Sự kiện tiếp theo là Lục Hi Hoà nhận lời xin lỗi từ phía truyền thông Triều Tinh. Ngày đó Lục Hi Hoà bị mắng cho thê thảm bao nhiêu, thì giờ lại nhận lại bấy nhiêu đồng tình.
Trong giới giải trí, không chỉ nhan sắc và kỹ thuật diễn mới là quan trọng nhất, sự đồng tình của cư dân mạng cũng chiếm một phần không nhỏ.
Trước khi dấn thân vào làng giải trí, thầy cô cũng nói rằng, dân mạng là nước, người nổi tiếng là thuyền; nước có thể đẩy thuyền đi, cũng có thể làm lật thuyền.
Chắc rằng sau chuyện này, nếu lại xuất hiện việc tương tự, đoán chừng dân mạng cũng không dễ bị lừa như vậy, coi như là trong hoạ có phúc đi.
Sau khi quay quảng cáo xong có thời gian nghỉ ngơi mấy ngày, Lục Hi Hoà nghĩ tới chuyện vừa qua làm cha mẹ lo lắng không ít, nên về nhà một chuyến giải thích cho họ, thuận tiện hỏi thăm họ luôn.
Lục Hi Hoà đã nói với Kỷ Diễn ăn cơm tối xong sẽ về ngay, nhưng ăn xong Thẩm Lan Du lại không muốn cô trở về, nói gì thì nói vẫn muốn cô ở lại một đêm. Cô không tìm được lý do từ chối, hơn nữa mấy ngày này vốn là để nghỉ ngơi, nghe Thẩm Lan Du khuyên một hồi rồi cũng quyết định ở lại.
Cô giúp Thẩm Lan Du thu dọn bát đũa, Thẩm Lan Du không cần cô giúp trong bếp liền đuổi cô ra ngoài. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã gần 8 giờ rồi.
Kỷ Diễn giờ chắc đã về đến nhà, chuyện cô không quay lại còn chưa kịp báo với anh, nên cô lấy điện thoại gọi cho anh.
Điện thoại được bắt máy rất nhanh, cô còn chưa mở lời đã nghe tiếng anh.
"Em tới đâu rồi?"
Chắc anh cho rằng cô đang trên đường.
Lục HI Hoà tự dưng thấy chột dạ, nhỏ giọng nói: "Tối nay em... chắc không về."
Nói xong, cô cẩn thận nghe động tĩnh đầu bên kia, rất nhanh đã nghe thấy tiếng anh.
"Ừm, anh biết rồi."
Bình tĩnh, ôn hoà.
Lục Hi Hoà: "???"
Sao hôm nay anh lại bình tĩnh như vậy, ngày thường cũng không vậy nha.
"Em nói... tối nay em không về." Cô cho rằng anh không nghe rõ, nên nói lại lần nữa.
"Anh biết, anh hiểu mà, không lẽ anh còn có gan tranh người với ba vợ?"
Ba vợ?
Lục Hi Hoà đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không biết xấu hổ."
Kỷ Diễn nở nụ cười, tiếng cười theo đường dây truyền tới tai cô, cực kì gợi cảm, mặt Lục Hi Hoà lại càng đỏ.
"Chị, ba gọi chị vào ăn trái cây." Tiếng Thẩm Quyến thình lình vang lên sau lưng.
Lục Hi Hoà xoay người lại gật đầu, rồi nói với Kỷ Diễn: "Không nói nữa, em cúp máy trước."
"Ừm, được."
Sau khi cúp máy, Kỷ Diễn vô ý thức chà xát màn hình di động.
Ba vợ?
Gọi ba vợ một tiếng dễ dàng như vậy, nhưng Kỷ Diễn hiểu rõ, chỉ sợ không bao lâu nữa, gọi ba vợ chưa chắc người ta đã đồng ý.
Nhưng anh rất kiên định, dù thế nào đi nữa anh sẽ không từ bỏ cô.
Lục gia.
Thẩm Quyến thấy trên mặt Lục HI Hoà che không hết ý cười, thuận miệng hỏi: "Kỷ đại ca?"
Lục Hi Hoà liếc mắt, thấp giọng nói: "Là anh rể."
Thẩm Quyến nhìn cô: "Còn chưa kết hôn nữa, anh rể cái gì?"
"Vậy em chờ đi, rồi có một ngày cũng phải gọi thôi."
Cả nhà ngồi trong phòng khách, Lục Trường Vĩ hỏi tường tận sự việc kia từ đầu tới cuối. Trừ mâu thuẫn với Lư Lương Kiều kia, cô đem sự việc mình trải qua đơn giản giải thích một lần. Tuy trước trong điện thoại cũng có giải thích sơ qua, cô cũng không ngại lại nói thêm lần nữa.
Cô nói với họ đây chỉ là hiểu lầm, nhưng những âm mưu dơ bẩn bên trong chỉ mình cô rõ ràng.
Sau khi nghe xong, Lục Trường Vĩ cau mày, tuy chỉ là hiểu lầm, nhưng ảnh hưởng cũng không nhỏ.
Lục Hi Hoà cười hì hì đưa một miếng táo cho Lục Trường Vĩ, trêu chọc: "Lão Thẩm, ba không phải lần đầu làm người nhà minh tinh, còn không rõ sao?"
Nghe ngữ khí không đứng đắn của cô, Lục Trường Vĩ đưa tay gõ lên trán: "Con ấy, liều lĩnh."
Trêu đùa một hồi liền cho qua chuyện này, người một nhà ngồi trên sô pha vừa chuyện phiếm vừa xem TV, hoà thuận vui vẻ.
Trời đã khuya, cũng không tiếp tục nói chuyện, hai chị em họ lên lầu đi ngủ.
Về phòng, Lục Hi Hoà tắm nước ấm rồi chui vào chăn. Có thể do lâu rồi không về nhà ở, lại không có hương vị quen thuộc của Kỷ Diễn bên cạnh, cô trằn trọc trên giường một hồi mới đi vào giấc ngủ.
*
Vài ngày sau, Lục Hi Hoà về công ty tìm Thái Nguyệt.
Trên đường tới văn phòng không khéo lại đụng phải Lư Lương Kiều. Lục Li Hoà vốn chuẩn bị làm bộ không nhìn thấy, không khéo tầm mắt lại đụng nhau, bốn mắt nhìn nhau, muốn giả bộ cũng không được, đành nghênh chiến.
"Chào Lư phó tổng." Cô nhìn hắn, không mặn không nhạt chào hỏi.
Lư Lương Kiều vốn dĩ còn áy náy với cô, vì chuyện đó không hỏi rõ ràng, nên giờ đành hạ thể diện chủ động nhắc tới.
"Chuyện lần trước..."
Lục Hi Hoà nhìn anh ta do dự, cô thật sự cũng không muốn tốn thời gian ở chỗ này, liền nói: "Chuyện lần trước tôi quên rồi."
Cô nói vậy cũng là có ý tốt, muốn cho Lư Lương Kiều cái thang mà đi xuống, nhưng lời này Lư Lương Kiều nghe vào lại không như vậy.
Anh ta vốn muốn cùng cô nói về chuyện này một chút, nhưng lời còn chưa nói ra, cô lại nói cô quên, vậy một bụng lời anh ta còn chưa nói là trò đùa?
Anh ta đường đường là phó tổng của công ty, mà còn phải cảm thấy có lỗi với nhân viên?
Dù anh ta có làm sai thì sao? Anh ta là ông chủ, cô là nhân viên, dù cô có nổi tới đâu cũng là do họ nâng đỡ, nếu không có họ, có cô của ngày hôm nay sao?
Không biết cảm ơn thì thôi, lại còn làm càn trước mặt anh ta, thật sự cho rằng mình có mấy ngàn vạn fans là ghê gớm?
Nghĩ tới đây, một chút áy náy trong lòng Lư Lương Kiều biến mất.
Lục Hi Hoà cũng không phải con giun trong bụng Lư Lương Kiều, thấy lâu vậy anh ta không nói tiếng nào, cho rằng anh ta không có chuyện gì nói với mình.
"Lư phó tổng, nếu không có chuyện gì tôi đi trước, tôi còn phải đi tìm người đại diện."
Lục Hi Hoà còn chưa dứt lời, Lư Lương Kiều đã hoàn toàn nổi giận.
Cô ta như vậy không phải lần đầu tiên!
Muốn đi thì đi, trong mắt cô ta còn có vị phó tổng là anh ta sao!
Lư Lương Kiều giận dữ, một nghệ sĩ nho nhỏ lại dám làm lơ mình, đúng là không biết trời cao đất dày. Anh ta bỗng nghĩ tới chuyện Hà Phỉ cầu xin hôm trước.
Suy nghĩ một chút, vốn muốn từ chối Hà Phỉ, vì bản thân vẫn thấy Lục Hi Hoà thích hợp với nữ chính "Lả lướt" hơn.
Nhưng hiện tại, anh ta muốn chặt đứt nhuệ khí của cô, khiến cho cô biết quyền sát sinh vẫn nằm ở tay anh ta.
"Chờ đã, tôi có chuyện muốn thông báo cho cô."
Lục Hi Hoà nhìn anh ta, biểu cảm trên mặt không thay đổi, giống như không quan tâm tới chuyện anh ta nói.
Mà cô không biết, cô càng như vậy, Lư Lương Kiều nhìn càng không thuận mắt.
"Không phải "Lả lướt" chuẩn bị quay sao?"
"Đúng." Lục Hi Hoà gật đầu, cô đương nhiên biết, vì cô là nữ chính, mà hôm nay tới chính là muốn bàn bạc với Thái Nguyệt.
"Tôi muốn thông báo với cô, cô không cần chuẩn bị bộ này nữa."
Lục Hi Hoà nhất thời không hiểu được, anh ta nói vậy là ý gì?
"Tôi không hiều ý Lư phó tổng lắm."
"Ý tôi là thay đổi nữ chính."
Đổi người?
Lục Hi Hoà nói không nên lời. Bộ phim này cô đã phỏng vấn, là qua vòng phỏng vấn mới nhận được vai, giờ hắn nói đổi người liền đổi người?
"Tôi đậu phỏng vấn nữ chính của "Lả lướt"."
"Công ty đã nhất trí, cảm thấy cô không phù hợp với nhân vật."
"Tôi tin tưởng con mắt của đạo diễn và biên kịch, nếu lúc trước bọn họ chọn tôi, khẳng định họ vừa lòng hình tượng tôi và nhân vật. Tôi không hiểu tại sao qua lời Lư phó tổng lại thành không thích hợp?"
Lúc Lục Hi Hoà nói, khuôn mặt sắc lạnh, khí tràng quanh thân không tự chủ mà phát ra.
Lư Lương Kiều lại càng bất mãn với Lục Hi Hoà. "Lả lướt" là công ty bọn họ đầu tư, họ có quyền chọn nữ chính, giờ anh ta không muốn cho cô làm nữ chính, ai dám dị nghị?
Lục Hi Hoà nhìn biểu cảm Lư Lương Kiều liền biết anh ta đã hạ quyết tâm. Cái gì mà không thích hợp với nhân vật, chỉ là cái cớ thôi, anh ta đây là muốn ra oai phủ đầu cô.
"Lư phó tổng, lý do này tôi không thể chấp nhận."
Lư Lương Kiều bị ngữ khí của cô kích thích, tức giận thêm mấy phần.
"Cô nói không thể chấp nhận liền không chấp nhận sao? Quyết định của công ty, nhân viên phải chấp nhận!"
"Cô đừng quên thân phận của mình, tôi mặc kệ hào quang của cô ở đâu, ở trong công ty, cô chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên bình thường nhất thôi!"