Thứ sáu đáng lẽ phải là một buổi tối vui vẻ và thư giãn, nhưng vì bài thi Triết học sắp tới nên mọi người rất lo lắng.
"Hạ Hạ, cho tớ mượn sách cậu xem phần trọng tâm với!"
"A a a! Chương 3 nhiều kiến thức đến phát điên, phải học thuộc toàn bộ á? Hạ Hạ, lúc kiểm tra tớ có thể ngồi trước cậu không nhỉ?"
"Hạ Hạ, tại sao đáp án đề một lại chọn A, sự khác biệt giữa giá trị thặng dư tuyệt đối và giá trị thặng dư tương đối là gì vậy?"
Ba đứa bạn cùng phòng bình thường chẳng bao giờ nghe giảng, tất cả đều nước đến chân mới nhảy. Kiều Hạ chữa xong bài này, lại tiếp tục trả lời bài khác, bận tối tăm mặt mũi.
Mới vừa ngồi lại vị trí của mình, cô còn chưa kịp lấy lại sức, điện thoại di động đã có người gọi tới, không có chuông, chỉ thấy hiển thị tên anh trai.
Từ lần trước ở phòng ngủ nhận được điện thoại của Quý Hành, hai người cũng chẳng liên lạc nữa, lần này không biết anh ấy tìm mình làm gì.
Cô ấn nút nghe: "Anh tìm em có chuyện gì sao?"
Quý Hành nói: "Lần trước không phải em đồng ý mời anh ăn cơm sao? Lâu như vậy rồi, nhỏ lùn em chắc lại muốn quỵt nợ à."
Kiều Hạ nghĩ nghĩ, nhớ lại đúng là có chuyện như vậy, vì thế hỏi: "Vậy khi nào anh rảnh, em mời anh đi ăn."
Quý Hành trả lời: "Bây giờ anh đang rảnh."
"Bây giờ?" Kiều Hạ cho rằng mình là nghe lầm, nghi hoặc hỏi: "Bây giờ là 9 giờ tối đó."
Qúy Hành cười một tiếng: "Vậy không phải vừa đúng lúc ăn khuya?"
Kiều Hạ vừa muốn nói mình không có thói quen ăn khuya, thì nghe anh ta nói: "Anh đã ở dưới phòng ngủ của em chờ rồi."
"A?" Cô kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người, sau khi lấy lại tinh thần, lập tức nói: "Vậy... Em thay quần áo rồi xuống luôn, anh chờ em vài phút."
Động tác Kiều Hạ nhanh nhẹn, trong chốc lát đã thay đồ xong rồi xuống lầu ngay.
Điều làm cô kinh ngạc chính là Quý Hành ở trường cô có vẻ rất nổi tiếng. Mới đi qua vài người đã nghe thấy mấy nữ sinh đầy phấn khích hỏi: "Anh Quý, hôm nay hai trường không có đấu bóng rổ, tại sao anh lại ở đây?"
Giọng Quý Hành không chút gợn sóng: "Chờ người."
Nói xong, anh ta ngước mắt lên bắt gặp một bóng người quen thuộc thì bước tới.
Kiều Hạ chạy xuống, trên mặt có chút hồng, sau khi đứng lại vẫn hổn hển thở gấp: "Anh, tại sao anh không báo trước một tiếng? Nhỡ em đang học thì anh không phải uổng công đi à?"
Quý Hành thấy cô xuống gấp như vậy, trong lòng rất vui, dùng giọng đương nhiên hỏi ngược lại: "Tối thứ sáu không phải em không có lớp à?"
Kiều Hạ hơi kinh ngạc, không nghĩ tới anh ta biết cả lịch học của mình, ngẩn người rồi nói: "Đúng là em không có tiết học, nhưng mà cũng có thể ra ngoài hẹn hò đó, cho nên lần sau anh tìm em vẫn nên báo trước một tiếng."
Vừa dứt lời cô đã thấy sắc mặt anh ta trong nháy mắt lạnh lẽo hẳn, hình như đang mất hứng.
Kiều Hạ không hiểu, cô suy nghĩ cho anh ấy, sợ anh ấy đến đây vô ích mà?
Quý Hành nhăn mày, biểu cảm lạnh nhạt: "Em mới bao nhiêu tuổi, cả ngày suy nghĩ chuyện yêu đương. Hiện tại em vẫn là sinh viên, tất nhiên phải coi trọng việc học rồi. Ở phòng đọc thêm một ít sách, không phải có ý nghĩa hơn so với việc ra ngoài đi chơi à?"
Anh ta dừng một chút, giọng nghiêm túc: "Học thêm kiến thức là vì tốt cho bản thân, em không nên vì yêu đương mà trễ nải học hành. Em liệu còn muốn đứng trong top 10 lớp, còn nghĩ đến việc tiếp tục nghiên cứu không... Chuyện yêu đương hẹn hò thì hai, ba tháng một lần là đủ rồi."
Kiều Hạ: "..."
Giọng điệu này, những lời này khiến cô lập tức nhớ đến lời thầy chủ nghiệm cấp hai đã từng giáo huấn.
Hơn nữa... Hai, ba tháng hẹn hò một lần, vậy khác gì với yêu xa!
Cô không biết tại sao anh ta tự nhiên động kinh, đành phải nói: "Không phải anh muốn đi ăn khuya sao, chúng ta mau đi đi, trễ một chút ký túc xá sẽ đóng đó."
Hai người tới một tiệm cơm Tây, Kiều Hạ gọi cho Quý Hành bò bít tết và cánh gà, cô cũng không đói lắm nên gọi một phần khoai nhỏ với nước trái cây.
Trong lúc chờ cơm, Quý Hành đột nhiên ngồi bên cạnh cô, ngồi rất sát.
Kiều Hạ bị anh ta làm cho sợ hết hồn, "Anh làm gì thế?"
"Nhìn một chút xem vết thương trên mặt em đã lành chưa?" Quý Hành nói, giọng có chút tự trách.
Khuôn măt nhỏ lùn đẹp như vậy, nếu lưu lại sẹo thì thật đáng tiếc.
"Vết thương ấy lành từ vài hôm trước rồi." Kiều Hạ cười cười, nhẹ nhàng đáp.
Quý Hành nhìn chằm chằm mặt cô, quả thật không còn vết sẹo nào.
Làn da cô đã khôi phục lại trơn nhẵn như thuở ban đầu, tựa như đậu hủ non, hai bên má lại phúng phính, rất nữ tính.
Anh ta nhịn không được rất muốn véo mặt cô một cái, như khi còn nhỏ vậy.
Vừa định vươn tay, anh ta liền thấy nhỏ lùn lộ ra sự kinh ngạc, giọng đầy vui vẻ hỏi, "Sao anh lại ở đây?"
"Buổi tối thấy hơi đói nên tới đây mua ít đồ ăn vặt, không ngờ trùng hợp gặp em." Cố Duyên Xuyên nói với cô.
Sự thật là mười phút trước, anh đang ở phòng thì nhận được điện thoại của Tống Nghị, đối phương vô cùng lo lắng kêu: "Anh Xuyên! Em thấy tiểu tiên nữ Hạ Hạ đang ngồi chung với một tay đẹp trai không thua gì anh!"
Nghe xong, Quý Hành cười lạnh một tiếng. Nào có chuyện trùng hợp như vậy, ai tin được cái cớ vụng về như vậy chính là đồ ngốc.
Mới nghĩ vậy, anh ta nghe ngay được nhỏ lùn không chút hoài nghi nói: "Vậy em gọi người phục vụ tới, anh xem trước thực đơn đi, mau lên cẩn thận đói."
"Được" Cố Duyên Xuyên nở nụ cười dịu dàng, chăm chú nhìn Kiều Hạ, trong lúc cô đi tìm người phục vụ, ánh mắt không hề thân thiện nhìn về phía Quý Hành, ý tứ không cần nói cũng biết.
Quý Hành cười lạnh, đứng dậy ngồi vào vị trí cũ của mình, trong lòng thầm mắng một câu: Đúng là đồ ngốc, bị người ta bán đi vẫn giúp đối phương kiếm tiền.
Ba người ngồi chung một bàn, không khí biến hóa cực kì vi diệu. Kiều Hạ không phát hiện, Cố Duyên Xuyên và Quý Hành lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cũng không tính lật mặt nhau.
Kiều Hạ bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, hoang mang hỏi, "Đúng rồi, nữ sinh kia tại sao lại hiểu lầm quan hệ giữa em và anh nhỉ, em và cô ấy rõ ràng không quan biết nhau mà?"
Nói tới việc này, thần sắc Quý Hành vẫn như thường, tìm một cái lý do hết sức gượng ép, "Di động anh có một lần quên khóa, cô ấy mở phần bạn tốt trong WeChat của anh, có lẽ chính vì vậy nên thấy ảnh chụp của em. Hôm đó cô ấy thấy em ở ký túc xá, có lẽ cô ấy đang xúc động sinh hiểu nhầm."
Kiều Hạ "ồ" một tiếng, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, có vẻ như tin thật.
Không biết vì sao, trong lòng Quý Hành có chút thất vọng, như hy vọng cô truy hỏi kĩ càng hơn.
Im lặng một lúc, anh ta mở miệng, "Thật ra rất lâu trước đây, anh từng thích một nữ sinh, chẳng qua..."
Kiều Hạ đang ăn khoai, thấy anh ta im lặng rất lâu không nói tiếp liền tò mò hỏi, "Chẳng qua làm sao?"
Quý Hành nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ, "Chẳng qua cô ấy vẫn luôn không phát hiện, quá ngốc, lại dại dột, giống hệt em, có lẽ do chỉ số thông minh quá thấp."
Kiều Hạ: "..."
Sao câu chuyện lại thành chê cô ngốc vậy!
Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng cười một tiếng, nhướng mày nói: "Ngốc một chút cũng không có gì không tốt, người ngốc cũng có phúc của người ngốc."
Quý Hành im lặng nhếch môi, mặt đầy vẻ trào phúng, cũng không nói thêm nữa.
Sự im lặng kéo dài đến tận lúc trả tiền.
Phục vụ chỗ này đều là sinh viên vừa đi làm vừa đi học, nhận ra ba người bọn họ. Sau khi thanh toán xong thì chạy ngay ra phía sau, kích động chia sẻ với bạn bè, "Aaa, vừa nãy nam thần trường chúng ta và nam thần trường đại học S ngồi cùng một bàn đấy, người thật còn đẹp hơn trong ảnh nữa...!"
Mấy học sinh khác cùng tò mò nhìn qua: "Thật, nữ sinh kia cũng quá may mắn, được ngồi cùng hai nam thần, có vẻ quan hệ còn rất tốt."
"Tớ hâm mộ bạn nữ ấy quá!"
Nhân lúc không có việc gì, mấy người tám chuyện sôi nổi, chỉ có một người toàn bộ quá trình đều không tham gia.
Lòng cô ta ghen tỵ như lửa đốt, biểu cảm cũng vì vậy mà vặn vẹo.
"Tính tiền." Xa xa có khách kêu.
Mấy sinh viên đang thảo luận nhiệt tình, một người trong số đó bỗng ngẩng đầu, thấy người đứng đối diện nãy giờ vẫn không nói gì thì nhờ: "Mộng Hàm, cậu qua đó thu tiền nhé."
"Được" Liễu Mộng Hàm cầm giấy tính tiền, chậm rãi đi tới. Ngoài mặt trông không có gì khác lạ nhưng móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay.
Cấp ba đã vậy, đại học cũng thế, cái gì tốt, cái gì khiến người khác hâm mộ nó đều có, còn mình thì cái gì cũng không.
Nó có quần áo đẹp, tiền tiêu vặt xài không hết, xe riêng chuyên đưa đón. Từ trước đến nay đều không buồn không lo, nhìn lại bản thân cô ta, quần áo trên dưới đều là họ hàng thân thích cho. Phải thuê nhà trọ cũ nát, cả ngày rầu rĩ vì tiền.
Sự khác biệt một trời một vực này chắc hẳn là...
Liễu Mộng Hàm châm chọc cười, mẹ mình dù một thân một mình vẫn sống rất ngay thẳng, mỗi ngày dậy sớm bán rau lấy kế sinh nhai.
Mà mẹ cô ta lại không biết xấu hổ đi làm kẻ thứ ba.
Cuộc sống này thật là buồn cười, con gái kĩ nữ lại có cuộc sống giống như công chúa vậy.
-
Hè đến ngày một gần.
Không khí trong phòng học vô cùng oi bức, bốn cánh quạt điện cứ di chuyển kẽo kẹt kẽo kẹt y như khúc nhạc đang thôi miên, khiến không ít bạn sinh viên gục đầu buồn ngủ.
"Mọi người nhanh chóng đọc từ đoạn một đến đoạn thứ mười, năm phút sau thầy sẽ gọi hai người lên trên bục giảng chép tóm tắt lại ý chính của mỗi đoạn." Giáo sư ra yêu cầu.
Kiều Hạ cúi đầu đọc sách, đẩy đẩy Tưởng Điềm nãy giờ vẫn chơi di động bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Điềm Điềm, đừng chơi nữa, nhỡ chút nữa giáo sư lại gọi cậu lên viết."
Tưởng Điềm ngẩng đầu, biểu tình muốn nói lại thôi, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đưa điện thoại để trước mặt cô, không đành lòng nói: "Hạ Hạ, ai đó trong trường chúng ta đăng bài về gia đình cậu..."