Cô Bé Mù - Tô Mã Lệ

Chương 74: Là bà đã sai



Kha Tùng Ứng vẫn không tha thứ cho bà và Kha Kiến Đức.

Cuộc gặp mặt, không trò chuyện, không nói một lời, cần chăm sóc thì chăm sóc, cần đưa tiền thì đưa tiền.

Kha Kiến Đức cũng không được như ý, ly dị hai lần, cộng với người phụ nữ kia không sinh được con, hai người họ hợp tan trong êm ả.

Khi biết Lịch Chỉ Lan sinh bệnh nặng, nghĩ tốt xấu gì cũng đã từng là vợ chồng, ông đến đây chăm sóc cho bà vài ngày, thường xuyên qua lại, hai người tâm ý một lần nữa hợp lại, nhưng không ai mở miệng ra nói điều này.

Sau khi bị bệnh nặng, Lịch Chỉ Lan cẩn thận suy nghĩ về một chuyện, nghĩ rằng muốn được Kha Tùng Ứng tha thứ.

Bà và Kha Kiến Đức đã lấy tiền mua một căn nhà ở chung tiểu khu với Kha Tùng Ứng, mỗi ngày sớm chiều họ sẽ xuống lầu tản bộ, nghĩ rằng ngẫu nhiên sẽ gặp được anh và Tô Nhuyễn.

Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Lịch Chỉ Lan mới biết được Kha Tùng Ứng đang qua lại với một cô gái, nhưng đôi mắt của cô gái này lại không thể nhìn thấy.

Là một người mẹ, bà cảm thấy sự hiện diện của Tô Nhuyễn là một trở ngại đối với Kha Tùng Ứng, anh đã dốc sức làm việc một cách chăm chỉ ở bên ngoài, nhưng vẫn phải chăm sóc cho một người khuyết tật, thực sự không thể tưởng tượng cuộc sống trong tương lai sẽ như thế nào.

Bà gọi cho Kha Tùng Ứng.

Về cơ bản đây là một cuộc điện thoại chọc tức gây hoạ.

Giọng nói của Kha Tùng Ứng đặc biệt lạnh lùng: "Người khuyết tật? Mẹ, bất cứ ai cũng có thể nói đôi mắt của cô ấy không nhìn thấy, là người mù, chỉ có hai người là không được gọi cô ấy như vậy, vì hai người là người thân của tôi, là người có cùng huyết thống với tôi, cho nên phải càng thêm tôn trọng người mà tôi yêu mới đúng chứ. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn nói với bà rằng, kể từ nay về sau chúng ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa, và tôi sẽ không gọi bà là mẹ thêm một lần nào nữa.”

Sau khi cúp máy, Lịch Chỉ Lan ngồi phát ngốc nửa ngày, chờ tới lúc bà gọi thêm lần nữa, điện thoại đã tắt máy ngay lập tức.

Bà luôn cảm thấy đứa con này tính tình nóng nảy, vẫn luôn nghĩ rằng thời gian sẽ trả lời anh, rằng bà nói không sai.

Nhưng cái bà chờ được là, hai người bọn họ cùng nhau học đại học, cùng nhau sáng lập hội chủ nghĩa chống bá lăng quyền, trường học khắp nơi đều đưa tin về hai người họ, bọn họ không coi ai ra gì thân mật ôm ấp, lúc hai người đứng chung, vẫn luôn nắm tay nhau.

Thậm chí khi họ kết hôn còn không mời bà đến dự, lúc Lịch Chỉ Lan biết được, hai người đã sớm thành hôn xong.

Kha Tùng Ứng dùng thời gian để chứng minh, rằng bà đã sai.

Giờ phút này Lịch Chỉ Lan chỉ muốn bù đắp đền bù, càng muốn nói câu thật xin lỗi với Tô Nhuyễn.


Còn hy vọng rằng có thể nhìn thấy được cháu trai và cháu gái của bà.

Nhưng khi Kha Tùng Ứng thấy bà trên đường, anh chỉ nhìn Tô Nhuyễn giới thiệu với cô rằng “Hàng xóm kế bên nhà.”

Lịch Chỉ Lan chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhuyễn, nghiêng về phía bà mỉm cười lịch sự, rồi nắm lấy tay Kha Tùng Ứng tay trong tay rời đi.

Lịch Chỉ Lan trải qua một hồi lặng lẽ đi theo ở phía sau một đoạn đường.

Tính tình của Tô Nhuyễn thực sự rất tốt, giọng nói của cô cũng rất nhẹ nhàng, Lịch Chỉ Lan đã xem bài diễn thuyết của cô, sau khi xem nó xong bà đã bị sốc, bà không thể tưởng tượng được, thoạt nhìn Tô Nhuyễn trông rất dịu dàng, trong quá trình diễn thuyết lại có thể truyền đến ra một sức mạnh và quyết tâm lớn đến như thế.

Bà cũng thấy có rất nhiều bình luận nói muốn cưới cô, kết quả phát hiện ra cô đã sớm kết hôn, chỉ có thể hẹn lại ở kiếp sau...

Tại thời điểm đó, bà mới phát hiện ra rằng, người mà bà từng xem là trở ngại cho Kha Tùng Ứng, đứng trong đám đông lại lấp lánh chói loá đến như vậy, cô giống như một cái cây phát triển mọc trong rừng bên cạnh những bông hoa, nói chuyện trong nghịch cảnh, và rồi những chí hướng kia sẽ đơm hoa kết trái.

Thậm chí những cái lý lẽ cùng chí hướng ấy, đã cứu vớt vô số người.

Cô không phải là một cô gái bình thường.

Thậm chí cô không cần phải bị ràng buộc bởi bất cứ ai, cô đã làm những gì mà cô muốn, xứng đáng với sự tôn trọng và tình yêu của mọi người.

Nhưng Lịch Chỉ Lan tuyệt vọng khi phát hiện ra rằng, chính mình biết cũng đã quá muộn.