Nói xong câu cuối, không những bị dẫn sang đến chuyện kết hôn mà Kiều Hạ trong lúc mơ hồ còn bị đưa tới phòng đọc sách, bắt phải nhớ năm mươi từ đơn tiếng Anh!
Cố Duyên Xuyên đưa sách từ đơn tiếng anh cho cô, lật trang đầu tiên, "Một chút nữa anh sẽ kiểm tra, thuộc lòng đi rồi ngày mai anh mới đưa cục cưng đi ăn kem nổi tiếng."
Kiều Hạ: "..."
Bỗng nhiên có cảm giác mình như một cô nhóc bị cha mẹ giám sát học tập rất nghiêm.
Nhưng cô thật sự rất thích ăn kem ở nhà hàng cơm Tây kia, cho nên... Anh nói như vậy chỉ có thể nghe theo.
Sau khi học thuộc từ đơn tiếng anh, Kiều Hạ bật điện thoại lên, mở tin nhắn kia ra xem.
Lúc nãy vừa nhìn thấy tin nhắn, đầu óc cô đã lập tức mơ màng, chỉ thấy vô cùng nhiều tiền!
Sợ anh gửi nhầm tin nhắn, còn chưa đếm xem được bao nhiêu, cô đã kích động chạy đi tìm Cố Duyên Xuyên.
Lúc này, cô ngồi trước bàn, dùng đầu ngón tay út của mình chọc màn hình, đếm tỉ mỉ một lần, sau đó bị số tiền lớn này làm giật mình.
Cô lập tức đi dép lê nhỏ vào, "loẹt xoẹt" chạy tới chỗ anh.
Cố Duyên Xuyên đang ở trong phòng gấp quần áo, Kiều Hạ ngồi xuống trước mặt anh, khẩn trương hỏi, "Có phải anh nhầm không, gõ nhầm vài con số nữa sao!"
So với dáng vẻ vội vã của cô thì sắc mặt của Cố Duyên Xuyên thận trọng hơn nhiều, bế cô ngồi lên đùi mình, bình tĩnh nói, "Cục cưng, anh không gõ nhầm số."
Kiều Hạ kinh ngạc trừng to mắt, nói chuyện không lưu loát, "Vậy vậy... Anh có biết anh gửi cho em bao nhiêu tiền không?"
"Anh biết." Cố Duyên Xuyên cười một tiếng.
Anh thẳng thắn thành khẩn nói, "Lúc trước anh đã đầu tư một khoản tiền lớn vào thị trường chứng khoán nên tạm thời không thể rút ra được. Trong tài khoản chỉ còn lại khoảng một nghìn vạn, chỉ mới đưa cho cục cưng một nửa số tiền còn lại đó."
Kiều Hạ: "???"
Chỉ? Số tiền lớn như vậy, sao anh lại sử dụng từ "chỉ" để hình dung chứ!
"Bình thường em ăn một bữa cơm ở căng tin, thỉnh thoảng mua chút đồ ăn vặt và trà sữa, một tháng tiêu không vượt quá một nghìn năm. Coi như là anh đưa em tiền sinh hoạt hằng ngày thì cũng không cần nhiều như vậy, căn bản là em dùng không hết."
"Sao lại dùng không hết?" Cố Duyên Xuyên nhìn cô, cười nói, "Không phải mấy cô gái đều thích dạo phố mua quần áo và túi xách sao?"
"Anh hi vọng về sau cục cưng đi trên đường nhìn thấy cái gì muốn mua thì sẽ không cần do dự mà mua luôn."
Kiều Hạ khẽ cau mày, không nói gì.
Cố Duyên Xuyên lấy ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ, cố ý nói đùa với cô, "Cục cưng đừng cau mày, sẽ dễ xuất hiện nếp nhăn. Gương mặt nhỏ dễ nhìn như vậy, có nếp nhăn dài sẽ rất đáng tiếc."
Kiều Hạ ngước mắt lên lén nhìn anh một cái, vẫn không lên tiếng.
Chủ yếu là bởi vì không biết nên nói gì cho phải.
Cô biết anh yêu cô, đối tốt với cô, nhưng nếu nhận tiền của anh thì sẽ ngại, huống chi còn nhiều tiền như vậy.
Nhưng nếu cãi nhau với anh thì có vẻ cô rất giống quái dị, không biết suy xét.
Cố Duyên Xuyên nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, cười cười, sắc mặt trịnh trọng nói, "Cục cưng, anh đã nói em rất quan trọng đối với anh. Mạng của anh cũng có thể cho em thì chút tiền ấy là cái gì chứ."
Anh hứa hẹn: "Về sau anh sẽ kiếm thật nhiều tiền để cung cấp tiền sinh hoạt cho cục cưng nhiều hơn. Thứ những cô gái khác có thì cực cưng anh cũng sẽ có, không cần phải hâm mộ ai hết."
Lòng Kiều Hạ đổ xiêu vẹo, như có gió xuân dịu dàng thổi qua.
Cô khoác tay lên cô anh, mắt hạnh đen láy hơi ướt át, giọng giòn giã làm vẻ đương nhiên nói, "Em vốn sẽ không hâm mộ bất cứ ai, bởi vì..."
"Em đã có thứ tốt nhất trên thế giới." Cô nhìn anh, nghiêm túc nói.
Con ngươi đen thẫm của Cố Duyên Xuyên chứa một ít tia sáng nhỏ vụn, môi giương lên phía trước một chút, "Ừm, anh cũng vậy."
"Số tiền kia của anh vốn là nên cho em hết." Anh ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng hơn một chút, nhướn mày hỏi, "Chẳng lẽ cục cưng không nghe qua một câu tục ngữ là "vợ phải được sống sung túc" sao?"
Kiều Hạ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sửa chữa nói: "Anh nhớ nhầm rồi, tục ngữ nói là "con gái phải được sống sung túc."
"Không sai." Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng bật cười, "Nuôi cục cưng hay con gái cũng như nhau, đều rất đáng yêu, phải nuôi bảo thật tốt."
Dường như nghĩ tới chuyện gì, anh đột nhiên dùng giọng điệu thương lượng nói: "Cục cưng, về sau chúng ta sinh một đứa con gái, có được không?"
Mặt Kiều Hạ lập tức đỏ lên.
Đang yên đang lành, sao lại... Lại nói tới chuyện sinh con thế?
Chẳng lẽ anh đã quên, cô vừa mới trưởng thành, bọn họ còn chưa từng phát sinh chuyện gì đâu.
Hơn nữa quan trọng nhất là, sinh con trai hay sinh con gái, thì... Chúng ta có thể lựa chọn được sao.
Cố Duyên Xuyên thản nhiên nói tiếp, vẻ mặt rất mong chờ, "Anh muốn cùng cục cưng sinh một bé gái trắng trẻo mũm mĩm, ngoan ngoãn, còn đáng yêu nữa."
Kiều Hạ không đành lòng đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của anh, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Chuyện này phải xem ý trời, không phải chuyện em và anh có thể quyết định được."
Mặc dù cô học khoa học xã hội, lúc học lớp mười cũng có nghe qua mấy tiết sinh vật học. Chuyện này hình như có liên quan gì đó tới nhiễm sắc thể.
"Đúng là không thể quyết định, nhưng chúng ta có thể đề cao xác suất sinh con gái mà." Cố Duyên Xuyên nói.
Kiều Hạ nghe xong thì vô cùng tò mò, chớp mắt to, ngây thơ hỏi, "Còn có chuyện như vậy sao? Làm thế nào chứ?"
Cố Duyên Xuyên cong môi, thanh âm trầm thấp, "Không khó, anh đã tìm hiểu có mấy tư thế có thể sinh được con gái rất dễ. Về sau chúng ta có thể ứng dụng nhiều hơn."
"Tư thế?" Trong lúc nhất thời, Kiều Hạ không theo kịp suy nghĩ của anh.
Cố Duyên Xuyên cắn lỗ tai cô, chậm rãi giải thích, "Trên sách nói có một vài tư thế. Ví dụ đi vào từ bên cạnh vào hoặc đi vào từ phía sau, là có thể..."
Kiều Hạ vừa mới bắt đầu nghe thì còn có chút mơ mang, dần dần thông suốt được, mặt cô càng ngày càng nóng, trực tiếp ngắt lời: "Anh đừng nói nữa, em không thích nghe."
Sao anh lúc nào cũng không đứng đắn vậy, rốt cuộc suốt ngày anh đọc sách gì vậy!!!
-
Chớp mắt đã tới ngày khai giảng.
Phải đi báo danh vào tối hôm trước, Cố Duyên Xuyên lái xe cùng Kiều Hạ đi tới trường học.
Bây giờ ngày nào cũng phải lên lớp, không thể so với nghỉ hè ở nhà được. Hai người họ có khả năng sẽ bận rộn cả một ngày, chỉ có ăn trưa và buổi tối sau khi tan học sẽ có một chút thời gian ở cùng nhau.
Hôm nay Kiều Hạ tan học sớm, đi đến nhà ăn mua cơm trước, ngồi bàn chờ Cố Duyên Xuyên đến.
Đang cúi đầu nhắn tin cho anh thì bên cạnh vang lên một giọng nam, "Đàn chị, có thể mượn thẻ cơm của chị một chút không? Không biết thẻ của em rơi đâu mất rồi."
Kiều Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy một nam sinh đang đứng trước mặt mình, mặc quần áo quân sự màu xanh lá cây, chắc là sinh viên năm nhất đại học mới vào.
"Có thể, cậu cầm lấy dùng đi." Cô lấy phiếu cơm trong cặp sách ra.
"Cám ơn đàn chị, em mua cơm xong sẽ tới đây trả lại cho chị." Nam sinh vừa kích động vừa vui vẻ nhận lấy, cười ngoác miệng.
Kiều Hạ không hiểu cậu ta kích động và cao hứng ở chỗ nào, nói "được" sau đó lại cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.
Chẳng qua bao lâu, nam sinh kia đã bưng một khay cơm quay lại, trả lại Kiều Hạ thẻ cơm.
Cậu ta gãi gãi gáy, có chút ngại ngùng mở miệng nói, "Em tiêu hết tám đồng, đàn chị, chị cho em WeChat của chị để em chuyển lại tiền cho chị."
Đây là cậu ta nhanh trí nghĩ ra một diệu kế.
Mấy phút đồng hồ trước, giây đầu tiên cậu ta nhìn thấy Kiều Hạ ở nhà ăn, mắt lập tức sáng lên, còn cảm nhận được tim mình đập thình thịch.
Trong sáng và xinh xắn, một đôi chân vừa trắng vừa thẳng, dáng người còn vô cùng đẹp, hơn cả những bạn nữ hồi học lớp cấp 3 của cậu ta.
Trực tiếp đi thẳng tới, nếu muốn xin WeChat thì xác xuất bị từ chối rất cao, cho nên phải khéo léo một chút.
Cách dựa vào nợ tiền và trả nợ thì tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều.
Nam sinh thầm khen ngợi mình trong lòng là thông minh nhanh trí.
"Không cần đâu." Kiều Hạ khoát tay, "Tám đồng cũng không nhiều, cậu không cần thêm WeChat riêng."
Nam sinh kiên trì nói: "Không được, đàn chị à, em bị OCD*, không thể nợ tiền người khác. Ngay cả nợ một ít em sẽ ăn không ngon ngủ không yên."
(*) OCD là căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Chi tiết xin tự tìm hiểu ở google.
Lần đầu tiên Kiều Hạ nghe thấy có bệnh OCD, vay tiền nhất định phải trả.
Cô còn chưa kịp nói gì thì Cố Duyên Xuyên vừa vặn đi tới, trực tiếp ngồi đối diện với cô, báo một chuỗi số điện thoại, "Tìm ID Wechat này."
Nam sinh vội vàng nhập dãy số vào, vui sướng hỏi, "Đàn chị, đây chính là WeChat của chị sao, em lập tức chuyển tiền trả chị."
Cố Duyên Xuyên thay Kiều Hạ trả lời, âm thanh lạnh như băng, "Đây là WeChat bạn trai của đàn chị khoá trên cậu, nếu cậu muốn trả tiền như vậy thì trả lại tiền cho tôi cũng như nhau."
Nam sinh: "... Thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi."
Sau khi cậu ta xám xịt đi khỏi, Cố Duyên Xuyên nói: "Lần sau có người xa lạ, nam sinh không có ý tốt muốn xin WeChat hoặc số điện thoại thì cục cưng cứ nói số của anh ra."
"Được ạ." Kiều Hạ gật gật đầu.
Cô không ngốc, lúc nãy cũng biết được cậu nam sinh kia là muốn ID WeChat của cô. Nói không chừng chuyện rơi thẻ cơm cũng là nói dối.
Nhưng khi nhìn thấy Cố Duyên Xuyên cau mày, có vẻ hơi tức giận, Kiều Hạ cười cười, "Dù em có cho cậu ta WeChat thì cũng sẽ không phát sinh gì cả, anh không cần lo lắng đâu."
Cố Duyên Xuyên gắp một miếng thịt kho tàu vào trong bát của cô, "Vậy cũng không được. Cục cưng là của anh, không cho bất cứ nam sinh khác nào nhớ thương."
Kiều Hạ mắt cong cong, "xì" cười một tiếng, hóa ra bạn trai của cô lòng dạ lại nhỏ như vậy.
Nghĩ nghĩ, cô đột nhiên đề nghị, "Buổi tối anh có đi học đúng không, cho em đi với anh nhé."
Cố Duyên Xuyên đương nhiên muốn ở cùng cô, nhưng anh cũng biết chuyên ngành của anh đối với không người học qua mà nói rất chán nản và không thú vị cỡ nào.
"Không cần đâu, cục cưng sẽ cảm thấy nhàm chán." Anh từ chối.
Kiều Hạ lắc đầu, nhìn anh, mềm giọng nói, "Không sao, em vẫn rất tò mò rằng mỗi ngày anh học gì. Anh cho em đi nghe một chút, được không?"
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô thì yêu cầu to lớn gì Cố Duyên Xuyên cũng đồng ý, huống chi chuyện này vốn là kỳ vọng của anh.
"Được." Trong mắt anh xuất hiện ý cười.
Tới buổi tối, trong phòng học trừ mấy hàng đầu đều không có ai ngồi, hai người họ đi tới hàng ghế thứ ba ngồi xuống.
Kiều Hạ vốn ôm hứng thú rất lớn đi nghe môn học của anh, nhưng tình hình thực tế đối với cô mà nói, những gì giáo sư nói giống như văn thần tiên trên trời viết ra vậy.
Không chỉ hoàn toàn không hiểu mà còn càng nghe càng buồn ngủ.
Cô không nhịn được mà ngáp một cái, không thể tiếp tục nghe được nữa, nếu không thì tuyệt đối sẽ mê man tại chỗ.
Kiều Hạ suy nghĩ vài giây, lấy một quyển vở nhỏ trong cặp sách ra, quyết định làm vài chuyện có thể khiến tinh thần mình nâng cao.
Không sai, chính là viết truyện H.
Đã rất lâu rồi cô không viết, đã quên mất cách viết xe chấn thế nào rồi.
Lúc trước viết cô đã ảo tưởng nam chính là người đang ngồi bên cạnh mình, chính xác giờ còn thành bạn trai của cô, đây là duyên phận thần kỳ đến mức nào chứ!
Đang cầm bút viết "xoạt xoạt" thì Kiều Hạ nghe thấy giáo sư đang giảng bài đột nhiên nói, "Thời gian thảo luận đã kết thúc, các bạn sinh viên nói ra suy nghĩ của mình một chút."
Cô ngẩn người, có chút nghi hoặc, vừa mới thảo luận gì sao?
Đang muốn quay đầu hỏi Cố Duyên Xuyên thì đã thấy giáo sự bước vài bước đến trước mặt mình, sau đó mạnh mẽ rút quyển vở nhỏ trong tay cô, nghiêm túc mở miệng.
"Tốt! Tất cả mọi người im lặng, bây giờ tôi sẽ đọc lý giải của bạn nữ này về vấn đề này."
Kiều Hạ: "?!!"
Cô viết truyện H sẽ bị đọc trước mặt mọi người sao?