Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 23



Edit: Preiya

Beta: Kali + TH

Mặc kệ vẻ mặt Triệu Như Mi tức giận thế nào, Quý Hành kéo tay Kiều Hạ đi thẳng tới thang máy.

Anh ta đang nổi cáu nên lực nắm tay cô cũng không nhẹ. Đến khi xuống lầu dưới, buông tay ra, nhìn thấy vết hằn đỏ chói mắt trên cổ tay trắng nõn thì càng tức giận hơn.

"Em bị ngốc sao? Anh dùng sức kéo tay em mạnh như thế mà cũng không biết kêu đau sao!" Giọng điệu anh ta dữ dằn nhưng lại chất chứa sự đau xót.

Kiều Hạ giấu tay sau lưng, nhỏ giọng nói: "Không sao ạ, cũng không đau lắm."

Quý Hành hận rèn sắt không thành thép, nhìn cô: "Mụ già đó, nhiều năm như vậy em còn không hiểu con người bà ta hay sao. Bà ta chỉ quan tâm đến mấy cái tiệc rượu, rồi quan hệ xã giao với giới thượng lưu, giờ chủ động tìm đến em đảm bảo không phải chuyện tốt đẹp gì."

"Em có biết mấy tháng trước lúc sinh nhật mười tám tuổi của em, vì sao bà ta lại cho em đi tập thể thao rồi mua sắm sửa soạn các thứ không? Còn không phải là muốn nhân cơ hội tốt để em gặp mặt các đại gia giàu có sao? Không phải anh đã nói những người đó, chẳng có nổi một ý nghĩ tốt đẹp nào."

Kiều Hạ cúi đầu, im lặng nhìn chằm chằm mũi chân, cực kỳ giống như một học sinh vừa làm sai điều gì đang ngoan ngoãn nghe dạy bảo.

Quý Hành còn muốn nói thêm, nhưng nhìn bé con cúi đầu, không nói tiếng nào trông hết sức tội nghiệp, rốt cuộc vẫn có chút không đành lòng mà đè xuống hết những tức giận.

Yên lặng hơn mười giây, Kiều Hạ xác định anh ta sẽ không trách móc gì nữa, ngẩng đầu, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy vài cái.

Cô rất cảm kích, biết ơn anh ta, ngữ khí cũng trở nên hết sức chân thành, "Chuyện vừa rồi, thật sự cám ơn anh rất nhiều."

Quý Hành hừ một tiếng, trong đầu thì nghĩ rốt cuộc cô còn có một chút lương tâm; ngay sau đó chợt nghe cô nhỏ giọng: "Chuyện đó... Nếu không có việc gì nữa, em, em phải quay về trường học, buổi chiều em còn có tiết học."

Vừa mới lộ nụ cười bên khóe môi chưa được bao lâu, Quý Hành khó chịu nghẹn trong lòng, dùng hết bao năm tu dưỡng cùng tính nhẫn nại mới không nói một tiếng "mẹ kiếp".

Con nhóc lùn này lương tâm nhất định đã bị chó gặm hết rồi, trông chờ cô báo đáp, vĩnh viễn sẽ không có khả năng xảy ra.

"Anh bỏ một tiết học buổi sáng, phải từ xa chạy tới đưa em thoát ra khỏi hố lửa. Em đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy đấy à?"

Quý Hành cố tình nâng cao giọng ở chữ cuối cùng, thể hiện rõ ràng tâm tình biết bao nhiêu bất mãn của anh ta.

Kiều Hạ nhất thời có chút mờ mịt, nhớ lại những gì anh ta nói vào mười phút trước, hóa ra không phải ngồi tán gẫu rồi đến làm việc tốt, mà là trốn học mới tới được.

"Vậy... Anh muốn thế nào?" Cô lại càng thêm cảm kích anh.

"Báo đáp!" Quý Hành nói hai chữ này một cách vang dội, "Ơn bằng giọt nước, cũng coi như dòng suối mà đền đáp. Hồi tiểu học em chắc cũng đã học qua lý lẽ này, đơn giản như vậy mà cũng không hiểu."

Kiều Hạ đương nhiên hiểu lý lẽ này, nhưng lúc này đối tượng báo đáp lại là anh ta, cô nghĩ mãi hết nửa ngày mà vẫn không biết phải làm sao cả.

Thấy cô cứ nhíu mày rồi lại thở dài, bộ dạng vô cùng khó xử, Quý Hành có lòng tốt buông tha cô, "Em mời anh ăn một bữa cơm trưa, coi như là báo đáp đi, lái xe thẳng một đường đến đây, anh đói sắp chết rồi."

"Hả?" Kiều Hạ không nghĩ tới yêu cầu của anh ta lại đơn giản như vậy, ngẩn người rồi nói, "Được, thế thì, chúng ta đi ăn thôi."

Phố đối diện có một nhà hàng ẩm thực Hồng Kông, trang trí cũng không tôi, trước cửa còn bày mấy lẵng hoa.

Hai người họ vừa đi vào thì đã có nhân viên ân cần tới đón tiếp: "Chúng tôi vừa khai trương được ba ngày nên có ưu đãi, suất ăn cặp đôi như hai người sẽ được giảm giá 50%."

"Không cần đâu, chúng tôi không phải..." Kiều Hạ còn chưa nói hết, đã bị người bên cạnh ngắt lời

"Được rồi, cho chúng tôi suất cặp đôi này, thêm một ly sữa nữa."

Nói xong, Quý Hành nhìn sang phía đối diện, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, nhướn mày nói: "50% lận, anh có lòng giúp em tiết kiệm đó."

Kiều Hạ: "... Cám ơn."

Không lâu sau đó, các món ăn giống nhau được bưng lên, Quý Hành đẩy ly sữa sang phía bên kia, "Em uống nhiều cái này một chút. Tranh thủ cố gắng phát triển, cao thêm vài cm."

Nếu không thì bé con này cứ giống như vẫn còn là một đứa trẻ, xem ra cũng... Rất dễ bắt nạt.

Kiều Hạ nhớ rõ anh ta luôn gọi cô là "đồ lùn", giờ anh ta lại cười nhạo mình về chiều cao, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay, cũng không so đo với anh ta nữa.

Đi thẳng tới đây ngay cả nước cũng chưa có uống giọt nào, cô có chút khát, cầm ly thủy tinh lên uống "ừng ực ừng ực" mấy ngụm.

Trên môi dính một chút, cô theo bản năng liếm sữa còn sót lại.

Quý Hành ngồi đối diện thấy vậy thì nhíu mày.

Chất lỏng màu trắng ngà dính bên môi vốn đã đủ khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi. Cô còn đưa đầu lưỡi hồng nhạt như màu hoa anh đào liếm đi, lại thêm cả ánh mắt trong suốt, vô tội, cái gì cũng không hiểu, thấy cô như thế càng thêm...

"Không phải có giấy sao? Liếm cái gì mà liếm!"

Quý Hành rút giấy ăn, nhét vào trong tay cô, lại tìm ống hút cắm vào ly, nghiêm túc nói, "Dùng cái này mà uống, em là một nữ sinh, ở bên ngoài ăn cơm phải chú ý hình tượng."

Kiều Hạ bị phê bình là không chú ý đến hình tượng: "..."

Tóm lại là hôm nay, cảm thấy hình như anh ấy đối với mình tốt hơn nhiều so với bình thường, mà cũng lạ lùng lắm.

Sau khi ăn xong, Kiều Hạ đi thanh toán tiền, bởi vì là suất ăn cặp đôi, nên hóa đơn 200 nhân dân tệ cũng chỉ cần trả một nửa.

Hai người ra khỏi nhà hàng, Quý Hành chủ động nói: "Anh khó lắm mới có một lần làm chuyện tốt, đã giúp thì giúp cho chót, để anh đưa em về trường."

Thế là cô bèn đi theo anh ta vào trong ga – ra để lấy xe.

Mới vừa ngồi xuống, di động trong túi Kiều Hạ kêu lên, cô nhìn chằm chằm thông báo cuộc gọi đến trên màn hình thật lâu, do dự không biết có nên nghe hay không.

Quý Hành liếc mắt một cái, châm chọc cười, "Nghe đi chứ, nghe xem mẹ em còn có thể nói thêm được chuyện quái quỷ gì."

Kiều Hạ liếm môi, bấm nhận cuộc gọi. Triệu Như Mi mở miệng ra, câu đầu tiên bà nói chính là

"Hạ Hạ, con làm mẹ quá thất vọng. Chúng ta là mẹ con, như tay với chân, sao con có thể bênh vực người ngoài như cậu ta chứ!"

"Con cho là Quý Hành hôm nay mang con rời đi là thật sự nghĩ cho con sao? Cậu ta chính là không thể nhìn được chúng ta sống tốt qua ngày, nên muốn tới quấy rối. Mẹ hỏi con, đến ngày mà cậu ta kế thừa công ty và cả tài sản trong nhà, con có nghĩ tới mẹ con chúng ta sẽ phải sống thế nào không?"

Kiều Hạ nghe bà nói xong, hít một hơi thật sâu, hỏi: "Mẹ, Quý Hành nói về chuyện này, mẹ có biết anh ấy nói sao không? Lâm Yên kia không chỉ đi mấy quán bar hay thường xuyên đổi bạn gái mà còn từng hại một nữ sinh mang thai đó?"

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, nhưng rất nhanh sau đó lớn tiếng phản bác, "Đàn ông người nào chẳng có quá khứ phong lưu, vả lại tất cả đều đã là chuyện trước đây. Hiện giờ Lâm Yên đã vào công ty của gia đình, bắt đầu học quản lý việc buôn bán, đã thay đổi cả rồi."

Triệu Như Mi nói có chút lớn, Quý Hành ở bên cạnh cũng nghe được rõ ràng.

Anh ta đoạt lấy điện thoại từ trong tay Kiều Hạ, "Ngày hôm qua tôi còn ở chỗ bạn bè nhìn thấy anh ta ở quán bar mỗi tay lại ôm một cô, bà làm mấy chuyện bán con cầu vinh đến mức này thì dừng lại được rồi đấy."

Ngắt điện thoại, anh ta lại một lần nữa ném máy vào tay Kiều Hạ, "Sau này thông minh hơn một chút, đừng để có một ngày nào đó lại bị mẹ em bán đi rồi còn đưa tiền cho bà ta."

Nếu nói cô không khó chịu thì chắc chắn đó là giả.

Hai mắt Kiều Hạ đỏ hồng, rõ ràng nơi vành mắt đã ướt lệ, nhưng lại cố nén không cho nước mắt rơi.

Cô nhớ rõ, lúc trước mẹ không như vậy.

Lúc còn rất nhỏ, mẹ sẽ mua váy cho cô vui, mỗi buổi sáng sẽ cầm lược chải tóc rồi thắt bím cho cô, ban đêm có sét đánh cũng sẽ ôm cô ngủ...

Càng lớn, Kiều Hạ có thể cảm nhận được điểm khác lạ, trong lòng mẹ, mình không còn quan trọng như xưa. Cho dù cô có biểu hiện thật ngoan, các cuộc thi rồi kiểm tra làm bài thật tốt, thì cũng không thể nào khiến mẹ để ý, quan tâm cô thêm một chút.

Quý Hành nhìn qua, thấy dáng vẻ cô quật cường, cố giữ cho nước mắt không rơi, trong ngực đau nhói mãnh liệt.

"Anh không nhìn đâu, em muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng chịu đựng nữa." Nói xong, anh ta quay lưng đi.

Tủi thân tích góp bao năm qua bỗng chốc vỡ toang, Kiều Hạ cúi mặt xuống, ôm lấy đầu gối khóc. Trong phút chốc, nước mắt lũ lượt chảy xuống, nhất thời không kìm hãm được.

Cô không khóc lớn, mà khóc đứt quãng, thút thít. Tiếng khóc rất nhỏ, càng khiến cho người ta thêm thương xót.

Quý Hành nắm chặt xiết chặt hai tay, nhiều lần muốn xoay người, ôm lấy cô gái tội nghiệp này vào lòng, nhưng cuối cùng đều bỏ cuộc.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, phía sau lưng bị vỗ nhẹ, anh ta nghe được cô nói nhỏ, "Em không sao rồi, cảm ơn anh."

Quý Hành quay đầu lại, thấy nước mắt cùng vài sợi tóc ướt nhẹp dán trên gương mặt cô, toàn bộ hốc mắt đều hồng lên, như một chú thỏ con bị đau, vô cùng đáng thương.

Chưa bao giờ anh ta lại hận người đàn bà ghê tởm kia nhiều như lúc này.

Khom người xuống, anh ta thắt dây an toàn cho cô, sau đó bật một bài hát thật nhẹ nhàng, như muốn mượn âm nhạc để an ủi cô.

Anh ta lái xe rất chậm, phải mất đến một giờ mới về đến trường học của cô.

Trước khi xuống xe, Kiều Hạ cảm ơn anh một lần nữa.

Quý Hành biết rõ lời này của cô là thật lòng, nhưng lại cứ thấy khó chịu, cảm giác giữa mình và cô rất xa lạ, cố ý nói, "Nói cám ơn suông thì có ích lợi gì, lần sau lại mời anh ăn cơm tiếp đi."

-

Trong phòng ngủ không có ai, mấy người bạn cùng phòng đều có tiết học buổi chiều.

Kiều Hạ ngồi xuống bàn nhìn vào gương, vừa khóc vừa chậm rãi tháo trang sức, lại mở tủ tìm quần áo để tắm rửa, bước chân vào phòng tắm.

Đây là thói quen đã hình thành từ khi cô còn nhỏ. Khi tâm tình không tốt, cô sẽ đi tắm rửa và thôi không suy nghĩ nhiều.

Nhưng dường như hôm nay ông trời cũng muốn đối nghịch với cô, mới tắm được một lúc, vòi hoa sen bình thường không có việc gì lại bị hỏng, không có nước ấm!

Trên tóc Kiều Hạ vẫn còn có bọt, cô không thể không mặc quần áo vào trước, quấn khăn tắm bọc tóc lại, cầm theo bình tới lầu một lấy thêm nước sôi, sau đó đổ vào trong chậu rửa lại nhiều lần.

Kết quả là cô bị cảm lạnh, còn rất nghiêm trọng, luôn chóng mặt, cổ họng vô cùng đau đớn.

Đến hơn sáu giờ, Triệu Mẫn Mẫn về lấy dây sạc điện thoại, thấy mặt cô đỏ bừng như bị thiêu đốt, sợ hãi nói, "Hạ Hạ, tớ đưa cậu xuống phòng y tế trường kiểm tra."

Kiều Hạ lắc đầu, giọng khàn khàn, "Không cần đâu, tớ đã uống thuốc hạ sốt, giảm nhiệt rồi, chắc là ngủ thêm một lúc sẽ khỏe lại thôi. Tối nay cậu còn có giờ học, mau đi đi."

Triệu Mẫn Mẫn khuyên mãi mà chẳng thuyết phục được cô, trước khi đi dặn cô cẩn thận đủ thứ, cảm thấy không thoải mái là phải gọi cho mọi người liền.

Tuần này là tuần 3, buổi tối có lớp học tự chọn kế toán, Triệu Mẫn Mẫn đã vắng học vài lần, trước kia đều là Kiều Hạ thay cô đi học.

Sau khi vào lớp, Triệu Mẫn Mẫn tùy tiện tìm một bàn học ở hàng sau ngồi xuống, lại không thể nào ngừng lo lắng, vì thế tranh thủ một phút trước khi chuông reo, cô vội vàng gọi cho Điềm Bát – người không có tiết tối nay.

"A lô, Điềm Điềm, cậu vẫn còn tự học ở bên ngoài à? Cậu quay về phòng ngủ sớm một chút, Hạ Hạ đang sốt, tớ sờ trán thấy nóng lắm. Giờ trong phòng ngủ chỉ có một mình cậu ấy, tớ lo là sẽ xảy ra chuyện."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Triệu Mẫn Mẫn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nam sinh ngồi phía trước, trông rất tuấn tú, quay đầu lại: "Cho hỏi một chút, người bạn cùng phòng mà bạn nói, tên là Kiều Hạ phải không?"

"Đúng vậy." Triệu Mẫn Mẫn gật đầu, "Cậu biết Hạ Hạ..."

Chữ cuối cùng "sao" còn chưa kịp nói ra, chuông vào học vang lên, cô đã thấy nam sinh kia cầm lấy cặp sách, bước nhanh, lướt qua cô rồi chạy ra khỏi lớp.