Cố Dật Nhĩ về đến nhà liền vọt vào phòng của mình, khóa cửa phòng lại, sau đó cả người chôn ở trong chăn.
Nằm trong chăn cũng không an phận, hai chân luôn hướng một chỗ ra sức, hung hăng đem gối đầu đá xuống giường.
"A!!!!!"
Cô dứt khoát ngồi dậy, hô to một tiếng, tiếp theo dùng tay đấm vào giường.
Lúc này di động trong túi bỗng nhiên vang lên, Cố Dật Nhĩ móc điện thoại di động ra, nện ở trên giường.
Nhưng di động vẫn là không biết tốt xấu tiếp tục kêu.
Cố Dật Nhĩ cầm di động lên, là Cao Tự Án gọi tới.
Cô bấm nhận cuộc gọi: "Anh."
"Về đến nhà rồi sao?"
"Vâng."
"Em rửa mặt nghỉ ngơi đàng hoàng đi, anh cùng bạn ở bên ngoài uống rượu, lát nữa sẽ dẫn cậu ấy trở về nhà ở một đêm đó."
Cố Dật Nhĩ ánh mắt sáng lên: "Là nam hay nữ ạ?"
"Nam."
"Em chuyển đến đây một tuần, anh không phải ở nhà thì là xã giao bên ngoài, thật vất vả hôm nay mới cùng bạn bè uống rượu, kết quả vẫn là nam." Cố Dật Nhĩ bĩu môi: "Anh, nhân duyên của anh cũng quá không tốt rồi."
"... Em... Tiểu nha đầu biết cái gì, chuyện người lớn đừng quan tâm." Bên kia trừ bỏ âm thanh của Cao Tư Án, tựa hồ còn có giọng những người khác ồn ào nói chuyện với nhau.
Cố Dật Nhĩ trả lời đúng lý hợp tình: "Là dì dặn dò em, dì nói trong khoảng thời gian em ở tại nhà anh, em phải quan tâm anh một chút, tìm ra manh mối xem anh có yêu đương hay không."
"... Mẹ là mẹ anh, em là em gái anh, mẹ có thể quan tâm nhưng em thì không thể." Cao Tự Án ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, chạy nhanh đi rửa mặt, có bài tập mang về thì làm nhanh cho xong, sau đó đi ngủ sớm một chút."
Sau khi cúp điện thoại, Cố Dật Nhĩ lại tê liệt ngã xuống ở trên giường, nhìn trần nhà phát ngốc. Cô lại từ trong túi móc ra tai nghe, cắm dây mở nhạc.
Âm nhạc của Lâu Thạch làm người ta cảm thấy an bình.
Cao Tự Án có hay không có người yêu, cô rất rõ ràng.
Anh luôn cười, cho dù cô đối với anh có đoạn thời chán ghét đến cực điểm, anh cũng như cũ luôn dùng gương mặt tươi cười đón chào, chưa bao giờ lạnh mặt với cô.
Dần dần làm cô dỡ xuống phòng bị, tiếp nhận người anh trai mới này.
Sau đó anh bắt đầu tiếp quản công ty của ba, người anh này cũng như cũ vẫn là mỉm cười huy động quyền lực trong tay, đem xí nghiệp Cố gia tiến lên một bước phát triển mới.
Nằm trong top mười doanh nhân trẻ kiệt xuất nhất ở thành phố lúc đó, sau khi tiệc chúc mừng kết thúc, anh đi mua bánh kem ở cửa hàng gần đó, mua loại cô yêu thích nhất ở Black Forest.
Anh một tay cầm cúp, một tay cầm bánh kem, cười ôn nhu.
"Đây là anh trai lấy giúp em, chờ em trưởng thành liền trả lại em."
Người đàn ông như vậy, phong độ nhẹ nhàng, ôn tồn lễ độ, cô không tin không có cô gái nào thích.
Nhưng lâu như vậy, cô trừ bỏ thấy Cao Tự Án đã từng ở trên máy tính tìm kiếm tên một nữ minh tinh nào đó, còn lại, căn bản liền không thấy anh để ý đến ai.
Tộc truy tinh chính là như vậy, một khi có đối tượng, liền chặt đứt vận đào hoa của chính mình, những cái phàm phu tục tử, đều thấy chướng mắt.
Tiếng chuông di động vang lên đánh gãy suy nghĩ của cô.
Cô trực tiếp ấn nút tai nghe tiếp điện thoại, lười biếng kêu một tiếng: "Anh, lại làm sao vậy?"
Bên kia trầm mặc một hồi lâu, phát ra tiếng cười phốc phốc.
Cô cảnh giác nghĩ không đúng, vừa thấy màn hình di động, là một dãy số xa lạ.
Người bên kia tựa hồ cười đủ rồi, rốt cuộc mở miệng: "Em gái ngoan."
Là giọng của tên vương bát đản Tư Dật.
"Tư Dật!" Cô cắn răng kêu ra tên của cậu.
"Ai, sao không gọi anh Dật." Tư Dật ngữ khí thực vui sướng: "Vốn dĩ lo lắng cậu tức giận, hiện tại xem ra đã hoàn toàn không có việc gì rồi nhỉ."
Cố Dật Nhĩ theo bản năng liền hờn dỗi: "Ai nói tớ không giận, hiện tại tớ rất tức giận đó!"
Tỏ thái độ dỗi xong cô liền hối hận.
Tư Dật cười khụ khụ lên tiếng: "Ha ha ha ha ha, được, cậu còn tức giận."
Tư Dật càng cao hứng, cô càng tức giận.
"Tin nhắn cậu kêu tớ là ba ba tớ còn giữ đấy." Cô đem chứng cứ uy hiếp.
Bên kia trầm mặc một lúc lâu.
Cố Dật Nhĩ cho rằng chính mình thành công.
Kết quả bên kia a một tiếng: "Để xem nào."
Sau đó cũng không đợi Cố Dật Nhĩ hỏi, cậu liền bắt đầu đọc lên đoạn: "Vui sướng tràn trề qua đi, hai người gắt gao ôm nhau trao đổi nhiệt độ cơ thể..."
Tình tiết như vậy, chính mình trốn tránh đọc còn đỡ, bị người khác công khai đọc ra như xử tội, Cố Dật Nhĩ hiện tại cũng chỉ muốn cùng cậu ta đồng quy vu tận.
"Tiểu thuyết này viết thật không sai, hình tượng làm người ta có cảm giác rất mạnh." Cậu còn nói ra một cái đánh giá đúng trọng tâm.
"Câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng!" Cố Dật Nhĩ không đếm được chính mình nói bao nhiêu từ câm miệng, thanh âm cô càng lúc càng lớn, chỉ nghĩ nói nhanh để át đi thanh âm của Tư Dật.
Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ hai cái, truyền đến giọng Cao Tự Án.
"Làm sao vậy?"
Cố Dật Nhĩ giống như chim sợ cành cong vai run lên, hướng cửa phòng hỏi: "Anh như thế nào trở về sớm như vậy?"
"Bạn anh nghe nói em ở nhà một mình, sợ em không an toàn, cho nên liền về ngay."
Cố Dật Nhĩ giấu điện thoại ở dưới chăn, thu dọn xong đi ra mở cửa.
Mới vừa mở cửa phòng ra, Cao Tự Án liền đứng ở cửa, trên người có chút mùi rượu: "Em vừa mới kêu ai câm miệng?"
"Không có." Cố Dật Nhĩ nói gần nói xa: "Bạn anh đâu?"
"Rửa mặt đi."
Cố Dật Nhĩ cảm thấy có chút kỳ quái: "Từ trước đến nay không thấy anh dẫn bạn về nhà."
"Cậu ấy vẫn luôn ở tỉnh lân cận, học kỳ này mới về đây, bọn anh là bạn đại học."
Cố Dật Nhĩ ái muội a một tiếng: "Nga, là vì anh trở về sao?"
Cao Tự Án cứng lại, gõ gõ cái trán của nàng: "Nghĩ cái gì vậy hả, cậu ấy dạy ở ngoài tỉnh, là bị trường học trong này trả lương cao thỉnh về."
Cố Dật Nhĩ có loại dự cảm bất hảo: "Trường học nào?"
"Cái này anh không hỏi."
Lúc này phía sau Cao Tự Án truyền đến một thanh âm, thanh âm này ở lớp học cô nghe qua vô số lần.
"Tôi đã rửa mặt xong rồi."
Cố Dật Nhĩ mở to mắt: "Thầy Sư tử!"
Mộ Tử Sư cũng kinh ngạc há miệng thở dốc, Cao Tự Án nhận thấy được cái gì, hỏi: "Chẳng lẽ hai người?"
Hai người cơ hồ trăm miệng một lời:
"Đây là thầy chủ nhiệm của em."
"Đây là học sinh của tôi."
Sau đó lại đồng thời cảm thán một câu: "Duyên phận a."
*****
Nhà Cao Tự Án dạng chung cư ba phòng hai sảnh, nội thất hoàn thiện, trừ bỏ phòng Cố Dật Nhĩ anh mua một đống gấu bông bỏ vào, còn lại các phòng khác, đều tràn ngập hơi hướng lãnh đạm.
Vừa thấy sẽ biết ngay là nhà của người đàn ông độc thân.
Đặc biệt là khăn trải bàn ăn, toàn màu đen, góc cạnh rõ ràng, đặc biệt áp lực, nhưng nghe nói là do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế, giá trị rất xa xỉ.
Cố Dật Nhĩ ngồi ở trên bàn cơm, trước mặt đặt một ly nước chanh, Mộ Tử Sư liền ngồi ở bên góc nghiêng đối diện, cười tủm tỉm nói: "Trước kia nghe nói Cao Tự Án có một cô em gái, không nghĩ tới lại là em a."
Mộ Tử Sư tuy rằng tuổi trẻ, nhưng đối với Cố Dật Nhĩ mà nói thì vẫn là trưởng bối, là thầy giáo lại là chủ nhiệm lớp, bởi vậy Cố Dật Nhĩ cũng không dám quá mức làm càn, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, cung kính gật gật đầu: "Quả thật là trùng hợp ạ."
Cao Tự Án cầm một ly rượu vang đỏ lại, cho chính mình cùng Mộ Tử Sư mỗi người một cốc.
Mộ Tử Sư xua xua tay: "Không uống, vừa nãy ở quán bar uống đủ nhiều rồi."
Cao Tự Án không để ý tới sự cự tuyệt của Mộ Tử Sư, vẫn là đảo đảo rượu vang đỏ trong ly.
"Trước kia không phải là tùy tiện sao? Hôm nay như thế nào mà rượu vang đỏ cũng không uống?"
Mộ Tử Sư gõ gõ chén rượu: "Lớn tuổi rồi, uống không được nhiều nữa."
Cố Dật Nhĩ uống nước chanh, tò mò hỏi: "Thầy ơi, trước kia thầy có thể uống rượu nhiều lắm sao?"
Trả lời lời này lại không phải Mộ Tử Sư, mà là Cao Tự Án. Hôm nay anh uống chút rượu, khó có được vẻ tùy ý.
"Đặc biệt có thể uống, năm nhất ở xã đoàn bọn anh tân sinh viên cùng các học trưởng thi nhau uống rượu, một mình cậu ấy đánh bại toàn bộ các học trưởng."
Mộ Tử Sư liếc mắt một cái: "Còn không phải các cậu không lương tâm nói cái gì sẽ không uống rượu, vừa nghe nói tôi sẽ uống, liền đem tôi đẩy ra."
Hai người tự khơi lại chuyện xưa, anh một câu tôi một câu, tựa hồ đoạn thời gian ở đại học, bọn họ đã từng có rất nhiều hồi ức vui vẻ.
Một chai rượu vang đỏ thực mau liền thấy đáy.
"Tây Tạng chơi vui không?"
"Không vui, nhưng rất đẹp." Mộ Tử Sư đạm đạm cười: "Một cái quốc lộ liếc mắt cũng không thấy điểm đầu, thiên địa tương liên, ngồi ở đó xem mặt trời mọc mặt trời lặn, thời gian qua đi đặc biệt mau."
"Còn Vân Nam?"
"Đẹp lắm, chỗ đó mỗi một centimet đều đẹp, còn có hồ Lam Nguyệt Đàm xanh biết, có phố cổ Shangri-La."
Cao Tự Án rốt cuộc nhớ tới bên cạnh còn có một cái bóng đèn nhỏ, nhìn ly nước chanh đã sớm thấy đáy, ra lệnh nói: "Uống xong rồi thì mau đi tắm rửa chuẩn bị ngủ."
"Nga." Cố Dật Nhĩ không tình nguyện đứng lên, lại nhìn về phía Mộ Tử Sư: "Thầy, thầy xem vì anh em mời thầy uống rượu, lại kêu em đi ngủ sớm vậy bài tập toán học hôm nay em không làm được không, em sẽ đi tắm ngay."
Mộ Tử Sư nhướng mày: "Bạn học Cố, công tư phân minh nha."
"Cố Dật Nhĩ, em dùng cả thủ đoạn trên người anh trai sao." Cao Tự Án loạng choạng ly rượu vang đỏ trong tay, đã có chút men say: "Anh bạn già à, xem như buổi tối hôm nay tôi mời cậu uống rượu, làm ơn ngày mai cấp cho Cố Dật Nhĩ điểm tốt bài tập nhé."
"Em lập tức đi tắm" Cố Dật Nhĩ xoay người liền chạy.
Đương nhiên cô sẽ không thật sự ngoan ngoãn đi ngủ, mà là tránh ở chỗ rẽ trong góc, tiếp tục nghe lén bọn họ đối thoại.
Muốn cô rời đi, đã nói lên là muốn nói đến đề tài gì nhạy cảm không muốn cho cô biết đây mà.
"Tôi cho rằng cậu không trở lại sớm vậy."
"Đi qua rất nhiều địa phương, gặp qua không ít người, hiện tại muốn yên ổn, nên quay lại."
"Tại sao lúc ấy lại không muốn yên ổn?"
"Tuổi còn trẻ, không muốn ngốc ở một chỗ."
"Cô ấy biết không?"
Mộ Tử Sư do dự, thật lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng: "Không biết."
"Tại sao... Không liên hệ với cô ấy?"
"Người ta hiện tại là đại minh tinh sáng giá, cần gì phải quấy rầy." Mộ Tử Sư thở dài một tiếng: "Huống hồ đều đã qua nhiều năm như vậy, không biết cô ấy thay bao nhiêu bạn trai rồi."
"Vậy cậu làm giáo viên, là vì muốn nhìn học sinh của cậu tốt nghiệp, và sau đó thể nghiệm một chút cảm giác tặng người cho người khác sao?"
"Cao tiên sinh, tôi làm giáo viên là bởi vì tôi tốt nghiệp sư phạm chuyên nghiệp."
Cố Dật Nhĩ còn muốn tiếp tục nghe, nhưng nghe thấy Cao Tự Án nói câu: "Tôi lại đi lấy một chai nữa", nói xong ghế liền phát ra tiếng vang.
Cô vội vàng rời đi.
Trở lại phòng, Cố Dật Nhĩ lại nghĩ tới thời điểm đi học, thầy Sư tử luôn là sẽ vừa giảng một đoạn toán học buồn chán vừa chèn vào một ít trải nghiệm mà thầy gặp qua nghe qua làm không khí lớp học sinh động không ít.
Hiện tại xem ra, những điều này là do thầy tự mình trải qua, mới có thể chân thật như vậy.
Tiếng đập cửa lại vang lên, là giọng Cao Tự Án có chút không vui.
"Dật nhĩ, em làm gì còn chưa tắm?"
"Lập tức đi đây." Cô hướng tới ngoài cửa trả lời.
"Tắm mau đi, rồi nghỉ sớm, ngày mai cùng thầy Mộ tới trường học."
Cố Dật Nhĩ lên tiếng có lệ, tiếp theo lấy đồ chuẩn bị tắm.
Lúc này màn hình di động trên giường sáng một chút.
Cố Dật Nhĩ cầm lấy di động, phát hiện là tin WeChat, hơn nữa không phải chỉ một tin.
"Làm gì cúp điện thoại của tớ?"
"?"
"Sao không trả lời tớ?"
"Cố Dật Nhĩ"
"Giận rồi sao?"
"Gãi đầu.jpg"
"Gãi đầu.jpg"
"Được rồi, hôm nay cái gì tớ cũng chưa thấy hết"
Cố Dật Nhĩ bắt được trọng điểm, nhanh chóng trả lời: "Đổi ý là đại móng heo"
"Cố Dật Nhĩ cậu lại gạt tớ!"
Cố Dật Nhĩ vội vã trực tiếp mang theo quần áo đi tắm rửa, không trả lời cậu.
Hiện tại thời tiết chuyển lạnh, không cần phải thường xuyên gội đầu, tóc cô lại nhiều, mỗi lần gội đầu rất cực.
Chờ tắm xong ra tới, Cao Tự Án cùng Mộ Tử Sư đều đã về phòng, phòng ngủ chính liền có một cái WC, Cao Tự Án đều là ở phòng ngủ tắm rửa.
Trở lại phòng ngủ, chuyện thứ nhất chính là nhìn xem Tư Dật có hay không lại phát tin tức lại đây.
Quả nhiên.
"Đại móng heo là có ý tứ gì?"
Giống như đại bộ phận nam sinh đều là không biết cái từ này có ý tứ gì, Cố Dật Nhĩ trốn vào trong chăn, cuộn thân thể trả lời tin nhắn của cậu.
"Là từ rất có nội hàm, dăm ba câu giải thích không rõ ràng được"
Lúc sau bên kia cư nhiên trực tiếp đã phát giọng nói trò chuyện lại đây.
Cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, ấn nghe.
Lần này thanh âm của cậu càng nhỏ, có lẽ là bởi vì đã khuya, người trong nhà cậu ấy đều nghỉ ngơi.
"Nói thẳng cho tớ biết đi."
Cố Dật Nhĩ không nghĩ tới Tư Dật có thể cố chấp như vậy.
"Sự kiện hôm nay cậu không thể nói cho cho ai biết." Cô còn cùng cậu nói điều kiện.
Tư Dật bên kia bất đắc dĩ: "Tớ vốn dĩ cũng không tính toán... Bất quá cậu đem đoạn tin chụp màn hình kia xóa đi."
"A, tớ không nghe thấy."
Bên kia trầm mặc một hồi, lại lặp lại: "Tớ nói xóa hình chụp màn ảnh tin nhắn của tớ đi."
"Cái gì nha, nghe không thấy, tín hiệu quá kém." Cố Dật Nhĩ đưa điện thoại di động xa một chút, làm bộ tín hiệu thật sự không tốt.
Tư Dật bên kia lại không có lặp lại, mà là lại phát ra tiếng cười nhẹ.
"Cố Dật Nhĩ, nếu thính lực của cậu kém như vậy, tớ cảm thấy có cái biệt danh rất thích hợp với cậu, lấy độc trị độc."
Không đợi cô mở miệng phản bác, liền nghe thấy cậu nói ra cái biệt danh kia.
Trong ổ chăn, trừ bỏ kia một mảng ánh sáng của màn hình di động, chính là tiếng hít thở vững vàng của cô, cùng tiếng tim đập rất nhỏ.
Ngoài ổ chăn, bóng đêm sâu thẳm, lạnh lẽo. Ngôi sao tránh ở phía sau đám mây, Cố Dật Nhĩ tránh ở trong chăn.
Bên tai, là giọng Tư Dật mềm nhẹ nói ra:
"Nhĩ Đóa."
*****
Tác giả có lời muốn nói: Trốn trong chăn trộm gọi điện thoại cảm giác thật là tuyệt a!