Toàn bộ bệnh viện số hai, đặc biệt là khoa ung bướu đều rất vui vẻ, hận không thể chiêng trống vang trời pháo nổ rộn rã để thể hiện sự vui mừng.
Bọn họ chẳng những đánh bại đối thủ lâu năm là bệnh viện số một, mà lần này còn đạp Bắc Hiệp xa tận chân trời xuống dưới chân, thật là nở mày nở mặt.
Tất cả là bởi vì bệnh viện của bọn họ có bác sĩ Tư đẹp trai đến kinh thiên động địa.
Nhưng bản thân Tư Dật lại cực kỳ không vui.
Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn tuân theo nguyên tắc dựa vào đầu óc ăn cơm, nguyên nhân là khi còn nhỏ đi theo bảo mẫu ra cửa mua đồ ăn vặt, vào quán nước ven đường sử dụng loại máy kiểm tra chỉ số IQ mà khi bỏ vào hai tệ tiền xu sẽ nhấp nháy đèn nhiều màu và phát nhạc, kết quả đã đánh bại 99% dân số cả nước, đạt được danh hiệu tiểu bá vương IQ.
Cho nên anh vẫn luôn cảm thấy hai chữ ‘bình hoa’ này hoàn toàn không có liên quan gì đến anh.
Bây giờ thì không được, còn chưa lên làm chủ nhiệm, còn chưa cầm dao chính trong phẫu thuật đã thành cành hoa của bệnh viện số hai, ngày ngày bị các loại đồng nghiệp, người nhà đồng nghiệp, bệnh nhân, người nhà bệnh nhân vây xem.
Anh lại không thể đi tìm nhóm thân hữu người nhà kia tính sổ, dù sao mọi người cũng là chân tình thật cảm giúp anh lôi kéo phiếu bầu.
“Hôm nhận thưởng nhớ mặc đẹp trai vào nhé, làm vẻ vang bệnh viện số hai chúng ta.”
Trước khi chủ nhiệm Lưu đi Bắc Kinh vỗ vỗ vai anh nói lời thấm thía.
Trước khi anh đi Bắc Kinh một ngày thì Cố Dật Nhĩ và Phó Thanh Từ đã trở lại.
“Tổ chức một bữa tiễn Dật ca đi!” Nhị Canh đề nghị.
Tư Dật lại nhớ tới thật lâu trước kia, khi mọi người còn học cấp ba, bởi vì anh phải đi Bắc Kinh tham gia huấn luyện nên lúc ấy Nhị Canh cũng đề nghị thế này.
Thời gian vòng đi vòng lại, không nghĩ tới bữa chia tay vui vẻ thứ hai lại cách lâu như vậy.
Nhưng lúc này, anh không còn oán giận: “Chỉ là đi một khoảng thời gian chứ không phải vĩnh viễn không trở về.”
Nhiều năm trước nói như vậy, ai ngờ chờ anh trở về, hết thảy đã thật sự không còn hoàn chỉnh, đời người có quá nhiều thứ không biết trước và không thể xác định khiến anh không dám dễ dàng nói ra hai chữ về sau.
Anh chỉ nghĩ, nhân lúc cuộc đời còn tốt đẹp thì quý trọng mỗi một phút một giây, quý trọng mỗi người đang ở cạnh.
Nhóm người này của bọn họ, từ đồng phục đến tây trang, từ ngây ngô đến trưởng thành, cho dù không có khả năng lại có thể cười vô ưu vô lự như khi đó, nhưng ít nhất, vẫn còn có nhau.
Nhị Canh thổ hào vung tiền đặt một phòng tổng thống VVVIP.
Theo như lời cậu ta thì bởi vì đã lâu chưa được tới KTV ca hát, hôm nay nhất định phải gào rách cổ họng mới được.
Tư Dật vốn là tới giờ tan tầm đã đi, nhưng đột nhiên lại có bệnh nhân xảy ra chút tình huống nên chỉ có thể gọi điện thoại cho Nhị Canh nói sẽ tới muộn một lát.
KTV, sau khi Nhị Canh cúp điện thoại thì nói với mọi người: “Bệnh viện đột nhiên có việc, Dật ca có lẽ sẽ tới muộn một chút.”
Lục Gia chẳng hề để ý một bên ăn trái cây một bên nói: “Quá bình thường, từ khi Dật ca học y là tớ đã chẳng trông cậy anh ấy có thể đúng giờ.”
Du Tử Tụ có chút tò mò: “Đàn anh Tư thật sự bận rộn như vậy sao?”
“Học y cả đời này đều là đang dày vò, lúc đi học là dày vò, lúc ra làm việc cũng là đang day vò.” Lục Gia gác tay vào sô pha, ngữ khí cười như không cười, “Cái nghề bác sĩ này không phải nói làm là có thể làm được, em thấy qua người nào có thể đổi nghề mà đổi sang nghề y chưa? Có thiên phú cũng chưa đủ, còn phải chịu bỏ công sức đọc sách, bỏ công sức cũng chưa đủ, còn phải bỏ thời gian luyện tập, luyện tay chưa đủ, còn phải đến bệnh viện trải nghiệm đủ loại sinh ly tử biệt, mâu thuẫn phát sinh giữa bác sĩ và bệnh nhân, luyện trái tim trở thành tường đồng vách sắt, trên cơ bản chính là thiên hạ vô địch.”
Du Tử Tụ hiểu rõ gật đầu.
Nhưng ý cười bên miệng Nhị Canh lại biến mất.
Tư Dật có thiên phú toán học tốt như vậy, nếu không phải sức khoẻ của cậu xảy ra vấn đề thì hiện tại anh ấy nên ở lĩnh vực sở trường của mình làm những chuyện mà mình thích.
Mắt thấy thiên tài toán học được người người khen ngợi bỏ toán học y, cũng bắt đầu thức khuya học tập suốt đêm làm thực nghiệm là cậu lại cảm thấy mình đã khiến một viên minh châu phủ bụi trần, Dật ca không nên ở cái tuổi này làm phẫu thuật không biết ngày đêm chỉ để chờ được một chức danh một mặt cờ thưởng. Với thiên phú của mình, Dật ca hẳn là đứng ở vị trí cao hơn, hưởng thụ nhiều sự sùng bái của mọi người hơn.
Vương Tư Miểu vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên thọc thọc cánh tay Lục Gia.
Lục Gia ý thức được không thích hợp, khụ một tiếng chuyển đề tài: “Nhưng mà bây giờ Dật ca lọt vào top 10 cũng coi như là bước đầu tiên của đỉnh cao cuộc đời.”
“Anh ấy xứng đáng mà.” Nhị Canh ngửa đầu, nhắm mắt, đèn sân khấu trong KTV chiếu vào khuôn mặt tối tăm không rõ, “Còn xứng với những thứ tốt hơn nữa.”
Du Tử Tụ nhéo nhéo cánh tay cậu, không tiếng động an ủi cậu ta.
“Sao bọn Dật Nhĩ còn chưa tới?” Lâm Vĩ Nguyệt có chút bất an nhìn đồng hồ, “Bọn họ cũng tăng ca à?”
“Hai người bọn họ bận lắm, Goldman Sachs nhập cổ ICBC, Phó Thanh Từ được điều về nước, bây giờ cậu ta phụ trách toàn bộ chuỗi quản lý tài sản, Gia Nguyên đã bắt đầu phát triển kinh doanh ở thị trường Mỹ nhờ bắt được nguồn vốn từ Goldman Sachs, hai người kia đã không thể dùng từ trâu bò để hình dung.” Lục Gia nhún nhún vai, đề tài vừa thay đổi, lại trêu chọc nói, “Nhớ người đàn ông của cậu hả?”
Lâm Vĩ Nguyệt hất đầu: “Nhớ Dật Nhĩ mà thôi.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Cửa được mở ra, Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu nhìn vào bên trong, cười nói: “Đều đang đợi bọn tớ à?”
“Ai da Cố tổng của chúng ta tới rồi!” Lục Gia xoa xoa tay tiến lên nghênh đón, vẻ mặt nịnh bợ, “Đã lâu không gặp đã lâu không gặp, Cố tổng cậu thật là càng ngày càng xinh đẹp!”
Sau đó lại đột nhiên ôm Phó Thanh Từ một chút: “Phó tổng! Nhiều năm không gặp! Phó tổng phong độ không giảm nha.”
Nhị Canh nhìn không được: “Lục Gia, đừng dùng dáng vẻ chân chó làm ăn của cậu ở chỗ này được không?”
Cố Dật Nhĩ cực kỳ hưởng thụ: “Bạn học Lục đây là vừa về Thanh Hà có việc cần tôi giúp sao?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Lục Gia gãi gãi đầu, “Cậu cũng biết ngành bất động sản bọn tớ, chuyển thành phố thì cũng coi như bắt đầu lại từ đầu mà, khách hàng cũ trước đây không giúp đỡ được gì.”
“Được rồi được rồi.” Cố Dật Nhĩ gật đầu, “Đợi lát nữa phải nhanh nhạy một chút, nếu uống ít một chén rượu là có thể tôi không giúp được đâu.”
“Được được.”
Những người khác không nhìn nổi mà quay đầu đi.
Quả nhiên cho dù là tình cảm thuần khiết thì chỉ cần dùng tiền tài làm mồi nhử thì cũng sẽ trở nên phàm tục.
Phó Thanh Từ đỡ mắt kính, nhàn nhạt nói: “Ngân hàng bên kia có không ít tiền nhàn rỗi chờ đầu tư đấy.”
Hai mắt Lục Gia lập tức tỏa sáng, nắm lấy tay Phó Thanh Từ, ngữ khí kích động: “Phó tổng! Nếu cậu nguyện ý thì hôm nay hai ta kết bái thành anh em khác họ, thế nào!”
Phó Thanh Từ chỉ nhẹ nhàng cười một cái, không nói chuyện.
Vương Tư Miểu cau mày hỏi Lâm Vĩ Nguyệt ngồi bên cạnh: “Hai người bọn họ từ khi nào mà trở nên cáo già xảo quyệt như vậy?”
“Lòng dạ của người học tài chính đều dơ dáy vậy đấy.” Lâm Vĩ Nguyệt nhỏ giọng nói, biểu tình phức tạp, “Hơn nữa tớ cảm thấy lòng hai người bọn họ cũng chưa từng sạch sẽ.”
Mắt thấy Lục Gia tên tiểu bạch thỏ kia cứ như vậy bị hai đầu sói xám đùa giỡn, tối hôm nay nhất định là cô phải lái xe về.
Nói chuyện vói Lục Gia xong, Cố Dật Nhĩ dẫm lên giày cao gót trực tiếp hướng về phía Lâm Vĩ Nguyệt.
Lâm Vĩ Nguyệt vốn đang dịch sang bên cạnh chờ Cố Dật Nhĩ ngồi xuống, lại thấy mắt kính của người nào đó đang lóe sáng sau Cố Dật Nhĩ, cô không thấy rõ ánh mắt nhưng khí tràng lại thực đáng sợ.
“Dật Nhĩ, cậu ngồi qua bên kia đi, đợi lát nữa ngồi cùng với Tư Dật.” Lâm Vĩ Nguyệt ngượng ngùng nói.
Cố Dật Nhĩ quay đầu nhìn về phía Phó Thanh Từ, hơi híp mắt.
“Cậu là cái thá gì?” Cố Dật Nhĩ ôm ngực, “Vĩ Nguyệt là người phụ nữ của tôi.”
“Là của ai, để cô ấy nói.” Phó Thanh Từ rũ mắt nhìn về người nào đó đang đứng ngồi không yên, “Mặt trời nhỏ.”
“……” Lâm Vĩ Nguyệt đỏ mặt, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu, “Tớ là của chính mình.”
Lục Gia thuộc về kiểu người điển hình xem náo nhiệt không chê việc nháo lớn, cười xấu xa một tiếng: “Ai da, Lâm Vĩ Nguyệt, không phải cậu vừa nói chỉ nhớ một mình Cố Dật Nhĩ sao?”
Cố Dật Nhĩ nhướng mày, hất cằm với Phó Thanh Từ.
Phó Thanh Từ rất bình tĩnh, lập tức đi qua ngồi xuống bên cạnh Lâm Vĩ Nguyệt, hơi thở mát lạnh xuyên vào thân thể của cô, khiến Lâm Vĩ Nguyệt nhớ tới buổi tối nào đó.
Phó Thanh Từ giống như một con dã thú.
“Không nhớ anh à?” Phó Thanh Từ tiến đến bên tai cô, giọng nói trầm thấp, âm cuối hơi kéo lên, mang theo ý vị quyến rũ.
Lâm Vĩ Nguyệt mang một gương mặt tựa như ánh nắng chiều cuối chân trời đứng dậy lắp bắp: “Tớ…tớ đi WC.”
Cố Dật Nhĩ nhìn bóng dáng chạy chối chết của Lâm Vĩ Nguyệt, không cần phải nghĩ, nhất định lại bị đùa giỡn.
Thật là không có tiền đồ.
Cô hận sắt không thành thép lắc lắc đầu.
“Tư Dật đâu?” Cố Dật Nhĩ cuối cùng mới hậu tri hậu giác phát hiện còn có người chưa tới.
“Bệnh viện đột nhiên có việc.” Nhị Canh tiếp đón cô ngồi xuống, “Chúng ta ăn chút trái cây trước đợi anh ấy đi.”
“Không cần, trực tiếp bắt đầu đi.” Cố Dật Nhĩ cởi áo khoác, buộc tóc lại, “Các cậu muốn hát không?”
Xem tư thế này của cô chính là muốn mở màn rồi, ai dám đoạt?
Mọi người sôi nổi lắc đầu.
Cố Dật Nhĩ chọn một khúc ca vàng của Mạc Văn Úy 《 Anh ấy không yêu tôi 》.
Người khác mở màn đều là cái gì mà 《 Vận may tới 》 hoặc là 《 Tối huyễn dân tộc phong 》, cố tình cô ngay từ đầu đã chọn một khúc tình ca bi thương như vậy.
Giọng của cô vốn dĩ đã dễ nghe, khi nói chuyện thì uyển chuyển du dương, chỉ cần có thể tìm được giai điệu của bài hát thì căn bản là sẽ không thể nào khó nghe được.
Ngọt ngào êm dịu, rồi lại bi thương ai oán.
“Tôi đã nhìn thấu trái tim anh ấy, vẫn còn lưu lại hình bóng của một người khác nữa, hồi ức của anh cho dù cố gắng cũng không thể xóa hết trọn vẹn.”
“……”
“……”
Đây là làm sao vậy? Tư Dật làm chuyện thương thiên hại lí gì mà khiến người ta thương thành thế này?
Một bài hát mà thôi, thật ra không cần thiết phát tán tư duy như vậy, nhưng mọi người lại cảm thấy, Cố Dật Nhĩ bạch phú mỹ cái gì cũng không thiếu mà lại hát loại bài hát lốp xe dự phòng thế này thì nhất định là bởi vì tình cảm xảy ra vấn đề.
“Xin lỗi, tớ tới muộn.”
Một tay cầm áo khoác, trên mặt còn có mồ hôi mỏng, thực rõ ràng là Tư Dật đã chạy đến.
Hơi thở của anh vẫn còn dồn dập, lúc này vừa hay bài hát kết thúc, tất cả mọi người nhìn về phía anh.
Tư Dật nhìn trong tay Cố Dật Nhĩ cầm microphone, trong lòng có loại dự cảm không hay.
Quả nhiên.
Nhị Canh nhíu mày nhìn anh: “Dật ca, anh thành thật công đạo, có phải anh làm chuyện gì có lỗi với Dật tỷ không?”
Tư Dật nhìn về phía Cố Dật Nhĩ, người sau đến một ánh mắt cũng lười cho anh, thong thả ung dung trở về chỗ ngồi.
Người phụ nữ hay thay đổi này, trước đó không lâu còn ở trên WeChat đấu biểu cảm tán tỉnh với anh, hôm nay kéo váy lên đã xỉ vả anh như người yêu cũ rồi.
“Không ngoại tình, không chịch dạo, đời này chỉ yêu một mình Cố tiểu thư.” Tư Dật mặt không cảm xúc, giọng nói cũng rất máy móc, “Nếu cô ấy vừa hát cái gì đàn ông phụ lòng khiến người ta phỉ nhổ thì nhất định là bởi vì dạo này lại đọc tiểu thuyết cẩu huyết gì đó chứ không có một xu nào liên quan đến tớ.”
“……” Được lắm, tư thế tẩy trắng thành thạo như thế, thật giống như đã ngầm tập luyện qua vô số lần.
Tư Dật có chút đau đầu, anh nên giải thích như thế nào với Nhĩ Đóa rằng anh và cô gái anh gặp hồi tiểu học chưa từng phát sinh cái gì đây?
Chờ Lâm Vĩ Nguyệt trở lại, tất cả mọi người ngồi ở sô pha, ngoại trừ mic King Nhị Canh ngồi ở ghế cao hát 《Like A Summer Flower》để kỷ niệm sự kiện trọng đại chúc mừng cậu ta một lần nữa sống lại.
Điểm thú vị của người trưởng thành là luôn thích chơi mấy trò mạnh bạo lại đáng khinh như vậy.
Đang ngồi ở đây, ngoại trừ Lâm Vĩ Nguyệt và Du Tử Tụ thì cơ bản đều là tài xế già, không ai phản đối.
Cố Dật Nhĩ phụ trách trộn bài chia bài, động tác thành thạo ngón tay linh hoạt khiến mấy người đang ngồi nhìn đến sửng sốt.
“Dật Nhĩ, sao cậu lại thuần thục như vậy?”
“Ở Mỹ chơi nhiều.” Cố Dật Nhĩ chia bài cho mỗi người, “Quy tắc cũ, ai bắt được JOKER chính là quốc vương, có thể chỉ định bất cứ lá bài nào làm bất cứ chuyện gì, làm không được, uống ba ly.”
Mọi người đều không có ý kiến.
Cố Dật Nhĩ vừa bắt được bài đã cười, ngữ khí lười nhác: “JOKER là tớ.” Nói xong thì ném lá bài trên tay lên bàn.
Trong lòng mọi người tràn ra một dự cảm không hay.
Hy vọng đừng bị cậu ta bắt trúng.
“Hoa mai 5.” Cố Dật Nhĩ đọc ra lá bài xui xẻo, “Hát một bài 《Are you OK》 đi?”
Bài hát nổi tiếng của chủ tịch XiaoMi Lôi Quân, có thể nói là thần khúc.
“Hoa mai 5 ở đâu?” Nhị Canh không trúng nên vui sướng khi người gặp họa khắp nơi tìm kẻ xui xẻo này.
Lâm Vĩ Nguyệt la lên một tiếng: “Là Phó Thanh Từ ha ha ha ha ha!” Nụ cười cực kỳ kiêu ngạo.
“……”
“……”
“……”
Phó Thanh Từ sắc mặt xanh mét nhìn Cố Dật Nhĩ.
“Cậu ăn gian?” Anh híp mắt trầm giọng hỏi.
“Ba ba vĩnh viễn là ba ba.” Cố Dật Nhĩ lười biếng dựa vào sô pha, làm một tư thế mời với anh, “Mời anh, Phó tổng.”
Thiên Đạo luân hồi, trời xanh tha cho ai.
Phó Thanh Từ luôn làm màu trước mắt Cố Dật Nhĩ sẽ phải trả giá đại giới.
Tư Dật âm thầm thở ra một hơi.
May mà Nhĩ Đóa vẫn để lại cho anh chút tôn nghiêm, không nỡ trước mắt nhiều người thế này khiến anh mất mặt.