Chỉ một quãng đường ngắn từ cửa tiểu khu tới biệt thự thôi mà lòng bàn tay Dung Thập ướt đẫm mồ hôi. Những năm qua không phải ông ngoại không làm ầm ĩ nhưng cho tới giờ chưa lần nào ông nói quá nặng lời với cô.
Cửa không khóa, chỉ cần đẩy một cái là mở được, bình hoa và đồ trang trí bị văng xuống đất rơi vương vãi khắp nơi.
Dung Thập vừa từ huyền quan vào phòng khách đã thấy ông ngoại đứng ôm bài vị của bà trước mặt mọi người, khóc lóc kể lể. Cô cũng bình thản đứng một bên nhìn bài vị của bà.
“Bà ơi, mấy đứa chúng nó làm tôi tức chết rồi.” Vừa nói, ông vừa đưa tay chạm vào gương mặt người vợ quá cố trên tấm ảnh, nước mắt lã chã rơi, “Bà đi rồi không có ai bên cạnh tôi cả, ông già lụ khụ như tôi ở trong nhà bị mọi người ức hiếp.”
Dung Ngôn đang đứng tựa vào tường là người đầu tiên nhìn thấy Dung Thập. Hôm nay không phải cuối tuần, trên người cậu vẫn mặc đồng phục cảnh sát, nhìn là đoán ra ngay cậu nhận điện thoại xong vội vàng chạy từ cục về. Dung Ngôn vừa định mở miệng gọi thì thấy cô làm động tác “suỵt”. Thế là, cậu không lên tiếng nữa, vỗ đôi chân hơi mỏi rồi tiếp tục nhìn ông nội mình.
“Bây giờ cuối cùng cũng có người bên cạnh tôi thì bọn nó không đồng ý. Tôi sống không nổi nữa, tôi đi tìm bà đây.”
Cậu Dung Thập và dì Vương vội vàng tiến lên ngăn cản vừa hay tạo một khoảng trống ở lối đi. Lúc này mọi người mới thấy Dung Thập đứng cách đó không xa.
Ánh mắt cô lạnh tanh không chút cảm xúc. Cô khoanh tay đứng cạnh Dung Ngôn, im lặng không nói câu nào.
Mấy vở kịch này chỉ có tác dụng với cậu, còn với Dung Thập, cô không cảm thấy bà ngoại muốn gặp ông.
Ông cụ thấy Dung Thập vẫn hơi sợ hãi, cũng thấy hối hận với những lời mình mới vừa nói ra. Lỡ như cô thật sự đuổi mình về quê sống, cắt đứt tiền chu cấp…
Ông cũng không muốn sống cuộc sống khổ cực lần nữa.
Dung Thập thấy ông ngoại không hùng hồn như trước, ngậm chặt miệng không nói lời nào, dứt khoát tiến lên trước hai bước, ném khay trà bằng thủy tinh xuống đất gây ra tiếng vang lớn.
Nhìn là biết tâm trạng của cô không tốt.
“Ông tiếp tục nói những lời ban nãy trong điện thoại ông chưa nói hết đi.”
Dung Thập vừa mở miệng, cả phòng khách rơi vào tĩnh lặng, ông cụ vốn đang khóc lớn trong phút chốc cũng im bặt.
Một khi cô tức giận sẽ làm cho người khác cảm thấy bị chèn ép vô cùng.
“Ông không mở miệng thì để cháu nói trước.” Mấy năm qua cô đã gặp không ít chiêu thức lừa gạt, cũng tinh vi hơn cái cách ông đang làm nhiều, thế nên dù có tức giận cũng không tới nỗi làm cô giận mất lý trí.
“Dì Vương này, tôi nói lại một lần nữa, coi như hôm nay hai người làm giấy đăng ký kết hôn thì cái nhà này hai người đừng hòng được chia dù chỉ là một phần.”
Với tình hình tài chính của Dung Thập trước mắt thì căn biệt thự ngoại ô này cô cũng chẳng thiết tha gì. Nhưng đồ của mình bị người ngoài đụng vào, xong lại gây ra đủ loại phiền phức thì miễn bàn đến thứ khác.
Dung Thập chậm rãi đi tới bên cạnh hai người, liếc nhìn đống đồ bị vỡ nát, lạnh lùng nói: “Căn nhà này là mua cho bà ngoại tôi. Nói trắng ra thì đây là nơi để bà yên nghỉ.”
Bà ngoại là người có tư tưởng truyền thống nên cô mới đặc biệt mua ngôi nhà có núi và sông bao bọc.
Mấy năm trước, ngày cô đi ra từ từ đường nhà họ Ôn, bắp chân cô tê cứng, chỉ có thể vừa vịn tường vừa đi đường nhưng Dung Thập nhất quyết ôm chặt bài vị bà ngoại trong ngực. Lúc ấy cô vừa quản lý công ty, rất nhiều việc toàn nhờ người khác làm, biệt thự này cũng là Kỳ tổng giúp cô mua lại.
Sau đó, cô kiếm tiền trả lại dần.
Còn ông ngoại, người từng yêu thương cô, giờ đây mỗi lần cầm tiền đều dửng dưng như không, chưa một lần hỏi xem mấy năm qua cô sống có hạnh phúc không?
“Giấy tờ bất động sản đứng tên tôi, dì cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi, có thể thử xem có thể “nấu” cháu chết trước không.” Cô nói vô cùng bình thản, giống như xem chuyện sống chết là một chuyện nhỏ vô cùng bình thường.
Dung Thập thấy mọi người không nói lời nào, tiếp tục nói: “Dĩ nhiên, dì chắc đã nghe ông ngoại tôi nói qua là mấy năm trước tôi đã viết di chúc xong…”
Cô nhìn nhận bản thân mình một cách thấu đáo, tương lai dù sống hay chết cô cũng đã lên kế hoạch xong.
“Sau khi chết, tất cả tài sản dưới danh nghĩa của tôi đều để lại cho Dung Ngôn.”
Đời này, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn, quan trọng là cô chỉ có một người em trai là Dung Ngôn.
Cuối cùng Dung Thập lại thêm một câu: “Không kết hôn tôi còn mắt nhắm mắt mở chu cấp tiền sinh hoạt cho các người, nhưng nếu chuyện hôm nay xảy ra một lần nữa thì tôi không dám đảm bảo mình có thể làm gì.”
Dì Vương nhìn ánh mắt u ám của Dung Thập không khỏi ngẩn ra.
Dung Thập ngước lên nói: “Cháu xin khuyên ông một câu. Ông hãy tự thu xếp cho ổn thỏa đi ạ.”
…
Đi ra khỏi biệt thự, cả người Dung Thập như trút được gánh nặng. Ở ngoại ô thường chẳng bao giờ gọi được xe, dưới tình thế bất đắc dĩ cô đành lấy điện thoại ra định gọi điện cho Lâm Lộ.
Gió ban đêm thổi qua làm lạnh cả người.
Cô chưa kịp mở danh bạ đã thấy có ánh đèn chói mắt chiếu tới, làm cô phải giơ tay lên cản cho đỡ nhức. Xe Tưởng Hạc Dã dừng ngay ngắn trước mặt cô.
Anh… chưa đi sao?
Tưởng Hạc Dã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của cô, cười giải thích: “Mới nãy tôi có chút chuyện ở gần, xong việc lại nghĩ ở chỗ này khó bắt xe nên tiện đường qua đây ngó thử.”
“Không ngờ vừa về lại chạm mặt Dung tổng luôn.” Vẻ mặt Tưởng Hạc Dã giống như muốn nói với cô là: “Nếu không gặp thì tôi đi.”
Ấn tượng mọi người về anh phần lớn là sống tùy ý bất cần đời. Chuyện cần tính kiên nhẫn như đợi người Dung Thập cũng không cảm thấy anh làm được.
Tưởng Hạc Dã hạ nửa kính xe xuống, gác tay lên khung cửa, giọng điệu lười biếng, con ngươi thâm thúy, làm người khác không thể đoán được suy nghĩ.
Thấy Dung Thập không di chuyển, anh nhẹ nhàng nói: “Dung tổng lại từ chối ý tốt của người khác sao?”
Nếu cô từ chối, vậy thì cô phải chờ xe rất lâu…
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dung Thập cười nói: “Vậy cảm ơn Tưởng tổng nhiều.”
Tưởng Hạc Dã không lên tiếng, nhìn cô vòng qua bên kia lên xe, thắt dây an toàn. Mấy giây sau anh đạp chân ga.
Không hiểu sao Dung Thập thấy anh hơi khác so với lúc xế chiều, nhưng cụ thể khác chỗ nào thì cô không nói được.
Xe vừa ra khỏi thành Nam, Tưởng Hạc Dã mở nhạc lên, hết bài này đến bài khác, phần lớn là nhạc dương cầm.
Tưởng Hạc Dã thấy cô có vẻ bị lạnh nên tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên, nhưng vẫn giữ nguyên độ ẩm.
Giờ cao điểm buổi tối trong nội thành kẹt xe chật cứng, còi xe vang inh ỏi. Cơ mà anh lại trái ngược hoàn toàn, hai tay đặt lên vô lăng, nhích từng tý một theo xe phía trước.
Tới khi đi qua nút giao, anh mới mở miệng bắt chuyện với Dung Thập: “Bình thường Dung tổng rất bận rộn đúng không?”
“Thỉnh thoảng cũng khá bận.” Dung Thập đáp.
Sau đó, cô thấy Tưởng Hạc Dã nhíu mày, tâm trạng hình như rất tốt, chậm rãi nói: “Vậy thì không cần phiền trợ lý Dung tổng đưa quần áo cho tôi.”
Không hiểu sao Dung Thập lại có cảm giác người bên cạnh đang đợi lời đó từ cô.
“Thêm wechat nhé? Bao giờ áo giặt xong tôi kêu người qua chỗ cô một chuyến.”
Tưởng Hạc Dã sợ cô từ chối, vội bổ sung rằng: “Tôi khá là rảnh rỗi.”
Dung Thập vốn định từ chối nhưng lại nghĩ tới lúc trước Hàn Việt có nói là chi nhánh Tưởng thị sau này sẽ do người trước mặt này quản lý.
Đoán là còn gặp lại nhau nhiều, hơn nữa người này cũng giúp mình, nghĩ tới nghĩ lui cô cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà làm mất lòng công tử Tưởng thị.
Thương trường như chiến trường, hơn nữa cô cũng không muốn đối đầu với người chưa biết thực lực ra sao.
“Được.”
Tưởng Hạc Dã vốn tưởng cô nghĩ lâu như vậy là đang tìm lý do để từ chối. Nhưng khi nghe thấy Dung Thập đồng ý, anh vô thức siết chặt tay lái, cười nhẹ nói: “Điện thoại tôi để ở cạnh cô, không có mật khẩu.”