Dung Thập ăn trưa xong mới rời đi, cậu là người tiễn cô ra cửa.
“Cậu vào đi ạ.” Dung Thập mở cửa xe nhưng không ngồi vào ngay, vén tóc bị gió thổi bay lộn xộn ra sau tai, ngẩng đầu nói: “Rượu trái cây là cháu mua cho mợ, nếu không đủ tiền thì gọi cho cháu.”
Cô vịn xe, lặp lại những câu vô thưởng vô phạt(1) như trước.
(1)Vô thưởng vô phạt: không liên quan gì đến lợi ích của bản thân hoặc không đáng kể.
Cậu gật đầu: “Mấy năm nay…”
Là một cô gái, cô đã sống một cuộc sống quá khó khăn.
“Không sao.” Biết cậu muốn nói gì, Dung Thập ngắt lời luôn: “Làm việc gì cũng như nhau.”
Con người phải sống.
Hơn nữa mấy năm nay, Dung Thập không giúp gì trong việc chăm sóc ông ngoại, chỉ chu cấp một căn nhà và đưa tiền hàng tháng.
Dù sao Dung Thập cũng do ông bà ngoại nuôi lớn, cho nên dù mình trách ông, không muốn gặp ông thì cũng không thể bỏ mặc ông.
Hai người trò chuyện một lúc rồi Dung Thập mới lái xe về công ty. Chuyện phiền lòng mấy năm qua có rất nhiều, cô cũng không rỗi hơi so sánh xem cái nào phiền hơn. Điều chỉnh trạng thái là chuyện Dung Thập làm tốt nhất, cho nên còn chưa ra khỏi khu biệt thự cô đã có thể dùng giọng bình thường nói chuyện điện thoại với Hàn Việt.
Dung Thập đeo tai nghe bluetooth, dừng đèn đỏ, nghe anh nói lịch trình làm việc buổi sáng.
“Hôm nay Lục tổng bác bỏ dự án Ngự Viên.”
Dung Thập không lên tiếng làm Hàn Việt không biết nói tiếp như thế nào, đành thử thăm dò: “Cậu có nghe không? Là dự án Ngự Viên.”
Anh cố ý lên giọng lúc nói câu cuối.
“Nghe.” Dung Thập đánh tay lái, vẻ mặt như thường, giọng thong thả: “Trong dự tính.”
Hàn Việt buồn bực: “Hạng mục Ngự Viên chẳng phải là hạng mục cậu nhìn trúng ngay cái nhìn đầu tiên sao?”
Ngự Viên là dự án Dung Thập khai khác đối đầu với áp lực với cấp trên. Cô là được Kỳ tổng tự đề cử lên cho nên người trong công ty dù có dị nghị cũng không dám phản đối ngay trước mặt mọi người.
Bây giờ có vô số cặp mắt trong công ty nhìn chằm chằm vào hạng mục này, chỉ hy vọng cô xảy ra chuyện không may, trong giờ phút quan trọng dự án lại bị bác bỏ, cô không có phản ứng dù chỉ một chút.
“Phương án này cơ bản đã có vấn đề.” Dung Thập đã suy nghĩ tới chuyện này từ mấy ngày trước, nhưng bộ phận kế hoạch hai bên đều là lũ cáo già. Nếu cô tự bác bỏ thì đám người này chỉ biết đưa ra một cớ qua loa lấy lệ.
Chi bằng mượn ông Lục luôn muốn chỉnh cô, làm lại bản kế hoạch.
Để bọn họ cho rằng Lục tổng coi trọng hạng mục này.
Hai bên tạo áp lực, bộ phận kế hoạch giữ được chén cơm hay không khó mà nói.
“Vậy sáng nay cậu sốt ruột kêu tôi gặp Lâm tổng làm gì?” Hàn Việt không hiểu, phương án còn chưa quyết định, nói chuyện vật liệu không phải là quá sớm sao?
Dung Thập nhẹ “à” một tiếng, giải thích: “Để che giấu tai mắt người khác.”
“Hơn nữa tôi cũng không có nói cụ thể cho cậu phải thảo luận cái gì.”
Dung Thập chỉ để anh gặp Lâm tổng, gặp nhau như nào cô đã nghĩ xong xuôi hết rồi.
Dù sao mấy năm nay Kỳ thị đều dùng vật liệu từ Hồng thị, một cuộc gặp mặt cũng đủ để cho ông Lục nghĩ là Dung Thập dùng dự án hiện tại.
“Bây giờ cậu lừa gạt cả tôi ư?” Hàn Việt kinh ngạc hỏi lại, đâu đó còn nghe ra được anh đang bất mãn.
Làm vậy khiến bạn bè lâu năm như anh tổn thương lắm.
Dung Thập lời ít ý nhiều: “Cậu không hỏi tôi.”
Hàn Việt: “…”
“Đúng rồi.” Sau một khoảng thời gian im lặng, Hàn Việt mới nhớ mình bây giờ cũng không ở công ty, “Cậu xử lý việc riêng xong thì trực tiếp đi thử đồ đi, tôi gửi vị trí cho cậu.”
“Gấp như vậy sao?” Dung Thập nhíu mày, dừng xe bên lề chờ Hàn Việt gửi vị trí.
Cô còn muốn về công ty xem sao.
Hàn Việt vừa gửi định vị qua wechat vừa giải thích với cô: “Cửa hàng váy dạ hội trong thành phố hôm nay đóng cửa, tôi để trợ lý Lâm đi phía đông thành phố xem thử rồi.”
Một bên đông một bên tây, phải mất khá nhiều thời gian đi đường.
Dung Thập nhận được tin wechat của anh, sửa đích đến, quay đầu xe.
…..
Một giờ sau, Dung Thập ném chìa khóa xe cho Lâm Lộ đang đợi ở cửa, chờ cô hiểu ra thì Dung Thập đã vào trong tiệm.
Hàn Việt mặc âu phục, thân hình thon dài đang ngồi trên ghế sofa lật xem tạp chí. Nhìn thấy người phía sau, anh chẳng buồn ngước mắt lên, mở miệng than phiền: “Cậu biết hôm nay tôi mệt như thế nào không?”
Hôm nay một mình anh phải phân thân thành hai, sau đó đi bên cạnh còn có trợ lý như người câm, gặp chuyện chỉ biết: “Dạ, Dung tổng để cho ngài toàn quyền quyết định.”
Dung Thập lắc đầu, cầm bộ váy màu đen trơn trên giá treo đồ ướm thử, còn chưa nhìn kỹ đã đưa cho nhân viên phục vụ bên cạnh: “Cái này đi.”
Hàn Việt nói: “Qua loa như vậy sao?”
“Thời gian dùng để kiếm tiền.” Trước khi Dung Thập đi vào phòng thử đồ đã lạnh lùng ném cho anh một câu như vậy.
Hàn Việt cạn lời, trước khi biết Dung Thập thì anh chưa thấy ai xem kiếm tiền là một thú vui.
Gần mười mấy phút sau, Dung Thập đi ra từ phòng thử đồ, tay nhấc váy, lộ hơn nửa phần lưng, hiện xương quai bướm xinh đẹp khiến người ta không dời mắt được.
Cô xoay một vòng trước gương toàn thân: “Nhìn tạm được.”
Đâu chỉ là tạm được.
Hàn Việt đột nhiên cảm thấy rất ít người giống như Dung Thập, vốn liếng sẵn có mà toàn đắp lên đồ những món qua loa lấy lệ.
Anh ở bên cạnh đổi một quyển tạp chí khác lật xem, mắt quan sát Dung Thập miệng nói mấy câu với thợ trang điểm. Mấy người đó gật đầu rồi bắt tay vào chuẩn bị.
Cô khác với hôm qua. Hôm nay mái tóc dài đã được búi lên, bên tai còn cài hai kẹp trân châu, vài cọng tóc rơi xuống càng làm tăng thêm vẻ đẹp cho phần cổ nõn nà.
Nhưng một giây sau, cô lại lấy áo vest khoác lên, vẻ đẹp kinh động lòng người bị che kín kẽ.
Dung Thập đứng dậy, ngước mắt nói: “Đi thôi.”
Ra khỏi cửa hàng, Dung Thập để Lâm Lộ lái xe mình về: “Tối nay chị cho em nghỉ, chị ngồi xe Hàn tổng.”
Hai người đều không mang theo trợ lý, chỉ có một tài xế ngồi trên xe Hàn Việt.
Anh mở cửa xe giúp Dung Thập. Sau khi hai người lên xe, trong xe lập túc vang lên khúc nhạc violon nhẹ nhàng du dương, hết một bài tự động chuyển sang bài khác, cả một đoạn đường dài có nhạc nhẹ, vậy là Dung Thập thả lỏng nghỉ ngơi một lát.
Đợi đến khi cô mở mắt ra lần nữa thì xe đã đến khu phía nam. Cô cầm điện thoại lên nhìn thời gian, đúng 5 giờ.
Xe ổn định dừng trước cửa buổi tiệc, Hàn Việt xuống xe trước ga lăng vòng qua mở cửa xe giúp cô, một chân Dung Thập đặt xuống đất, anh còn nhẹ giọng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận.”
Hàn Việt rất biết cách ứng phó với mấy trường hợp như này, giơ tay nhấc chân cũng khác bình thường một trời một vực.
Cô khẽ nâng cánh tay, áo vest khoác bên ngoài tuột xuống ghế ngồi trên xe. Cô luôn khoác tay Hàn Việt từ lúc xuống xe đến hội trường.
Hàn Việt nghiêng đầu sang gần cô, không cử động môi quá nhiều, nói chuyện hơi mơ hồ không rõ: “Chút nữa vẫn như cũ, cậu uống nhiều, nói ít.”
Dung Thập “ừ” một tiếng đồng ý, Hàn Việt nhanh chóng thay đổi thành gương mặt vui vẻ, chào hỏi: “Tưởng tổng, đã lâu không gặp.”
Tưởng Tri Trầm đang yêu cầu ly sâm panh từ phục vụ nghe thấy tiếng chào quay đầu lại, sau đó giơ cái ly trong tay: “Hàn tổng, đã lâu không gặp.”
Hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn phong độ như cũ, người đàn ông ở tuổi này vừa có sự trưởng thành vừa có sức quyến rũ không tưởng.
Hai người đi tới, Tưởng Tri Trầm mỉm cười nhìn về phía Dung Thập: “Nửa năm không thấy, Dung tổng vẫn đẹp như xưa.”
Dung Thập cầm một ly sâm panh trên khay, giơ tay cười nói: “Tưởng tổng quá khen.”
Buổi tiệc càng lúc càng nhiều người, suốt nửa tiếng đồng hồ đa số là Hàn Việt với Tưởng Tri Trầm ở bên cạnh trò chuyện, Dung Thập chỉ gật đầu với uống rượu.
Nhìn thời gian hẹn trước muộn mấy phút, Tưỏng Tri Trầm quan sát xung quanh một lượt, vừa định nói “Ngại quá, tôi không thể tiếp tục trò chuyện với hai người” đi ra ngoài gọi điện thoại thì thấy người mới vừa đi vào.
Tưởng Hạc Dã vắt áo vest ngoài lên cánh tay, chiếc áo sơ mi trên người phù hợp với khí chất từ trong ra ngoài của anh. Vẻ bất cần đời lêu lổng khác hoàn toàn với những người thành công ở đây, mất hứng từ chối người phục vụ đưa sâm panh.
Với đôi chân dài miên man kia thì có lẫn vào trong đám người cũng nổi bật trở thành khác biệt. Tưởng Hạc Dã ngừng ở cửa mấy giây cho đến khi anh nghe thấy giọng quen thuộc.
“A Dã, đến đây.”
Ngước mắt nhìn sang, một người phụ nữ với bộ váy màu đen đưa lưng về phía anh. Lúc cô nghiêng đầu, tầm mắt Tưởng Hạc Dã dừng lại ở xương quai bướm xinh đẹp.