Cô Bé Mù - Tô Mã Lệ

Chương 60: Vui vẻ không



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Trà Đào

Kì thi diễn ra trong vòng ba ngày.

Kha Tùng Ứng liền bị cấm dục trong ba ngày đó.

Sau khi kì thi kết thúc, Tô Nhuyễn lại phải quay về đọc sách làm bài kiểm tra, làm bài trong các quyển bài tập.

Còn chưa đầy hai ngày nữa sẽ đến kỳ nghỉ hè, điều Kha Tùng Ứng có thể làm chỉ có một từ đó chính là: Nhẫn.

Khi kết quả được công bố, anh vẫn còn đang ngồi ở hàng ghế sau tính toán kỳ sinh lý của Tô Nhuyễn.

Khi chủ nhiệm Lương Ngọc Mai bước vào, đầu tiên cô liếc nhìn anh một cái, sau đó mở bảng điểm, lại nhìn anh thêm lần nữa.

Học sinh trong lớp ít nhiều cũng nhận ra được điều gì đó, tất cả không hẹn mà cùng nhau xoay người nhìn về phía anh, Kha Tùng Ứng nhận thấy nam sinh ngồi ở đằng trước quay đầu lại nhìn mình, anh khó chịu đá chân ghế của đối phương "Nhìn con mẹ mày chứ nhìn!"

Cả lớp "……"

Lương Ngọc Mai "……"

Lương Ngọc Mai ho nhẹ một cái "Thành tích đã có, bây giờ cô sẽ công bố một chút."

Lúc này Kha Tùng Ứng mới ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục tính, mẹ nó, vừa rồi tính tới chỗ nào rồi.

"Ban 1, hạng nhất vẫn là lớp trưởng của chúng ta, Lý Tiêu, tất cả mọi người vỗ tay." Lương Ngọc Mai nói xong liền vỗ tay đầu tiên, học sinh phía dưới cũng bắt đầu ra sức vỗ tay theo.

Tô Nhuyễn số thứ tự 12 trong lớp, hạng 23.

So lần trước tiến bộ hơn hai hạng.

Cô mím môi, trong đầu nghĩ khi bài thi phát xuống, phải làm lại bài đã sai, rồi đi tìm những câu tương tự làm đi làm lại nhiều lần, lần sau cố gắng tiến bộ thêm hai hạng nữa.

"Kha Tùng Ứng, số thứ tự 13, xếp hạng 24." Lương Ngọc Mai cúi đầu nhìn, lại nói thêm "Câu hỏi lớn của đề vật lý không có làm, giáo viên vật lý nói em khi tan học lên gặp thầy ấy một lát."

Cả lớp ồ lên:

"Chết tiệt! Cậu ta đứng hạng 24, lại còn không làm câu hỏi lớn phần mặt sau của môn lý!?"

"Không phải nói là hạng nhất đếm ngược sao?! Sao bây giờ là hạng 24?!"

"Tôi nghe nói cậu ấy hồi sơ trung đạt được hạng nhất, còn được hạng nhất khối!"

"Vãi! Thật sự gặp quỷ, cậu ta sao có thể học tập tốt đến như vậy?!"

"Cậu ta dường như chỉ mới bắt đầu đọc trong tháng này..."

"Đừng nói nữa, lớp phó học tập của chúng ta muốn yên tĩnh một mình, buổi tối đều trốn trong chăn hì hục đọc sách, hai học kỳ liền đọc xong, kết quả còn không lợi hại bằng một tháng đọc sách của Kha Tùng Ứng..."

"Lần trước kiểm tra, cậu ta toàn đạt A các cậu quên rồi à?"

"Yên lặng!" Lương Ngọc Mai tiếp tục đọc thứ tự, đọc xong xếp hạng, sau đó theo thứ tự, cho học sinh ra ngoài xếp hàng, chọn lại chỗ ngồi một lần nữa.

Tô Nhuyễn đi đến vị trí cũ ngồi xuống, Kha Tùng Ứng bước theo sau cô, ngồi xuống vị trí ở đằng sau cô.

Tô Nhuyễn mím môi, trái tim lại đập cực nhanh.

Kha Tùng Ứng lấy bút khều vào lưng cô, Tô Nhuyễn không dấu vết dựa lưng vào bàn của anh một chút, liền nghe Kha Tùng Ứng nói "Lát nữa đi trước, anh dẫn em đi ăn tôm hùm đất."

Cô gật đầu, ngồi thẳng lưng lại.

Kha Tùng Ứng lấy bút chọc chọc cô lần nữa.

Cô dựa về phía sau thêm lần nữa.

"Thật vui vẻ." Anh đè thấp giọng hỏi "Tiểu tổ tông, em có vui không?"

Tô Nhuyễn chậm rãi gật đầu, ngồi thẳng người, không nhịn được lại gật đầu thêm cái nữa.

Vui vẻ.

Đặc biệt vui vẻ.

Ngay sau khi có kết quả, Kha Tùng Ứng đã nổi tiếng, toàn trường đều biết Kha Tùng Ứng hạng nhất đếm ngược kia của ban 13 thường xuyên thích đánh nhau, lại được xếp hạng 24 trong kì thi vừa rồi, hơn nữa còn không làm câu hỏi lớn của môn vật lý, thật sự lợi hại...

Lương Ngọc Mai nói với Kha Tùng Ứng hết tiết đi văn phòng tìm giáo viên vật lý, chủ nhiệm giáo dục cũng bảo bạn học đến kêu Kha Tùng Ứng, gọi nửa ngày cũng chưa nhìn thấy người đâu, đi đến lớp xem thử.

Kha Tùng Ứng không có ở đây, Tô Nhuyễn cũng vậy.

Ngay khi vừa nhìn xuống hành lang ở tầng dưới, rất nhiều đứa học tra của ban 13, đang ồ ạt chạy về phía cổng trường, miệng còn hô lớn "Tôm hùm đất! Chúng tôi đến đây!"

Kha Tùng Ứng đi ở hàng cuối cùng, đẩy xe đạp, Tô Nhuyễn theo sát phía sau.

"Kha Tùng Ứng ——" Chủ nhiệm giáo dục hô to "Vẫn còn đang trong giờ học! Em lại tính đi đâu!"

Kha Tùng Ứng chỉ chỉ đôi mắt, lại chỉ chỉ lỗ tai, hướng về phía chủ nhiệm khoa tay múa chân "Chủ nhiệm! Em không đeo mắt kính, nên không nghe thấy thầy nói gì cả!"

Chủ nhiệm giáo dục "……"

(づ ̄ ³ ̄)づ (づ ̄ ³ ̄)づ

chapter content

— QUẢNG CÁO —