Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 55



Edit: Reeu

Beta: Er + TH

Kiều Hạ mang một con chim bồ câu nướng đến nhà của Cố Duyên Xuyên.

Loại khu nhà ở cao cấp như thế này đều có người gác cổng rất nghiêm ngặt, taxi không được phép đi vào. Vì vậy, đến cửa tiểu khu cô phải xuống xe và tự đi bộ vào.

Mặt trời đã lặn về phía Tây nhưng không khí nóng vẫn còn, gió thổi vào mặt nóng bỏng. Kiều Hạ mở chiếc ô nhỏ để che, đi bộ từ cổng đến nhà anh mất mười phút, mồ hôi chảy không ít.

Cô bấm chuông cửa, không đến vài giây cửa đã mở ra.

Kiều Hạ nhận đôi dép lê từ trong tay Cố Duyên Xuyên, sau đó vịn vào tay anh để cúi xuống đổi dép, lông mày khẽ cau lại: "Bên ngoài trời nóng thật, trên đường tới đây em như bị nướng lên vậy."

Giọng nói mềm mại như đang oán giận nhưng lại giống làm nũng hơn.

Trước kia chắc chắn cô sẽ không như vậy, nóng thì nóng, cũng không phải chuyện gì lớn.

Nhưng từ sau khi ở cùng anh, chính cô cũng không phát hiện ra rằng cô đang dần dần làm nũng như một thói quen.

"Cục cưng cực khổ rồi." Cố Duyên Xuyên không muốn nhìn thấy cô mệt dù chỉ là một chút nên nghe vậy thì lập tức đau lòng, anh cầm hộp khăn giấy lên rồi rút ra mấy tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô.

"Nhà anh có Coca không? Em muốn uống..." Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cực kì mong đợi.

"Có." Cố Duyên Xuyên cười cười, biết cô thích nên trước đó anh đã mua rất nhiều.

"Tuyệt quá!" Kiều Hạ vui vẻ reo lên, giẫm lên dép lê nhỏ, như con thỏ con nhanh như chớp chạy đến mở cửa tủ lạnh, vừa kéo ra đã thấy bên trong vừa có Coca vừa có Pepsi.

Cô chọn Coca Cola một cách dứt khoát, nhưng vừa mới mở nắp lon nước đã bị người khác lấy đi và đặt sang một bên ở trên bàn.

Cố Duyên Xuyên cầm một cốc nước ấm đưa cho cô: "Uống cái này."

Kiều Hạ nhất thời cảm thấy rất tủi thân, bĩu môi, đôi mắt đen và sáng nhìn anh: "Em ngồi xe hơn nửa giờ để mang cho anh con chim bồ câu nướng này, còn ra rất nhiều mồ hôi, cuối cùng..."

"Thậm chí ngay cả một lon Coca anh cũng không nỡ cho em uống." Âm thanh ngọt ngào của cô còn có một chút sự lên án.

Cố Duyên Xuyên nhìn bộ dạng tức giận của cô gái nhỏ, cảm thấy rất thú vị, nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang phồng lên của cô, giải thích: "Không phải là không cho cục cưng, mà là để nó ở bên ngoài một lát, chờ hết lạnh sẽ cho em uống."

Kiều Hạ cố gắng thuyết phục anh: "Mùa hè uống Coca lạnh là phù hợp nhất, vào những ngày nóng mà được uống Coca lạnh thì cực kì sướng."

"Nếu Coca mà không lạnh thì nó đã mất đi linh hồn quý giá nhất, như vậy thì uống không ngon một chút nào."

Cố Duyên Xuyên bị lời lẽ của cô làm cho tức cười, khuyên bảo: "Nếu Coca có linh hồn, cục cưng uống vào sẽ bị đau bụng, còn dễ bị cảm và phát sốt, như vậy thì anh tình nguyện cho cục cưng uống Coca không có linh hồn."

Kiều Hạ cảm giác mình như biến thành một đứa trẻ bị cha mẹ quản, sợ bị bệnh nên cái này không cho, cái kia cũng không cho, nhưng cô đã trưởng thành rồi, không yếu đuối như vậy đâu.

"Mùa hè năm nào em cũng uống như vậy nhưng chưa bao giờ bị cảm hay sốt, anh cho em uống đi." Cô mong chờ nhìn chằm chằm vào lon Coca ở trên bàn, âm thanh mềm mại năn nỉ.

"Không được." Đối với loại chuyện này, Cố Duyên Xuyên chắc chắn sẽ không cho thương lượng một chút nào.

Anh đi vài bước tới, con ngươi đen thẳm nhìn cô, dùng giọng điệu rất dịu dàng hỏi lại: "Nếu cục cưng ngã bệnh, anh sẽ rất khó chịu, cục cưng cam lòng nhìn anh khó chịu sao? Chúng ta uống nước ấm trước, sau đó chút nữa rồi uống Coca, ngoan!"

Kiều Hạ: "..."

Lại dùng mỹ nam kế, lại dùng khổ nhục kế, cô còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể nhận lấy cốc nước sôi nhạt nhẽo vô vị từ tay anh, bất đắc dĩ uống hết.

Chim bồ câu nướng đã nguội, Cố Duyên Xuyên mở túi ra, đặt nó vào đĩa rồi cho vào lò vi sóng hai phút.

Khi lấy ra thì hương thơm ngay lập tức tràn ngập căn phòng.

Hai người ngồi quanh trước bàn uống nước, Kiều Hạ đeo đôi găng tay dùng một lần xé một chân chim bồ câu đưa cho anh, trong lòng tràn đầy vui vẻ hỏi: "Đây là món lúc nhỏ em rất thích ăn, anh nếm thử xem hương vị thế nào?"

Cố Duyên Xuyên cắn một miếng và nhận xét: "Ừ, rất ngon!"

Kiều Hạ nở nụ cười ngọt ngào, lúc này mới lấy cho mình một cái, vừa ăn vừa nói: "Mùa hè này em không ở với bác nữa, em chuyển đến nhà của chú Quý."

Cố Duyên Xuyên nhíu mày.

Trên thực tế, khi mẹ cô chủ động đến ga tàu đón cô anh liền cảm thấy có điều gì đó bất thường nhưng cũng không rõ là chuyện gì: "Tại sao đột nhiên lại muốn chuyển về?"

"Haizz!" Kiều Hạ Hạ thở dài một hơi, không biết nên giải thích chuyện này thế nào để anh hiểu, nghĩ nghĩ ở trong đầu rồi chậm rãi nói: "Bởi vì mẹ em... Chắc anh cũng cảm nhận được mối quan hệ giữa em và mẹ không tốt lắm, không thân thiết như những cặp mẹ con khác."

"Bà ấy trước đây không quan tâm đến em lắm, nhưng từ sau khi bị bệnh, có lẽ là đã suy nghĩ rất nhiều. Bà ấy nói rằng bỗng nhiên bà ấy nhận ra là mình đã sai, hứa sau này sẽ quan tâm đến em nhiều hơn và còn bảo em về ở cùng với bà ấy."

Cô Duyên Xuyên cau mày, trầm mặc lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Anh không biết nhiều về mẹ cô, nhưng từ vài phút ở chung ngắn ngủi ở nhà ga, anh thấy người phụ nữ này không hề đơn giản.

Ánh mắt của bà ấy rất sắc sảo lại khôn khéo, giống như đang che giấu một cái gì đó không để cho ai biết. Nếu thật sự là vì bị bệnh mà thông suốt hoàn toàn thì chuyện này không có khả năng.

Sau khi Kiều Hạ nói xong, đợi một lúc lâu mà không thấy anh có phản ứng gì, ngẩng đầu lên chỉ thấy lông mày anh đang nhíu chặt, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Cô có chút khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

"Không có gì!" Cố Duyên Xuyên không nói thẳng, lông mày giãn ra, hỏi cô: "Chuyển về đó cục cưng có thấy vui vẻ không?"

Kiều Hạ suy nghĩ một lúc, âm thanh nhẹ nhàng nhưng rất kiên quyết: "Rất vui, em rất muốn mẹ yêu em, chuyện này em đã đợi rất nhiều năm rồi."

"Thế nhưng... Sao nhìn anh có vẻ như không vui vậy?" Cô nhìn anh, con ngươi trong suốt đầy nghi hoặc.

Cố Duyên Xuyên lắc đầu: "Không phải anh không vui, chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi."

Trái tim của cô gái nhỏ trong suốt như thủy tinh, làm sao anh có thể phá hủy nó khi chưa có chứng cứ chứ.

Chỉ có thể hi vọng là do anh quá lo lắng, mẹ cô ấy không giống như anh nghĩ, mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Kiều Hạ cảm thấy nhẹ nhõm, chuẩn bị cúi đầu tiếp tục ăn chim bồ câu nướng thì chợt nghe anh nghiêm túc nói: "Nếu có chuyện gì xảy ra thì cục cưng phải liên hệ với anh đầu tiên, anh sẽ qua đón em về."

"Vâng, em nhớ rồi!" Cô đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Ăn xong chim bồ câu nướng, hai người cùng nhau chơi game phiên bản đôi của Super Mario, coi như là ôn lại tuổi thơ.

Kiều Hạ được anh dẫn theo vượt qua một cấp độ nên rất vui vẻ, uống vài ngụm coca không lạnh, đang chuẩn bị vượt qua cấp tiếp theo thì điện thoại vang lên.

Cô nhấn trả lời, đầu bên kia truyền đến giọng nói cáu kỉnh của Quý Hành: "Mấy giờ rồi nhóc lùn? Sao em còn chưa về, em muốn qua đêm ở ngoài sao?"

Nghe anh ấy nói vậy Kiều Hạ còn tưởng rằng đã muộn lắm rồi.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, chẳng qua mới có tám rưỡi, bình thường ở trường giờ này các cô còn chưa tan học.

"Bây giờ vẫn còn sớm, em chơi thêm một lúc nữa. Lát nữa em sẽ bắt xe về, anh không cần lo lắng." Cô dịu dàng trả lời.

Quý Hành cắt ngang: "Ai lo lắng cho em, em đừng tự mình đa tình được không? Anh chỉ sợ em về muộn, gây ra động tĩnh quá lớn làm anh khó khăn lắm mới ngủ được lại bị đánh thức."

Kiều Hạ: "..."

Sau khi cô tắt máy, Cố Duyên Xuyên hỏi: "Anh trai em gọi sao?"

"Ừm, là anh ấy!"

Kiều Hạ nói xong, nói với anh nghi ngờ mà mình nghĩ mãi vẫn chưa thông suốt: "Có phải con trai thường rất thích nghĩ một đằng nói một nẻo không? Rõ ràng là có lòng tốt, nhưng tại sao anh ấy lại thích nói với giọng điệu gắt gỏng chứ?"

Cố Duyên Xuyên biết cô đang nói đến ai: "Ừ, cũng có nam sinh có tính cách như vậy, đặc biệt là..."

Anh dừng lại một chút, có ý tứ nói: "Anh trai đối với em gái của mình cũng rất hay dùng giọng điệu giáo huấn để nói chuyện. Giống như Chu Lỗi, chính là người lần trước ở quán bar đã đưa cho em một ly trà đá, anh ta cũng luôn có thái độ này với em gái mình."

Nghi vấn đã được giải thích, Kiều Hạ sáng tỏ "ồ" một tiếng, cô cảm thấy có chút vui vẻ.

Hóa ra Quý Hành đối xử với mình như vậy là vì đã chấp nhận cô rồi, coi cô như em gái của mình.

Nhìn dáng vẻ đầy tin tưởng của cô gái nhỏ, trong mắt Cô Duyên Xuyên hiện lên một nét cười nhỏ không thể nắm bắt, cầm lấy bộ điều khiển trò chơi hỏi: "Còn muốn chơi nữa không?"

"Tất nhiên rồi, hôm nay em phải cố gắng qua bàn này." Kiều Hạ hăng hái hừng hực cùng anh tiếp tục chơi trò chơi.

Tuy nhiên, chưa đầy 20" sau, Quý Hành lại gọi tới.

Lần này giọng điệu đầu bên kia điện thoại cương quyết hơn rất nhiều, giống như đang ra lệnh: "Em đã chuyển đến đây thì phải tuân theo quy định ở trong nhà, nhà chúng ta có quy định 10 giờ là khóa cổng, nếu em còn không về anh sẽ khóa cổng lại."

Kiều Hạ: "..."

Không biết là ai khi còn học trung học thường xuyên đi qua đêm không về, đôi khi sợ chú Quý mắng còn nhảy từ cửa sổ phòng cô vào.

"Em phải về rồi!" Kiều Hạ lưu luyến bỏ điều khiển trò chơi xuống, đứng dậy chào tạm biệt anh.

Cô hơi lo lắng Quý Hành sẽ thực sự khóa cổng lại mà mình thì không dám trèo cửa sổ vào.

Cô Duyên Xuyên cũng đứng lên: "Anh đưa em về."

Kiều Hạ từ chối nói: "Không cần đâu, em sẽ bắt xe về. Nếu anh đưa em về sau đó lại phải quay trở lại nhà sẽ rất phiền toái. Hơn nữa nhà của chú Qúy ở nơi tương đối hẻo lánh, rất ít xe taxi nên anh sẽ phải đợi rất lâu đó."

Cố Duyên Xuyên đi thẳng tới hành lang trước cửa nhà đổi giày rồi nói: "Bây giờ đã không còn sớm, bên ngoài có rất nhiều người xấu, con gái ra ngoài một mình rất không an toàn."

Anh nhìn cô, cười cười: "Cục cưng, em không cần lo lắng anh không gọi được xe, anh đã mua một chiếc xe rồi."

"Hả?" Kiều Hạ ngẩn người, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Anh mua lúc nào vậy?"

Cố Duyên Xuyên đặt giày lên tủ rồi cầm chìa khóa lên: "Vừa mới tháng trước, mấy ngày nay cục cưng đi dạy, anh một mình buồn chán quá nên đi dạo loanh quanh cửa hàng 4S với đám Giang Dật, nhìn thấy hợp mắt thì nhân tiện mua một chiếc."

Kiều Hạ:... Mua xe còn có thể nhân tiện sao.

Bình thường cô muốn mua một thỏi son còn do dự nửa ngày để chọn màu mà anh ấy thì nhấc tay nhẹ đã mua được một chiếc xe.

Hu hu, thế giới của người có tiền cô không thể hiểu được.

Đi thang máy thẳng xuống hầm gara, Cô Duyên Xuyên mở cửa xe cho Kiều Hạ ngồi.

Cô không biết nhiều về các thương hiệu xe hơi, chỉ biết là ngồi rất rộng rãi và thoải mái, hỏi: "Anh mua xe này có đắt không?"

Cố Duyên Xuyên cúi người, cài dây an toàn cho cô: "Cũng bình thường, chỉ một hai trăm vạn."

Kiều Hạ: "!!!"

Cái gì mà một hai trăm vạn? Thẻ của cô nhiều nhất cũng chỉ có năm nghìn nhân dân tệ thôi!

Nhớ đến lúc trước cô còn cho rằng anh không có tiền để trả tiền điện thoại, cô còn cố ý mời anh đi căng tin ăn cơm, Kiều Hạ thực sự muốn khóc.

Xe chạy đến khu biệt thự giữa sườn núi, Cố Duyên Xuyên đưa Kiều Hạ đến cửa nhà sau đó nhíu mày: "Cục cưng, có một chuyện em quên chưa làm."

Ở chung lâu nên hai người rất ăn ý, Kiều Hạ nhìn xung quanh một chút, trời tối om xung quanh cũng không có người.

Vì thế cô xấu hổ kiễng chân lên, sắp chạm vào môi anh thì bất ngờ bị một tia sáng chói lóa chiếu vào.

Cô nhìn theo hướng của tia sáng đó thì thấy cửa sổ phòng Quý Hành đang mở ra còn anh ấy thì đang cầm một chiếc đèn pin chiếu vào họ.

Kiều Hạ nhất thời đỏ mặt, làm chuyện xấu bị phát hiện sẽ cảm thấy rất xấu hổ: "Vậy... Em đi vào trước đây, anh lái xe cẩn thận đó, lần sau... Lần sau gặp lại sẽ hôn anh."

Cô vẫy tay tạm biệt, vừa quay đi thì lại bị bắt lại.

"Cục cưng, anh không thích nợ." Cố Duyên Xuyên ôm eo cô, cười khẽ một tiếng, giống như tuyên bố chủ quyền, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Đúng lúc ấy "rầm" một tiếng, cửa sổ bị đóng lại một cách thô lỗ.

Nếu không phải sợ đập vào nhóc lùn thì Quý Hành rất muốn trực tiếp ném đèn pin!

Vào phòng ôm con chó Corgi ra, anh xuống lầu, mở cửa đặt con chó xuống rồi ra lệnh: "Bánh trôi nhỏ, nuôi mày lâu rồi bây giờ lấy ra sử dụng một lúc, nhanh chạy ra cắn chết người đàn ông bên cạnh nhóc lùn đi."

Bánh trôi nhỏ giống như nghe hiểu, cố gắng dùng đôi chân ngắn ngủn của mình "vù" chạy như bay.

Bị hôn một lúc, mặt Kiều Hạ đỏ ửng vẫn chưa giảm xuống, liếc mắt thì thấy bánh trôi nhỏ đang chạy về hướng bọn họ.

Cô vui mừng dang tay ôm lấy nó: "Bánh trôi nhỏ, em ra cửa đón chị sao?"

Bánh trôi nhỏ không nói được nên chỉ có thể dùng vẻ mặt hung dữ, rất có khí thế trừng mắt với Cố Duyên Xuyên, hung dữ sủa.

Cố Duyên Xuyên kéo cửa xe, lấy từ bên trong ra một đôi chân giò hun khói, xé vỏ ra sau đó đưa đến miệng nó.

Bánh trôi nhỏ lập tức trở nên ngoan ngoãn, vui vẻ ăn chân giò hun khói, cũng không kêu còn để cho anh xoa đầu mình.

Kiều Hạ khó hiểu hỏi: "Tại sao anh lại chuẩn bị cái này?"

Cố Duyên Xuyên cười nói: "Mấy hôm trước đưa xe cho Giang Dật mượn, đây là cậu ta mua."

Đứng ở trước cửa nhà, chứng kiến toàn bộ quá trình con chó mình nuôi vài năm lại phản bội mình, trái tim Quý Hành lạnh toát, tức đến nỗi sắp nổ phổi.

Mẹ nó! Những người xung quanh mình đều là đồ vô lương tâm! Đồ vong ơn bội nghĩa! Đối tốt với bọn họ thật là lãng phí.

Nói tạm biệt với Cố Duyên Xuyên xong, Kiều Hạ ôm bánh trôi nhỏ về nhà, vừa bước vào nhà, con chó trong lòng đã bị cướp đi.

"Sáng mai đúng sáu giờ, em nhớ phải dậy dắt chó đi dạo!" Anh mạnh mẽ nói.

"Sáu giờ sớm quá!" Cô không thể tin được.

"Đi ngủ sớm dậy sớm rất tốt cho cơ thể." Quý Hành nhẹ nhàng liếc cô một cái.

Sau khi dùng giọng điệu "không được nói chen vào", anh lại vỗ vỗ đầu bánh trôi nhỏ rồi nói: "Ai cho mày buổi tối còn chạy ra ngoài, ngày mai một miếng thịt cũng không được ăn."

Kiều Hạ và Bánh trôi nhỏ: "..."