Lục Hi Hòa đang nhắn tin trên WeChat với Tiếu Mính, cô phát hiện người này rất vui tính.
Tiếu Mính: Nữ thần nữ thần, tôi nói với cô chuyện này.
Tiểu tiên nữ: Việc gì?
Tiếu Mính: Tôi vừa nãy không phải vừa ra ngoài một chuyến sao, lúc về nhìn thấy ông chủ đang đứng ở bàn của tôi, làm tôi sợ muốn chết.
Tiểu tiên nữ: Sao thế?
Tiếu Mính: Chính là đi làm mà nghịch điện thoại đó, may là lúc đó màn hình điện thoại tối đen, nếu ông chủ nhìn thấy tôi đi làm mà còn lướt vòng bạn bè, tôi nhất định xong đời rồi.
Lục Hi Hòa nhịn không được nở nụ cười, cách màn hình còn cảm nhận được anh ta đang lạnh run, Kỷ Diễn đáng sợ như vậy sao?
Nói đến Kỷ Diễn, cô đột nhiên nhớ ra, cô chưa có WeChat của Kỷ Diễn!
Vì thế ngón tay ở trên màn hình rất nhanh đã gõ.
Tiểu tiên nữ: Tiếu Mính, cậu có WeChat của ông chỉ cậu không?
Qua hai giây, Tiếu Mính trở lại WeChat.
Tiếu Minh: Có a, WeChat cá nhân với WeChat công việc cô cần cái nào?
Lục Hi Hòa,"....."
Cái này cô còn chưa kịp nói, nhưng mà ý đồ của cô rõ ràng như vậy mà anh ta còn không nhìn ra, nếu anh ta đã muốn đi chết như vậy, thì cô cũng không khách sáo nữa.
Kỷ Diễn sau khi pha cà phê xong thì tiếp tục làm việc.
Anh phê duyệt tài liệu Tiếu Mính vừa đưa tới, nhưng trong đầu không tự chủ nhớ đến hình ảnh vừa mới hiện ra ở điện thoại của Tiếu Mính.
Cô đang đón ánh nắng mặt trời, ánh mặt trời dịu dàng chiếu trên khuôn mặt của cô, sự yên lặng nhu hòa, đôi môi phấn nộn dưới ánh mặt trời rất sáng bóng, dụ dỗ tầm mắt của người khác không dời đi được.
Xúc cảm của đôi môi kia anh biết rất rõ.
Mềm mại ướt át.
Kỷ Diễn mãnh liệt đánh tan suy nghĩ trong đầu, anh lúc này lại nghĩ vớ vẩn cái gì chứ!
Anh nhấc bút viết tên mình ở chỗ ký tên, viết xong anh ngây ngẩn cả người.
Bởi vì trên tài liệu không phải tên của anh, mà là ba chữ to chói lọi.
Lục Hi Hòa.
Giây tiếp theo, xong xuôi anh ném cái bút xuống.
Điên rồi điên rồi.
"Đinh--------" Một tiếng, màn hình điện thoại trong tay sáng lên, trong không gian yên tĩnh lại càng rõ ràng.
Tay Kỷ Diễn sờ mũi một cái, sau đó lấy di động ở một bên qua, là một lời xin làm bạn tốt.
[Tiểu tiên nữ yêu cầu làm bạn bè]
Lúc nhìn cái ba chữ tiểu tiên nữ này, Kỷ Diễn suýt nữa phản xạ có điều kiện, người thứ nhất anh nghĩ đến là Lục Hi Hòa.
Sau khi mở giao diện WeChat, ảnh chân dung của người yêu cầu không phải ai khác, đúng là người mà anh quen.
Lục Hi Hòa.
**
Trong lúc nghỉ ngơi mười phút, tiếp theo là chụp đến phần của Mạnh San San.
"Chuẩn bị tốt chưa?" Đường Giáng hỏi một câu.
"Tốt rồi."
Cô ta nghĩ chụp hình cho người phát ngôn với chụp hình tạp chí giống nhau cho nên khi đèn flash sáng lên, cô ta đã khoe ra tư thế chờ thợ chụp ảnh bắt đầu chụp.
Đường Giáng nhìn Mạnh San San đang đứng trên sân khấu, cùng đeo trang sức của Schrove, nhưng cô ta lại cho anh cảm giác hoàn toàn khác so với Lục Hi Hòa.
Cảm giác mà anh hi vọng cô ta biểu hiện ra thì cô ta một tí cũng không biểu hiện được.
"Xin hỏi, cô Mạnh, cô đang chuẩn bị cái gì vậy?"
Mạnh San San đang tạo dáng, bị Đường Giáng hỏi như thế thì ngây ra.
Chuẩn bị cái gì là sao?
"Không phải đang tạo dáng sao?"
"Chúng ta đang chụp cho người phát ngôn, không phải chụp tùy ý cho tạp chí, cô làm ơn có thể thể hiện rõ ràng cái trọng điểm chứ?"
"Trọng điểm của chúng ta là trang sức của Schrove, nói như vậy cô đã hiểu chưa?"
"Ánh mắt không hợp, cô Mạnh, cô có thể chú ý ánh mắt của cô một chút không? Cái ánh mắt này của cô, ngụ ý của chúng ta là hạnh phúc bình yên, cô chỉnh thành do dự cho ai xem?"
"Còn nữa, cô toàn che trang sức đi, còn chụp cái gì nữa? Chụp cái đầu cô ấy!
"Tay! Cô ruốt cuộc để chỗ nào thế!"
"....."
Cả hiện trường chụp ảnh toàn tiếng gắt gỏng của Đường Giáng, anh ta đã chụp cho rất nhiều người phát ngôn của Schrove, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người như Mạnh San San, anh ta thực sự không hiểu, cô ta làm thế nào mà được làm người phát ngôn thương hiệu cho Schrove?
Doanh Doanh nhìn Mạnh San San trên sân khấu mặt đang dại ra, trong lòng không khỏi nhủ thầm.
"Cô ta ngày thường khoe khoang không được, hiện tại ngốc rồi."
Nghe vậy, Lục Hi Hòa ngẩng đầu liếc Mạnh San San trên sân khấu một cái, cô đã sớm nói qua, người phát ngôn cho Schrove cũng không chụp dễ như vậy, cô ta đã muốn một phần của chén canh này, thì nên biết phải có thực lực rồi mới đến.
Bằng không cho dù được nâng lên, thì còn có ý nghĩa gì, chẳng qua là tự rước lấy nhục mà thôi.
Nhìn Đường Giáng như sắp bùng nổ, Doanh Doanh không khỏi mở miệng:"Chậc chậc chậc, Mạnh San San sắp chịu khổ rồi."
"Dù sao thì sẽ rất không thoải mái."
Đường Giáng nổi tiếng là thợ chụp ảnh có lời nói ác độc xoi mói, nhưng anh cũng là nhân tài hiếm có của giới chụp ảnh, tuổi còn trẻ mà đã đạt được phần lớn giải thưởng quốc tế lớn, Schrove vì mời anh ta cũng tốn không ít tinh lực.
Người càng ứu tú như vậy thì càng không chấp nhận được bất cứ tỳ vết nào, mà hiện tại trong mắt anh ta, Mạnh San San chính là tỳ vết đó.
Đường Giáng lúc mắng người thì đến một tí mặt mũi cũng không cho, Mạnh San San bị hắn mắng đến rơi nước mắt, trước sau không biết đã trang điểm lại bao nhiêu lần.
Bọn họ đã đưa ra kế hoạch từ trước là chụp hoàn thành nhóm sản phẩm mới này, hai người chụp riêng, cuối cùng mới chụp chung, nhưng do Mạnh San San, tiến độ hoàn thành bị liên lụy mà giảm xuống.
**
Thái Nguyệt sau khi tắc đường mới tới được, lúc sau, bên Lục Hi Hòa hẳn là đã chụp xong rồi,
Nhưng cô cũng không ngờ thời điểm mình đến thì phần chụp của Mạnh San San vẫn còn, ảnh chung của hai người còn chưa được chụp.
"Chuyện này là làm sao vậy?"
Lục Hi Hòa liếc mắt đến Mạnh San San trên sân khấu một cái:"Cô ta còn chưa chụp xong."
Thái Nguyệt nhìn Triệu Bình đang đứng một bên, sau đó cô đi qua.
"Xem ra hôm nay phần chụp riêng không xong được." Thái Nguyệt nói với Triệu Bình.
"Chị Thái..." Triệu Bình biết ý của Thái Nguyệt là gì.
"Hi Hòa chỉ có ba giờ để chụp ảnh, điều này được ghi rõ ở hợp đồng, còn nữa, chúng tôi hôm nay còn việc khác phải đi, hơn nữa vấn đề này không phải của chúng tôi."
Triệu Bình bị Thái Nguyệt nói thì không còn lời nào, bởi vì cô cũng rất rõ ràng đây không phải vấn đề do Lục Hi Hòa.
"Được, tôi biết rồi."
"Chúng tôi đi trước."
".....Được."
**
Sau khi rời khỏi công ty của Schrove, mọi người lên xe bảo mẫu, Thái Nguyệt đưa cô đi ăn cơm với mấy người đạo diễn sản xuất nổi tiếng.
Lục Hi Hòa lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó nhíu mày.
Thái Nguyệt thấy cô cau mày, nghĩ là cô có điều gì phiền lòng, liền hỏi:"Làm sao thế, sao lại cau mày?"
Lục Hi Hòa cho điện thoại vào túi,"Không có gì."
Chỉ là yêu cầu thêm bạn bè với Kỷ Diễn trước đó vẫn chưa được đồng ý.
Buổi trưa ăn cơm xong với đạo diễn sản xuất, ba giờ chiều cô lại đến Tinh Thiên để nhận phỏng vấn, chờ đến lúc phỏng vấn kết thúc là năm giờ chiều, từ Tinh Thiên trở về là hơn sáu giờ, mà yêu cầu thêm bạn của cô trước sau vẫn chưa được đồng ý.
Khi Lâm Lượng lái xe đến tiểu khu, Lục Hi Hòa qua cửa sổ nhìn thấy một hình dáng quen thuộc.
Kỷ Diễn?
Anh đang dắt theo một con golden.
Hả? Kỷ Diễn nuôi một con golden khi nào, sao cô không biết?
"Lượng tử, dừng xe phía trước." Cô vội vàng nói với Lâm Lượng.
Lâm Lượng dừng xe ở ven đường.
Thái Nguyệt khó hiểu nhìn cô, hỏi:"Làm sao thế?"
"Mọi người dừng ở đây là được, em tự mình đi vào được."
Thái Nguyệt còn chưa kịp nói chuyện đã thấy Lục Hi Hòa "Bang" một tiếng mở cửa xe rồi xuống, lúc đóng cửa xe, Lục Hi Hòa lại thêm một câu:"Mọi người về đi, em đi trước."
Nói xong, cửa "Bang" một tiếng bị đóng.
"Hi....."
Thái Nguyệt mở cửa kính xe gọi cô, nhưng mới gọi ra một tiếng đã ngừng, bởi vì cô thấy trong tiểu khu đang có mấy người đi lại, mà Lục Hi Hòa rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của cô.
Thái Nguyệt nhìn bóng dáng của cô, không khỏi nhíu mày, tự mình về thì tự mình về, chạy nhanh như thế làm gì?
"Chị Nguyệt, có quay lại không?" Lâm Lượng hỏi.
"Ừ, về đi." Thái Nguyệt đóng cửa kính rồi nói với Lâm Lượng.
"Được."
Lục Hi Hòa nhìn thấy bóng dáng gầy phía trước, sau đó bước nhanh theo đi tới, bởi vì chuyện đó nên đến bây giờ cô vẫn còn bóng ma tâm lí, không dám lén lút theo sau anh nữa, hơn nữa ở khoảng cách cách anh mấy mét thì gọi tên anh.
"Kỷ Diễn."
Nghe được âm thanh quen thuộc, Kỷ Diễn theo bản năng xoay người lại, quay lại thì thấy được Lục Hi Hòa đứng cách mình mấy mét.
Lúc này mặt trời đang lặn phía Tây, ánh sáng mặt trời ấm áp màu quất:)) chiếu trên người anh, ánh mặt trời chiếu làm cả người cô đặc biệt ấm áp ôn nhu.
Kỷ Diễn không khỏi nghĩ đến buổi sáng ở vòng bạn bè của Tiếu Mính thấy bức ảnh kia.
Cô cũng giống ánh nắng vậy, làm cho người ta mù mắt.
Đúng lúc này, sợi dây buộc con chó trong tay đột nhiên dao động, Kỷ Diễn nhìn thấy Bão Bão đang không ngừng vặn vẹo, nó như đang muốn giãy ra khỏi kiểm soát của anh, anh cảnh cáo mà kéo dây xích một cái, trầm giọng nói: "Bão Bão."
Lục Hi Hòa bỗng dưng nghe được thanh âm trầm thấp mạnh mẽ của anh, sửng sốt hai giây.
Ôm..... Ôm một cái? (Bão bão là hán Việt của 抱抱 đọc là bàobào nghĩa là ôm nha mn, chị hà mìn hỉu nhầm trong khi anh đang kêu choá)
Kỷ Diễn sau khi kéo dây xích, golden ngoan ngoãn rất nhiều, mà bên tai vang đến tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Hi Hòa đang chạy về hướng của mình.
Khi anh còn chưa kịp phản ứng, một cơ thể mềm mại thơm ngát đã chui vào lòng anh, theo quán tính, anh lui về sau hai bước, nhưng hai tay theo bản năng ôm chặt người trong ngực.
Hai tay của Lục Hi Hòa chặt chẽ ôm lấy eo anh, hai má dán lên ngực áo sơ mi, áo sơ mi của anh có cảm giác cực kì thoải mái.