Tưởng Hạc Dã ra ngoài hút thuốc quá lâu làm Liễu Nại Nhất tưởng anh tìm chỗ nào đó liếm láp vết thương lòng vì bồi hồi nhớ lại chuyện tình với bạn gái cũ.
Cô gõ mặt bàn, bồn chồn nói: “Có khi nào anh Dã đi tìm chỗ nào đó khóc rồi không?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Cố Nhượng lắc đầu, đứng dậy chỉnh quần áo, đi hai bước đến cửa rồi quay đầu lại: “Để tôi ra ngoài xem thử.”
Cố Nhượng còn tưởng Tưởng Hạc Dã đi xa, kết quả vừa đẩy cửa ra thì thấy người đứng dựa tường cách đó không xa, điếu thuốc đã sớm bị dập tắt, Tưởng Hạc Dã chơi bật lửa trên tay, nhưng ánh mắt lại tập trung ở hành lang phòng chờ đối diện.
Cố Nhượng tay đút túi quần đi tới nhìn theo ánh mắt anh sau đó thu hồi tầm mắt: “Cậu không về phòng, Liễu Nại Nhất tưởng cậu đang chìm đắm không thoát ra được khỏi mối quan hệ đó.”
“Sao vậy, trông tôi lụy tình vậy sao?” Thấy rõ người tới là ai, Tưởng Hạc Dã đậy nắp bật lửa lại, bỏ vào trong túi.
Cố Nhượng không tiếp tục đề tài ấy nữa: “Ở đây nhìn gì vậy?”
“Nhìn người.” Tưởng Hạc Dã cũng chẳng giấu diếm, ánh mắt anh lướt qua cửa phòng bị đóng chặt, hất cằm, “Cô ấy mới vào cánh cửa thứ hai bên trái cách đây năm phút trước.”
Cố Nhượng nhướn mày, hỏi ngược lại: “Con gái?”
“Chẳng thế thì sao?” Tưởng Hạc Dã cười đáp lại anh.
“Ông già nhà cậu nếu biết cậu mới về nước lại làm chuyện không đứng đắn thì có đưa cậu đi học lại không?”
Tưởng Hạc Dã nghe vậy ngẩng đầu, thản nhiên cười nói: “Bình thường thôi, ở đâu chả như nhau.”
Một người không có tương lai như anh, suốt ngày ăn không ngồi rồi, sống sao cũng được.
Ngoại trừ ngoại hình được hưởng từ trong bụng mẹ thì những khía cạnh khác thê thảm không nỡ nhìn. Thành tích của anh từ nhỏ đã kém cỏi, đánh nhau, cúp học, sa sút, mới vừa lên cấp 3 đã yêu sớm, sau đó ông già phải tài trợ trường kha khá tiền, giáo viên mới nhẫn nhịn không đuổi học anh.
Cố Nhượng ngẩng đầu nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Tưởng Hạc Dã vốn không quá để ý việc mình có bị đưa đi nước ngoài lần nữa hay không, “Cậu có lối tắt nào tra được thông tin của người lạ không?”
Cố Nhượng tức giận liếc mắt: “Bây giờ là xã hội có pháp luật, hơn nữa tôi là doanh nhân, không phải đại ca xã hội đen, tôi có nhiều cách kiếm tiền hợp pháp.”
“Tôi không có hứng thú với kiếm tiền.”
Cố Nhượng thấy người bên cạnh nhún vai liền hỏi: “Thích à?”
Thích gì không cần nói cũng biết, nhưng Tưởng Hạc Dã không trả lời anh.
Một cái nhìn thoáng qua chỉ đủ làm rung động thôi, giờ mà bảo thích thì có hơi sớm, nhưng có hứng thú là thật.
Thấy Tưởng Hạc Dã im lặng, Cố Nhượng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Muốn tra không phải là không có cách.”
“Nhưng hơi phiền phức một chút.”
Cố Nhượng nháy mắt với anh, ra hiệu nhìn vào trong phòng, Tưởng Hạc Dã lúc này mới nhớ ra cha Liễu Nại Nhất làm ở chi cục tỉnh, thông tin dân số được đăng ký ở đó.
Tưởng Hạc Dã cạn lời: “Ý cậu là, để tôi tìm trong mấy triệu người?”
Vậy chắc kiếp sau anh mới tìm được!
Sau đó anh thấy Cố Nhượng bày ra vẻ mặt “vậy thì hết cách rồi.” như muốn nói, “Đã nói với cậu là hơi phiền phức rồi.”
Tưởng Hạc Dã không thèm đếm xỉa đến anh, định trở về phòng tiếp tục chơi xúc xắc với bọn Liễu Nại Nhất. Nhưng ngay giây sau Cố Nhượng lại mở miệng nói: “Mặc dù tôi không biết người này là ai, nhưng có thể vào phòng chờ lầu hai chắc chắn là bạn chủ nơi này.”
Anh khựng chân, hứng thú trào dâng trong lòng vơi dần, ý Cố Nhượng nói quá rõ ràng.
Để Túy Sắc kinh doanh tốt trong nhiều năm như vậy, chủ quán phải là người cực kỳ có đầu óc, bạn của một người thông minh như vậy phần lớn cũng sẽ là người không tầm thường.
“Tưởng Hạc Dã, nếu cậu còn muốn tiếp tục giả vờ nữa….”
Lời của anh nhắc nhở Tưởng Hạc Dã cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nếu cứ như hiện tại thì nhiều việc sẽ bị hạn chế.
Cố Nhượng còn chưa nói xong, Tưởng Hạc Dã đã xoay người lại, khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, lười biếng nói, “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi không khờ khạo đến mức đánh đổi mọi thứ chỉ vì một người phụ nữ gặp thoáng qua.”
….
Vào phòng chờ, Dung Thập ném luôn áo vest dính rượu lên ghế sofa.
Trong phòng có kê một chiếc giường đôi màu trắng, tủ quần áo bên cạnh chỉ treo vài cái áo choàng tắm, nhìn kỹ mới thấy một lớp bụi màu xám bám trên đèn bàn, xem ra căn phòng này đã được bỏ trống một thời gian.
Dung Thập khoanh tay đi ra ban công. Phía đối diện là phố ẩm thực, nơi có khói lửa nhiều nhất, tiếng quáo tháo nho nhỏ vọng tới cùng tiếng còi xe, làm cho bức tranh thành phố trông chân thật hơn bao giờ hết.
Khoảng mấy giây sau, cô nghe thấy tiếng chuyển động tay nắm cửa, quay đầu lại thì thấy Tô Thanh Duẫn đi vào, trên tay là một cốc nước nóng. Cô ấy khoác trên mình bộ đồ công sở, giày cao gót dẫm lên sàn nhà tạo nên âm thanh có quy luật, mỉm cười đi tới, đưa cốc nước nóng cho người trước mặt.
“Hôm nay lại uống nhiều rượu đúng không?”
Dung Thập cũng không ngạc nhiên khi cô ấy biết mình mới từ tiệc rượu ra. Dù sao với tính chất công việc của Tô Thanh Duẫn muốn biết tin trong giới này thì chỉ cần một buổi tiệc là ra chuyện.
Cô nhận ly nước uống một hớp nhỏ, sau đó gật đầu, bình thản nói: “Cảm ơn.”
“Khách sáo với tớ làm gì.” Tô Thanh Duẫn biết cô bận công việc, cũng không vòng vo, nói thẳng: “Đồ tớ đã kêu người gói kỹ, lát nữa cậu xuống lễ tân lấy là được.”
Mỗi tháng cứ vào đúng ngày này, Dung Thập sẽ đến chỗ cô ấy lấy một chai rượu trái cây được pha chế theo công thức đặc biệt, nếu như bận chuyện thì sẽ để trợ lý đến.
Dung Thập “ừm” một tiếng, rồi lại nói đế thêm rằng: “Cảm ơn cậu.”
“Ngày mai tớ sẽ bảo trợ lý đưa tiền rượu cho cậu.” Dung Thập cầm chiếc áo bị bẩn trên ghế lên, toan rời đi.
Trước khi cất bước cô nghe thấy Tô Thanh Duẫn thở dài. Cô khựng lại, thu tay về.
“Dung Thập, thật ra cậu không cần phải như vậy, những chuyện kia,…”
Còn chưa nói hết nửa câu sau, Tô Thanh Duẫn liền thấy cánh tay cô mới đưa ra run rẩy, nhưng lúc mở miệng giọng vẫn bình tĩnh, lặng yên không chút gợn sóng, “Kinh doanh là để kiếm tiền, chuyện rõ mười mươi mà.”
“Nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà.”
Nghe đến đây, mí mắt Dung Thập run thấy rõ, biểu cảm trên gương mặt cũng thay đổi, nhưng nó chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay.
Tô Thanh Duẫn 24 tuổi gả vào nhà họ Ôn, mà bà ngoại Dung Thập lại là em gái ruột của ông cụ nhà họ Ôn.
Nhà họ Ôn phía Đông thành phố Hải là gia đình có dòng dõi học thức, truyền đến đời này đã là đời thứ 8. Suốt bao nhiêu năm qua, địa vị nhà họ Ôn vẫn cao vời vợi, khác hẳn với dân kinh doanh.
Cho nên xét theo đúng vai vế thì cô phải gọi Tô Thanh Duẫn một tiếng chị dâu họ. Nhưng suốt bao nhiêu năm qua, mặc dù trước đó đã là bạn thời đại học, cơ mà Dung Thập với đối xử rất khách sáo với người trước mặt.
Thấy cô cứ thờ ơ với mọi chuyện, Tô Thanh Duẫn có hơi nóng nảy, “Dung Thập, cậu không nợ nhà họ Ôn cái gì hết.”
“Ừ, tớ biết.” Lúc sắp đi, cô siết chặt chiếc áo vest trong tay khoảng mấy giây rồi thả lỏng, đứng đưa lưng về phía Tô Thanh Duẫn, ánh đèn rực rỡ bên ngoài hắt lên gò má cô nhưng nét mặt chẳng chút thay đổi. Cô nói: “Nhưng dù sao tớ cũng họ Dung.”