Cô Bé Mù - Tô Mã Lệ

Chương 7: Kha Tùng Ứng



“Kha Tùng Ứng!”

Chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy anh còn có tâm trạng đứng nói chuyện với học sinh đặc biệt ban 1, nhịn không được rống lên “ Nhanh cút lại đây cho tôi!”

“Ồ.” Kha Tùng Ứng lên tiếng, lê bước chân đi tới.

Tô Nhuyễn ngồi trên ghế, giọng nói bên tai giảm xuống như đã biến mất hoàn toàn, đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn tiếng hô lớn gọi tên anh của chủ nhiệm giáo dục.

Kha Tùng Ứng.

Cô trước kia đã nghe qua tên này, nữ sinh trong ban thường xuyên thảo luận về anh.

Chủ nhiệm lớp cùng chủ nhiệm giáo dục mang những học sinh đánh nhau đi, kêu thêm mấy vài bạn để hỏi chuyện, cuối cùng là kêu Tô Nhuyễn lên văn phòng.

Chủ nhiệm lớp Lương Ngọc Mai tự mình đến để dẫn cô đi, trên đường đi còn hỏi cô “ Em quen với học sinh Kha Tùng Ứng ban 13?”

Tô Nhuyễn không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nửa thật nửa giả mà trả lời cô “ Giữa trưa chúng em gặp nhau ở cổng sau đó có người chạy qua, thiếu chút nữa em bị xe đụng vào, cậu ấy… Đã cứu em.”

Lương Ngọc Mai đại khái đã hiểu được phần nào, nam sinh ở tuổi này đều mơ mộng đi khắp nơi làm loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, cảm thấy Tô Nhuyễn đáng thương vì không nhìn thấy được, nên đặc biệt muốn làm anh hùng xuất hiện ra để cứu cô.

“ Em ấy nói em bị bạn nam bàn sau cắt tóc, em biết việc này sao?”

Tô Nhuyễn dừng lại, cô ngước mặt lên nhìn về phía Lương Ngọc Mai đang đứng.

“ Cô ơi, cô nhìn không thấy sao?”

Khi cô nói chuyện chất giọng mềm mại, lại không cảm xúc, tựa hồ có thể nghe ra một tia chế nhạo nhàn nhạt.

Lương Ngọc Mai sửng sốt, lúc sau mới chú ý tới phần tóc phía sau của cô xác thật đã bị thiếu mất một đoạn là do bị cắt đứt.

“ Cô sẽ làm chủ cho em, đến lúc đó sẽ bắt bọn nhóc xin lỗi em…”

Cô còn chưa dứt lời, liền nghe Tô Nhuyễn nói “Không cần, em không cần.”

Lương Ngọc Mai còn nghĩ sẽ nói thêm gì nữa, Tô Nhuyễn lại mở miệng giọng nói của cô thực nhẹ nhưng lại làm Lương Ngọc Mai á khẩu không biết nên trả lời thế nào.

“ Cô ơi, xin lỗi thì có thể đem đầu tóc em trở về như cũ được sao? ”


Trong văn phòng, Kha Tùng Ứng bộ dáng cà lơ phất phơ đứng tại chỗ, bên cạnh là ba nam sinh bị đánh bầm dập.

Chủ nhiệm giáo dục hiện tại còn đang dạy dỗ Kha Tùng Ứng “ Em đừng tưởng rằng ba mẹ mình ly hôn liền không ai quản được em! Em đã lớn bao nhiêu rồi?! A?! Sang năm là em thi đại học rồi, em không muốn nỗ lực vì ba mẹ, thì em cũng nên nỗ lực vì chính mình mà vươn lên chứ?! A?! Em rất thông minh, chỉ cần nỗ lực thêm một chút nữa, nhưng cũng không cần biến đạo đức của mình loạn thành như vậy chứ! Em nhìn lại thành tích Sơ Trung của mình xem, rồi tự nhìn lại thành tích hiện giờ của mình coi! Em lúc trước ở Sơ Trung là Đệ nhất khối! Em nhìn em hiện tại xem! Đệ nhất khối đếm ngược từ dưới lên!”

Thấy Tô Nhuyễn đi vào, chủ nhiệm giáo dục dừng lại, uống ngụm nước trà, hướng Kha Tùng Ứng phất tay, “Đi, về nhà kêu ba em tới hoặc là kêu mẹ em tới cũng được mặc kệ là ai tới, hôm nay nhất định phải giải quyết.”

“ Em không làm sai, không cần thiết kêu bọn họ tới.” Kha Tùng Ứng quét mắt về phía ba nam sinh mặt mũi bầm dập kia, rồi lại đem ánh mắt dừng trên người Tô Nhuyễn đang đứng ngoài cửa.

Cô mặc đồng phục, được chủ nhiệm lớp đỡ vào, tìm ghế dựa để cô ngồi xuống.

“Em không làm sai!?” Chủ nhiệm giáo dục tức giận đến mức đạp bàn, “Đánh người chính là sai! Em còn không thừa nhận mình sai!”

“ Vậy còn bọn họ thì sao? Cắt tóc người khác là đúng?” trên mặt Kha Tùng Ứng hiện lên nụ cười giễu cợt “Khi dễ cô bé mù được coi là năng lực?”

Tô Nhuyễn giật giật ngón tay.

Trong ban có rất nhiều người kêu cô là nhỏ mù, khinh miệt, cười nhạo, hoặc là chế giễu cô để làm trò vui.

Đây là lần đầu tiên, cô nghe được từ miệng của một nam sinh gọi cô là cô bé mù.

Đáy lòng không cảm thấy khó chịu hay căm ghét.

Mà ngược lại nháy mắt trong lòng dâng lên một tia ủy khuất như muốn bao trùm lấy cô.

Hốc mắt cô nóng đến lợi hại, cô chỉ có thể cúi đầu xuống cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

— QUẢNG CÁO —