là nói về chuyện công việc.
Sắp tới tập đoàn Thiên Sứ muốn khai phá một miếng đất, phía trước miếng đất này có tranh chấp tài chính nên muốn mời người bên Tạ Lâu đi hỗ trợ xem. Cố Diệc Cư uống một hớp canh, nói: “Chỗ kia là do bạn học cũ muốn sang tay.”
Tạ Lâu cười nhạo một tiếng, đổ phần mì còn lại vào chén mình mới nói: “Cậu nợ tình cũng thật nhiều.”
Cố Diệc Cư ồ lên một tiếng, “Cậu nặng tình nghĩa nhất.”
Tạ Lâu cười một tiếng, nhìn dáng vẻ chính là không tin.
Cố Diệc Cư soán vị chủ tịch tập đoàn Thiên Sứ, trong vòng nửa năm, tất cả nhân tài liên quan đến chủ tịch tiền nhiệm đều bị quét sạch không chừa lại một tên, sau đó bổ sung người của mình thượng vị, trong vòng 3 ngày mỗi người đều đúng chỗ. Mà thậm chí có người trước kia theo anh ấy năm sáu năm, nhưng chỉ cần không phải của anh ấy, toàn bộ đều bị diệt trừ.
Nói tóm lại, thật sự nói tới tình nghĩa thì Cố Diệc Cư không có.
Cậu cháu vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong rồi Tô Hà thu dọn chén đũa, bọn họ còn đang nói chuyện rồi chuyển vào phòng làm việc. Trước khi vào phòng, Tạ Lâu nói với Tô Hà: “Anh mua máy tính bảng cùng notebook, ở trong phòng, tự em chơi đấy, không được rời đi.”
Tô Hà xoa tay, gật đầu: “Đã biết rồi.”
Tạ Lâu: “Ồ, thuận tiện cất bàn phím.”
Tô Hà cười một cái, “Được thôi.”
*
Thu dọn xong phòng bếp, Tô Hà đẩy vali của hai người trở lại phòng, lấy một ít quần áo dơ ra bỏ vào máy giặt tự động, vừa dọn dẹp treo quần áo cho Tạ Lâu rồi lại sắp xếp của cô. Cô xoay người lại thì thấy trên bàn trong phòng có notebook cùng máy tính bảng.
Tô Hà cầm áo ngủ đi tắm rửa, ra tới thì cầm lấy máy tính bảng khởi động máy xem TV một lát rồi cùng bọn Trì Dĩnh trò chuyện một hồi, cửa phòng làm việc còn đóng lại. Tô Hà nhìn thời gian đã gần 10 giờ rưỡi, cô để máy tính bảng lại trên bàn, kéo chăn ra ngủ.
Chỉ lát sau, Tô Hà đã ngủ say.
Tới gần 11 giờ tối thì cửa phòng làm việc mới mở ra, Cố Diệc Cư vừa tiếp điện thoại vừa đi ra ngoài. Tạ Lâu đi theo phía sau, vặn cửa phòng ngủ chính ra nhìn thoáng qua, nhìn thấy trên giường có một cục phồng lên thì khóe môi anh nhếch lên, nói với Cố Diệc Cư: “Không tiễn cậu.”
Trên mặt thế nhưng lại không trách cứ, đẩy cửa đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Tạ Lâu xoay người vào phòng ngủ chính, khóa cửa lại rồi tiến vào phòng tắm tắm rửa. Lúc anh trở ra thì tóc trên trán đã khô đi một nửa, vẫn còn hơi ướt. Anh đi đến mép giường ngồi xuống, xốc chăn lên nhích người qua.
Chỉ lát sau.
Tô Hà nhẹ giọng kêu một tiếng, “Đừng mà…”
Ngay sau đó Tô Hà đã bị ôm lên, chân dài được kéo ra. Khi Tạ Lâu đi vào, Tô Hà hít một hơi, mơ mơ màng màng mà ôm bờ vai của anh, khóc lóc cắn bờ vai của anh.
Tạ Lâu vịn tay lên eo cô, nói với giọng khàn khàn: “Thả lỏng chút nào.”
*
Sau kỳ nghỉ lễ 1/5, Tô Hà đi học hai ngày rồi đi làm, lại nhận một người thực tập sinh, nhưng này là nữ thực tập sinh. Nữ thực tập sinh này thoạt nhìn còn nhỏ, có chút ngoan ngoãn, cô ấy lễ phép gọi chị Tô Hà. Tô Hà cười một cái rồi trả lời.
Nữ thực tập sinh khác hiển nhiên cùng Tô Hà tốt hơn. Nhiều ít có chút ý tứ nên nhìn thấy Tô Hà đến thì mang chocolate cho Tô Hà ăn.
Tô Hà nói cảm ơn.
Nữ thực tập sinh lại nhiều chuyện: “Chị Lưu Na hôm nay ăn mặc siêu cấp bảo thủ.”
Tô Hà nhìn thoáng qua văn phòng của Lưu Na, “Nói xem như thế nào?”
Nữ thực tập sinh cười nói: “Quần dài nha, áo sơmi dài tay, cổ áo còn đánh một cái nơ con bướm, trước kia chị Lưu Na không lộ hàng này thì lộ hàng kia….”
Tô Hà: “……”
Nửa giờ sau, Lưu Na cầm tài liệu ra tới, đi đến bên này thì bước chân cô ấy hơi ngừng lại, chào Tô Hà cùng một nụ cười nhẹ nhàng, “Chào buổi sáng.”
Tô Hà lập tức trả lời, “Chào chị.”
“Trợ lý Tô giúp chị chỉnh sửa lại phần tài liệu này nhé.” Thái độ của Lưu Na vẫn như trước, nhưng giọng điệu tốt hơn trước rất nhiều. Tô Hà lễ phép mà đứng lên, đưa tay tiếp nhận.
Lưu Na hơi hơi mỉm cười, quay đầu lại nhìn hai đứa thực tập sinh, lập tức lạnh mặt: “Nhìn cái gì, tối hôm qua tôi gửi những tư liệu cần chỉnh sửa vào hòm thư đã làm chưa?”
“Vậy em chỉnh sửa lại.” Nữ thực tập sinh thích tám chuyện vội cúi đầu chỉnh sửa lại.
Tô Hà cầm tài liệu ngồi xuống, mở máy tính bắt đầu làm việc.
Lưu Na nhìn thần sắc như thường của Tô Hà thì thở phào nhẹ nhõm, giày cao gót xoay hướng đi. Một nam đồng nghiệp khác tiến vào thì kinh ngạc: “Ồ, chị Lưu, bốn ngày không gặp lại long trời lở đất ….”
“Ăn mặc lịch sự như vậy?”
Lưu Na hừ lạnh một tiếng: “Tôi mặc cái gì các người đều để ý như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên.” Nam đồng nghiệp cười rộ lên có chút mập mờ. Lưu Na mặc kệ cậu ta, mang giày cao gót cộc cộc cộc vào trong. Lúc nhìn thấy Tạ Lâu sửa sang lại cà vạt đi ra, Lưu Na phản xạ có điều kiện lùi về bên cạnh nửa thước, giọng điệu nghiêm túc: “Tổng giám đốc Tạ.”
Tạ Lâu cũng chưa ngước mắt lên, trực tiếp đi qua bên cạnh cô ấy.
Lưu Na: “……”
May mắn Tô Hà là người thiện lương.
*
Tan tầm, Tô Hà về đại học Hải Thành, Tạ Lâu lái xe đưa cô về. Lúc gần đến ký túc xá thì nhìn thấy Cayenne của Trần Diệu. Cậu mới vừa lên xe, ánh mắt Tạ Lâu lạnh đi vài phần.
Anh giơ tay nhéo tay Tô Hà, “Em xuống xe trước đi, anh còn có việc.”
Tô Hà gật đầu, cầm túi xách xuống xe, dù sao cũng tới ký túc xá rồi.
Sau khi Tô Hà đi xuống.
Tạ Lâu bẻ lái rồi đạp ga.
Tô Hà mới vừa đi đến cầu thang thì nghe thấy một tiếng rầm. Cô luống cuống hai giây, đột nhiên quay đầu thì thấy đầu xe Land Rover của Tạ Lâu dán vào Cayenne của Trần Diệu.
Khoang sau của Cayenne bị lật lên.
Ghế điều khiển mở ra, Trần Diệu chửi thề một tiếng rồi chạy đến chỗ Tạ Lâu, tay run lên chỉ vào Tạ Lâu đang nhai kẹo trong xe: “Cậu con mẹ nó làm gì? Xuống đây, giải thích rõ ràng cho tớ.”
Tạ Lâu thong thả ung dung mà hạ cửa kính xe xuống, một tay đặt ở trên cửa sổ, đầu lưỡi đỡ đỡ hàm răng, “Không cẩn thận đem phanh thành chân ga.”
Trần Diệu: “Cút đi, tớ mới không tin đâu, thằng chó như cậu, má nó!”
Tô Hà cẩn thận tới gần bọn họ, nhẹ giọng hỏi: “Hai người bọn anh không có việc gì chứ?”
Sinh viên ở hai khu ký túc xá đều tò mò nhìn ra, hai chiếc xe cứ như vậy thân mật hôn môi, nhìn thấy càng đau lòng hơn. Vấn đề là hai chiếc xe này là của cựu hội trưởng Hội Học Sinh cùng cựu phó hội trưởng Hội Học Sinh ….
Tô Hà dịu dàng hỏi.
Hơi thở ngột ngạt của Trần Diệu tan đi một chút, cậu nặn ra một nụ cười, vén tóc, nghiến răng nói với Tô Hà: “Không sao cả.”
Không sao cả mới là lạ, này mẹ nó là cậu vừa kêu anh trai mua cho!
Mẹ nó!
Sau khi Tô Hà nghe xong, nhìn cái dạng này xem, cậu xác thật còn ổn, không có chuyện gì.
Tạ Lâu híp mắt, nhìn Tô Hà: “Em còn không đi lên?”
Tô Hà thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh thắt dây an toàn. Vì quay lưng lại với họ nên cô không biết rằng Tạ Lâu dẫm chân ga đụng phải, chỉ cho rằng Tạ Lâu vừa rồi đạp nhầm chân ga.
Cô nói: “Anh xuống dưới nhìn xem, có chuyện gì không đó.”
Tạ Lâu nhếch môi, ngậm kẹo que xuống dưới, kéo tayTô Hà qua sờ lên eo anh, sau đó cúi đầu nhìn cô: “Thế nào? Còn hoàn chỉnh không?”
Tô Hà nghiêm túc mà nhìn qua rồi gật đầu: “Ừm, em lên đấy.”
“Ừ.” Tạ Lâu cúi người hôn lên trán cô một chút, lúc này mới buông cô ra. Tô Hà quay đầu nhìn Trần Diệu cười một cái, “Em lên đây, hai người nhớ gọi bảo hiểm.”
Trần Diệu nhìn cô cười thì choáng váng, tay nắm cửa xe của Tạ Lâu nắm thật chặt, “Được, em mau lên đi.”
Tô Hà gật đầu rồi lên lầu.
Cầu thang tụ tập không ít sinh viên.
Tô Hà vừa đi thì cả người Tạ Lâu cũng lạnh đi.
Trần Diệu cũng lạnh, hai người trực diện nhìn nhau vang lên âm thanh bùm bụp.
Một hồi lâu, Trần Diệu hỏi: “Cố ý đó à?”
Tạ Lâu ồ lên một tiếng: “Đúng vậy, phó tổng Trần.”