Cô Bé Mù - Tô Mã Lệ

Chương 71: Một giấc mơ



Cô lại mơ thấy lúc mình học đại học.

Cô và Kha Tùng Ứng được nhận vào trường đại học A như mong muốn của họ.

Ở trong trường học cô đã thành lập một hội tổ chức đoàn chống chủ nghĩa bá lăng quyền, cô và Kha Tùng Ứng là người khởi xướng, tuy là sinh viên năm nhất, nhưng hội sinh viên thấy hội của họ rất thú vị, sau khi được phê duyệt thông qua, cũng có rất nhiều nhà tài trợ chính muốn quyên góp.

Chủ nghĩa bá lăng quyền (霸权主义): Dùng vũ lực hoặc các biện pháp khác để thao túng ức hiếp hoặc xâm phạm, khống chế sức mạnh của cái yếu và nhỏ bé.

Sau hai năm được thành lập, hội ngày càng phát triển mạnh mẽ.

Cuối cùng đã có gần 30.000 thành viên trở thành hội lớn nhất trong trường học.

Tô Nhuyễn biết rằng, đây là công lao của Kha Tùng Ứng, anh cả ngày bôn ba bận rộn khắp nơi, anh làm đầu đề nghiên cứu, làm giáo viên phiên dịch bên ngoài, viết luận văn bốn ngày, có bốn bài được đăng trên diễn đàn trường học, một bài được dán trên bảng tin của trường, một bài còn được giải thưởng sáng tạo khoa học công nghệ.

Năm hai liền đi ra ngoài thực tập, năm thứ ba đại biểu công ty bắt đầu đến trường học thông báo tuyển dụng nhân tài.

Mỗi lần giới thiệu bản thân với người khác, anh đều sẽ giới thiệu hội chống chủ nghĩa bá lăng quyền của mình, và vợ của anh Tô Nguyễn-- Họ sẽ lãnh chứng ngay khi họ đủ 20 tuổi độ tuổi hợp pháp để kết hôn.

Thông qua anh, ngày càng càng có nhiều người quan tâm đến việc chống lại chủ nghĩa bá lăng quyền, bọn họ tham gia phát biểu ý kiến, chú ý đến các học sinh thông qua những cách khác nhau, và cũng quan tâm đến tình trạng tâm lý của các em.

Vì sức mạnh của họ quá lớn, nên các giáo viên cũng rất coi trọng, thậm chí hiệu trưởng còn tham gia phát biểu ý kiến trong các buổi báo cáo của trường, bày tỏ sự phản đối với việc ức hiếp xâm phạm, bảo vệ các học sinh đã từng và đang bị bắt nạt, giương cao ngọn cờ phản kháng, dũng cảm nói không với bạo lực học đường!

Tô Nhuyễn là người khởi xướng, cũng là hội trưởng hội chống chủ nghĩa bá lăng quyền, được mời đi thuyết trình ở các trường đại học lớn, đôi mắt cô không có che mảnh vải, dù không nhìn thấy, nhưng cô vẫn "nhìn chằm chú" vào các sinh viên đang ngồi dưới khán đài, mặc dù giọng nói cô nhẹ nhàng, nhưng nó lại thể hiện sức mạnh.

Cô đem quá khứ của mình mổ xẻ nói và giảng giải cho những người lạ nghe, rất nhiều sinh viên bên dưới khán đài đều đã khóc, nhưng Tô Nhuyễn lại không rơi một giọt nước mắt nào.

Cô nói với mọi người rằng, cô kiên trì, cô có lý tưởng, và cô cũng có khát vọng.

Đưa Cô đã đi khắp các trường học, không ngừng giảng giải thuyết trình các mục đích.

"Mấy năm trước, có người nói với tôi rằng, chúng ta chịu phải sự bắt nạt ức hiếp, không phải là do chúng ta sai, mà là thế giới này sai." Cô dời môi lại gần phía microphone, tăng lên lực đạo trong câu nói "Anh ấy đã nói với tôi, những gì chúng ta cần làm chính là thay đổi thay đổi nó, thay đổi cái thế giới sai lầm này."

"Và đây chính là nguyên nhân mà tôi đứng ở đây."

Cô "nhìn" các sinh viên dưới khán đài, "Chỉ cần tôi tồn tại một ngày, thì tôi sẽ chống lại sự ức hiếp cùng bắt nạt đó một ngày."

Tất cả sinh viên dưới khán đài đều đứng dậy vỗ tay ủng hộ cô.

Tô Nhuyễn được người ta đỡ xuống dưới, cô ngửi được hơi thở quen thuộc, người đó rõ ràng nói không có thời gian để tới, giờ phút này lại đang nắm tay cô, đem cô kéo lại gần.

Cô dựa vào ngực anh "Em có chút mệt."


"Ngủ đi." Kha Tùng Ứng đem người bế ngang ôm cô đi ra ngoài.

Toàn bộ sinh viên trong khán phòng đều ồ lên, sau khi bọn họ nhìn thấy một người thanh niên, mặc một bộ âu phục màu đen, mắt nhìn thẳng ôm Tô Nhuyễn rời đi.

Bóng dáng cao lớn, thân hình thon dài.

Có người nhận ra đó là hội trưởng Hội Học Sinh mới của trường đại học A, chính là người được trả lương cao trong việc thiết kế sản phẩm thông minh, và cũng chính là người đoạt được giải thưởng luận văn công nghệ kỹ thuật sáng tạo trăm năm có một của trường đại học A.

"Nghe nói anh ấy nghiên cứu mắt kính thông minh là vì vợ của anh ấy..."

Có tiếng thảo luận vang lên rất thấp.

Cuối cùng tiếng bàn luận càng lúc càng lớn, ý thức nhất thời hôn mê của Tô Nhuyễn, đột nhiên thanh tỉnh trở lại, cô duỗi tay ra, theo phản xạ có điều kiện kêu lên "Kha Tùng Ứng..."

Cảnh trong mơ tan vỡ.

Cô thở hổn hển tỉnh dậy.

"Làm sao vậy?" Kha Tùng Ứng đi lại ôm lấy cô "Tiểu gia hỏa đá em?"

Anh nói xong, liền úp mặt lên trên bụng cô, "dạy dỗ" nói "Đều ngoan ngoãn hết cho ba! Bằng không chờ các con chui ra, xem coi có bị ba đánh chết hay không!"

Tô Nhuyễn còn đang thở dốc, cô ôm lấy Kha Tùng Ứng, giọng nói mềm mại nói "Em nằm mơ."

"Mơ thấy cái gì?"

"Mơ thấy trước kia." Cô dựa vào hõm cổ anh, đầu óc trống rỗng, như là vẫn còn đang trong mơ "Có phải em đã ngủ rất lâu rồi hay không?"