Cô Bé Mù - Tô Mã Lệ

Chương 30: Nói cho anh



“Từ (1) ta có thể thấy được, an là n một lần hàm số……”

Bên tai vang giọng nói của thầy dạy toán, Tô Nhuyễn dùng hết toàn lực để làm chính mình chuyên tâm nghe giảng, nhưng trong đầu thường xuyên lại bị từng đợt thở dốc nặng nề chiếm giữ.

Là giọng của Kha Tùng Ứng.

Tay anh dường như vẫn còn bóp ngực cô, lực đạo xoa nắn thật mạnh, cô cắn bút, ngón tay run đến lợi hại.

“Tiểu tổ tông……”

Anh ngậm lấy môi cô, phun khí nóng lên cổ cô, một tay luồn vào trong quần áo của cô, nhẹ nhàng chạm vào nơi xương sống lồi lên vỗ về chơi đùa.

Một mớ suy nghĩ hỗn loạn hiện lên trong đầu, Tô Nhuyễn nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, giọng nói đều bị anh nuốt vào trong.

“Tùy chọn hai hạng am, an quan hệ vì…… Từ Tiểu Bàng em trả lời một chút.”

Từ Tiểu Bàng ngồi cùng bàn đứng dậy làm cô giật mình, cũng làm Tô Nhuyễn đang mơ màng hoàn hồn lại, cô ngồi nghiêm chỉnh, trán không ý thức được mà chảy mồ hôi.

Sau khi tan học, cô cầm gậy dẫn đường rồi đi liền, Kha Tùng Ứng cùng cô nói chuyện, cô cũng không để ý tới.

“Tổ tông, nổi giận?” Anh không chạy xe, đi bên cạnh cô, đứng trước mặt cô “Sao lại không để ý tới anh?”

“Tôi phải đi về học bài.” Tô Nhuyễn nghiêng đầu tránh né anh.

Còn không đến một tháng nữa là thi, hiện tại buổi sáng mọi người đều luyện đọc là chính, không nhiều người học từ đơn tiếng Anh nữa.

Kha Tùng Ứng đem kẹo trong túi ra nhét vào trong túi cô “Không nổi giận là tốt.”

Tay anh nhéo cằm cô một cái “Tiểu tổ tông, ngày mai gặp.”

Tô Nhuyễn chỉ cảm thấy nơi vừa chạm vào nhanh chóng phát hỏa, cả người cô bắt đầu nóng lên, khi cô về đến nhà, thì mặt đã nóng bừng bừng.

Buổi tối nằm mơ.

Trong mơ Kha Tùng Ứng dùng sức hôn cô, đem cô lột sạch sẽ, hai tay nóng bỏng chạm vào ngực cùng với sống lưng của cô, cô bị sờ đến run rẩy, Kha Tùng Ứng cúi đầu ngậm lấy đầu v* cô……

Khi Tô Nhuyễn tỉnh lại, quần lót ướt một mảng lớn, cô lo lắng nên lấy khăn giấy lau qua, vội vàng tìm quần lót thay vào, giấu quần lót bẩn vào trong ngăn kéo, sau đó mặc quần áo đi học.

Kha Tùng Ứng đi mua bữa sáng có vẻ “trùng hợp” mà đi ngang qua, đang đứng ở cửa chờ cô.

Tô Nhuyễn lập tức nắm chặt gậy dẫn đường đi ra ngoài, chỉ là không ngồi xe anh, Cố Á Thu còn đuổi theo hô lớn “Nhuyễn Nhuyễn! Đứa nhỏ này hôm nay sao lại thế này……”


Kha Tùng Ứng khảy khảy chuông không nhanh không chậm mà đi theo phía sau Tô Nhuyễn “Tiểu tổ tông, làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn không nói lời nào.

Chờ cô đi đến cây đèn giao thông, Kha Tùng Ứng đem đầu xe đạp dừng trước mặt cô “Làm sao vậy? Ai bắt nạt em? Nói cho anh biết.”

“Không có.” Tô Nhuyễn cầm gậy dẫn đường tìm được chướng ngại vật, hướng bên cạnh đi vòng qua.

Kha Tùng Ứng lại đem đầu xe chắn ngang đường đi, cả người ngăn trước mặt cô “Vậy em vì cái gì không để ý tới anh?”

“Không có.” Giọng của cô vừa nhẹ lại mềm, ngoan ngoãn đến không chịu được.

Kha Tùng Ứng cúi đầu nhìn cô, bỗng nhiên duỗi tay ra đem người kéo ngồi vào ghế sau, nhấc chân giẫm lên bàn đạp, Tô Nhuyễn bị hoảng sợ mà nhanh chóng ôm lấy eo anh “Kha Tùng Ứng! Thả tôi xuống!”

Anh quẹo vào hướng bên phải, Tô Nhuyễn cảm giác phương hướng không đúng, càng thêm hoảng sợ “Cậu dẫn tôi đi đâu?”

Là một tiệm net.

Kha Tùng Ứng đem xe ngừng ở trước cửa, kéo Tô Nhuyễn đi vào, hướng quản lý mạng chào hỏi xong đi thẳng đến phòng đặc biệt dành cho chính mình.

Cách một cánh cửa, Tô Nhuyễn bị anh đè xuống hôn môi.

Bên ngoài là tiếng la hét ầm ĩ cùng với âm thanh của máy tính, giọng các nam sinh chửi bới thô tục, và nhiều âm thanh ồn ào khác, trong giây lát tất cả đều dồn vào tai của Tô Nhuyễn.

Tim cô đập kịch liệt, lỗ tai ong ong.

Trong đầu như nổ từng cụm pháo hoa.