"Em không có mẹ." Lộ Ninh khuôn mặt ngây thơ, lộ ra bình tĩnh kì lạ, giống như "mẹ" với cô bé mà nói chỉ là cách xưng hô xa lạ không có bất kỳ hàm nghĩa gì nữa.
"Anh trai nói, từ lúc em còn nhỏ mẹ đã sinh bệnh rồi lên thiên đường. Nhưng bà nội và người bên ngoài lại nói mẹ bỏ trốn cùng người đàn ông khác. Bà vứt bỏ em và anh, cũng vứt bỏ ba, nên ba mới biến thành bộ dáng không còn anh hùng như bây giờ."
Diệp Phồn Tinh giật mình, cũng ẩn ẩn rõ ràng cái gì. Cô cũng không hỏi thêm, xoa đầu Lộ Ninh chuyển đề tài: "Vậy ba em làm nghề gì?"
"Ba không có nghề, ba bị một loại bệnh gọi là bệnh tê liệt, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn đầu và hai tay còn cử động được, mỗi ngày ba chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi."
Lộ Ninh nói đến đây, thần sắc trở nên ảm đạm: "Để có tiền mua thuốc cho ba, mỗi ngày tan học xong anh phải ra ngoài làm công, cuối tuần cũng thế. Buổi tối trở về nhà anh ấy cũng không có thời gian ngủ vì ba cần người chiếu cố, anh cũng có rất nhiều việc phải làm. . ."
"Gì cơ?"
Hai chữ "tê liệt" này thật sự ngoài sức tưởng tượng của Diệp Phồn Tinh, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì cũng chỉ có lí do như vậy mới giải thích được, vì sao trọng trách nuôi gia đình nặng nề ấy rơi lên đầu Lộ Thâm.
Cô sửng sốt, mãi sau mới tìm lại âm thanh chính mình: "Còn bà của em?"
"Bà mỗi ngày đều đi ra ngoài nhặt một ít chai lọ, giấy cũ để bán, đôi khi em sẽ đi cùng bà, nhưng chút tiền kia quá ít, còn không đủ tiền ăn cơm."
Lộ Ninh nói lời này bộ dáng không giống như đứa trẻ 10 tuổi mà như một người trưởng thành hiểu rõ nhân gian khó khăn. Cô bé thở dài, lẩm bẩm: "Chị, em muốn lớn lên thật nhanh để giúp đỡ anh trai, nhưng em lại quá vô dụng, dù có nỗ lực ăn cơm thế nào cũng không thể cao lên được, còn hay phát bệnh làm anh ấy lo lắng. . ."
Vì thế nên cô bé mới hy vọng anh trai có thể nhanh chóng tìm một cô bạn gái để bớt đi vất vả một mình sao?
Diệp Phồn Tinh hốc mắt ửng đỏ, nhịn không được khom lưng ôm cô bé: "Em đã rất tuyệt rồi."
Lại nghĩ tới Lộ Thâm, không chỉ muốn đi học, muốn kiếm tiền nuôi gia đình, còn muốn chiếu cố cha bệnh tê liệt nằm một chỗ, em gái tuổi còn nhỏ đã mắc hen suyễn cùng bà nội tuổi già vô lực, trong lòng Diệp Phồn Tinh như bị người ta đánh một cái, nửa ngày không tan.
Lúc này cô vẫn không hiểu loại cảm giác đó là gì, thẳng tới một giờ sau, tại hành lang bệnh viện nhìn thấy thân ảnh lộ rõ sự mệt mỏi bất kham nhưng vẫn như cũ cưỡng bách mình thẳng sống lưng, cô mới biết, cảm giác đấy, là đau lòng.
Cô đau lòng Lộ Thâm.
Thiếu niên cùng bàn mỗi ngày đi học đều lười nhác, mệt mỏi rã rời bị cô mắng là thần ngủ đầu thai.
***
"Anh ơi!"
"Các em tới rồi."
Diệp Phồn Tinh xuất hiện ở bệnh viện vì Lộ Ninh đợi mãi không thấy anh trai về, cầu cô đưa cô bé tới đây.
Lúc ấy Trần chủ nhiệm vừa gọi điện báo bình an xong, Diệp Phồn Tinh biết ba và bà nội Lộ Thâm đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát thêm một thời gian nên cô mới gọi cho Lộ Thâm nói yêu cầu của Lộ Ninh.
Đêm đã khuya, Lộ Thâm vốn dĩ định bảo Hầu Tử về chăm sóc em gái, để Diệp Phồn Tinh về nhà, nhưng nghĩ tới tính cách em gái quật cường cùng nhân viên y tế đối với bọn họ một loạt ưu đãi, hắn dừng lại một chút, cuối cùng nói: "Vậy phiền cô rồi."
Diệp Phồn Tinh không thấy phiền ngược lại còn rất cao hứng vì đã giúp đỡ được.
Lúc này thấy Lộ Ninh như chim yến chạy về phía Lộ Thâm ôm ấp, ánh mắt cô mềm nhũn, không nói gì, đợi Lộ Thâm trấn an Lộ Ninh xong mới đi lên làm một tư thế hành lễ: "Báo cáo trưởng quan, nhiệm vụ hộ tống đại tiểu thư đã hoàn thành, xin hỏi kế tiếp còn chỉ thị gì không?"
Lộ Thâm ngẩn ra, đôi mắt che kín tơ máu chậm rãi chớp một cái, hiện ra chút ý cười: "Không có, đêm nay. . . cô đã vất vả rồi."
"Ninh Ninh, Phồn Tinh, hai người đã tới rồi."
Hầu Tử vừa đi WC đã trở lại, Lộ Thâm bảo hắn đưa Lộ Ninh vào phòng bệnh nghỉ ngơi, sau đó nhìn Diệp Phồn Tinh nói: "Hộ sĩ nói, nếu không phải bàn tay vàng của khoa ngoại Trần chủ nhiệm trùng hợp trở lại lấy đồ, ba tôi đêm nay sợ là lành ít dữ nhiều. . ."
Diệp Phồn Tinh cả kinh, vừa định nói gì thì Lộ Thâm đã thu liễm ý cười, ngữ khí trịnh trọng: "Cảm ơn. Trần chủ nhiệm đã nói với tôi là cô gọi điện nhờ vả ông ấy tới."
"À, vừa vặn nghĩ tới mà thôi, không có gì ghê gớm cả." Diệp Phồn Tinh bị lời nói của hắn làm cho ngượng ngùng, xua xua tay nói: "Ba cùng bà nội anh không sao thì tốt rồi, ừm, thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng nên trở về rồi. . ."
"Ừ." Nhìn ra cô không được tự nhiên, Lộ Thâm khóe miệng khẽ nhúc nhích, không nói gì thêm, đóng lại đôi mắt chua xót, đánh lên tinh thần: "Muộn rồi, tôi đưa cô về."
"Không cần đâu, tôi gọi cho tài xế trong nhà tới đón là được, anh vội vàng cả đêm rồi, lúc này vẫn nên nghỉ ngơi thôi."
Diệp Phồn Tinh đang nói thì di động đột ngột vang lên, cô theo phản xạ lấy ra nhìn, là Lâm Xuyên xin bạn tốt WeChat.
. . . Người này sao vẫn chưa từ bỏ ý định thế?
Khóe miệng cô giật giật, không để ý tới nữa. Nhưng chuyện này cũng đã nhắc nhở cô nên chuẩn bị tìm cách chặn hoa đào thôi. Bằng không lại nhảy ra thêm một Đồng Khả Hân, Hạ Hướng Chân nữa, cô thật ăn không tiêu.
Nghĩ như vậy, trong lòng nảy ra một chủ ý, cô nhìn Lộ Thâm nói: "Như vậy đi, nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì anh giúp tôi một chuyện được không?"
Bị ánh mắt kinh ngạc của hắn nhìn vào, khuôn mặt Diệp Phồn Tinh bỗng nhiên nóng lên, tim đập thình thịch, vội vàng quơ quơ di động.
"Đây nè, tôi không muốn bị người ta theo dõi hay dính là yêu hận tình thù nữa, nên nếu anh đồng ý thì hãy làm bạn trai tôi một thời gian, giúp tôi chắn hoa đào. Đương nhiên nếu anh không muốn cũng không sao, tôi tìm người khác. . ."
"Được."
Thấy hắn chưa đợi mình nói xong đã đáp ứng, Diệp Phồn Tinh ngẩn ra, khóe miệng cong cong: "Anh đồng ý?"
"Ừ." Hỗ trợ diễn kịch thôi mà, việc này đúng là không có gì khó. Hắn suy nghĩ rồi nói: "Có việc gì thì gọi cho tôi, tôi sẽ cố gắng để bất cứ khi nào cô gọi liền đến."
Bốn chữ "bất cứ khi nào" làm Diệp Phồn Tinh có chút vui vẻ khó hiểu, cô nghiêng đầu, cố ý hỏi: "Kể cả nửa đêm?"
"Chỉ cần cô có yêu cầu gì, lúc nào cũng được." Lộ Thâm không nói được quá nhiều lời cảm ơn, có thể dụng hành động bày tỏ, với hắn cũng là chuyện tốt.
Nói xong hắn nhìn đồng hồ, cử động khóe miệng: "Nhưng mà bây giờ cô nên về nhà ngủ đi, sáng mai còn đi học."
"Ừm." Diệp Phồn Tinh hoàn hồn cong mắt, ngữ khí nhẹ nhàng vẫy tay với hắn: "Tôi đi trước nhé, bạn trai giả tiêm sinh nhớ nghỉ ngơi tốt nha, chờ tôi gọi tới."
Lộ Thâm nhìn cô như vậy, mệt mỏi nặng nề trong lòng không hiểu sao tan đi một chút.
"Được." Hắn cười nhẹ, đưa cô tới cửa thang máy: "Trên đường cẩn thận."
Diệp Phồn Tinh gật đầu, thang máy mở ra, cô do dự một chút rồi vỗ vỗ vai hắn: "Hai chúng ta hiện giờ coi như là đồng bọn hợp tác, bệnh viện bên này mà còn cần yêu cầu hỗ trợ gì, anh cứ gọi cho tôi, đừng khách khí."
Thật ra cô muốn nói là nếu tiền thuốc men không đủ, có thể hỏi mượn cô nhưng lại cảm thấy lời quá mức rõ ràng sẽ làm hắn khó xử, vì vậy mới dùng loại phương thức mù mịt này biểu đạt ý tứ.
Lộ Thâm cũng không biết là có hiểu không, nhìn cô thật sâu một cái, ngữ khí nhẹ bẫng: "Được."
***
Nhìn Diệp Phồn Tinh rời khỏi, Lộ Thâm mới quay lại phòng bệnh của ba cùng bà nội.
Đây là phòng bệnh ba người bình thường, nhưng giờ chỉ còn lại hai, giường bệnh còn lại đã ra viện chiều nay đến giờ vẫn trống không.
Lộ Ninh ghé vào giường không người ngủ say. Đêm nay cô bé vừa phát bệnh, đã sớm mệt mỏi, bây giờ được thả lỏng, rốt cuộc vẫn không chịu được thiếp đi.
Lộ Thâm đi qua xoa đầu cô bé, đổi ca với Hầu Tử nói: "Đi về đi."
"Vâng, bên khách sạn em đã xin nghỉ rồi, chờ sáng mai đưa Ninh Ninh đi học xong em quay lại đổi ca với anh. Anh cũng nghỉ ngơi chút đi, đừng để mệt"
Hầu Tử nói xong dừng lại, muốn nói tiếp lại thôi.
"Còn có mẹ anh. . . à không là người phụ nữ kia, anh cũng đừng để tâm tới nữa, chuyện quan trọng nhất hiện tại là thân thể bác và bà, còn chuyện khác, về sau vẫn còn nhiều thời gian chậm rãi xử lý. . ."
Lộ Thâm sắc mặt không đổi, ánh mắt vốn bình tĩnh lại vì những lời này mà trở nên âm trầm khiến người ta sợ hãi. Hắn nhắm mắt, hồi lâu mới thấp giọng ừ một tiếng.
Hầu Tử còn muốn khuyên bảo, nhưng vẫn hiểu rằng chuyện này hắn khuyên không được. Hắn âm thầm thở dài, không nói gì nữa, giơ tay vỗ vai Lộ Thâm, bế Lộ Ninh đi về.
Phòng bệnh lại lần nữa an tĩnh lại.
Ngoài âm thanh dụng cụ y tế lạnh lẽo, cũng chỉ còn dư lại tiếng hít thở nhẹ đến mức không thể nghe thấy của ba cùng tiếng khóc mắng mơ hồ của bà nội trong lúc ngủ mơ.
"Ôn Ngọc Trân, tiện nhân. . . đồ tiện nhân. . ."
Ôn Ngọc Trân là tên người đàn bà sinh ra hắn.
Lộ Thâm đã sớm quên đi hình dáng người đàn bà ấy, chỉ nhớ rõ làn da bà ta rất trắng, tóc rất dài, lúc cười rộ lên rất ôn nhu xinh đẹp, là người mà trước năm 11 tuổi trong cảm nhận của hắn không ai thay thế được.
Khi đó nhà hắn không phải như bây giờ.
Khi đó ba hắn chưa bị liệt, chưa biến thành bộ dáng tuy còn sống nhưng lại giống như con sâu rượu sắp chết thế này.
Ông vẫn là thầy giáo thể dục của Nhị trung được bọn học sinh hoan nghênh, là người cha đáng tin không gì không làm được trong mắt hắn.
Khi đó người đàn bà tên Ôn Ngọc Trân kia còn chưa rời khỏi cái nhà này. Bà ta sẽ ôm Ninh Ninh 2 tuổi nhẹ nhàng đung đưa, hát ru cô bé đi vào giấc ngủ. Cũng sẽ tinh tế chuẩn bị đồ dùng học tập cho hắn, cười cổ vũ hắn đi học, cố gắng làm bài kiểm tra thật tốt.
Nhưng hết thảy mọi thứ tốt đẹp này đã chấm dứt tại mùa hè năm hắn 11 tuổi.
Mùa hè năm ấy. . . đã xảy ra rất nhiều chuyện tựa như ác mộng, Lộ Thâm đã rất lâu rồi không nhớ đến.
Hắn cho rằng mình đã sớm quên đi, thẳng tới khi bà nội nói, ba hắn tự sát, tay bà bị phỏng đều vì người đàn bà kia hôm nay đột nhiên tới cửa, nói muốn gặp con cái. Lúc này hắn mới nhận ra, ác mộng chưa từng rời đi.
Ôn Ngọc Trân, sao bà ta có thể, sao bà ta dám tới quấy rầy cuộc sống của người một nhà bọn họ?
Lộ Thâm rũ mắt, đường cong sắc bén trên sườn mặt cứng nhắc, lăng lệ khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Hắn đứng tại chỗ bất động, đột nhiên siết chặt di động trong tay, xoay người ra khỏi phòng.
Tại lúc hắn sắp không kiềm chế được gọi vào số điện thoại mà người đàn bà kia lưu lại, di động đột nhiên ting một tiếng.
Lộ Thâm theo phản xạ cúi đầu, thấy một tin nhắn.
【 Tôi đã về tới nhà an toàn, anh nghỉ ngơi đi nhé! Hiện tại anh còn đang có nhiệm vụ bí mật trong người không được để bản thân mệt mỏi, gầy gò, xấu xí nha, bằng không làm mất mặt tôi, tôi sẽ tức giận đấy!
Ps: Tiên nữ chúng ta mà tức giận hậu quả người bình thường không nhận nổi đâu, chân thành khuyên anh không cần phải nếm thử →_→】
Lộ Thâm ngẩn ra, lòng tràn ngập oán giận cùng lạnh lẽo không hiểu sao bị biểu tình ngạo kiều ngốc nghếch kia diệt sạch.
Khóe miệng hắn nhếch lên nhìn chằm chằm vào tin nhắn, hồi lâu mới chậm chạp thở ra một hơi, đầu ngón tay nhúc nhích trả lời cô một câu: 【 Đã biết tiên nữ, chúc ngủ ngon."