Kiều Ngộ An nghẹn họng chừng nửa phút, không phát ra được âm thanh nào.
Hiển nhiên, bị chọc tức.
Khi Thời Niên hỏi câu đầu tiên, Kiều Ngộ An còn đau lòng một chút, cảm thấy sao hắn lại nhạy cảm như vậy, tại sao mọi chuyện đều phải tìm nguyên nhân trên người mình, anh còn muốn an ủi đôi câu, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, lại nói anh nhỏ.
Kiều Ngộ An sắp bị tức quá hóa cười.
Chuyện nhỏ với chả không này, Kiều Ngộ An đã quên mất sau một ngày bận rộn rồi, giờ phải cảm ơn tám đời tổ tiên của Thời Niên đã cho anh nếm trải lại sự ngượng ngùng của buổi sáng nay.
Nhưng cũng không phải không có chỗ lợi, giải pháp lấy độc trị độc đã khiến Kiều Ngộ An bỏ đi sự xấu hổ vì ý nghĩ lại muốn hôn Thời Niên vừa rồi, đành bất lực lắc đầu, thừa nhận luôn:
“Không, cậu không làm gì sai cả, chính là tôi không lớn bằng cậu, không cần nhắc nhở tôi nữa, tôi nhận, nhưng chuyện này về sau cũng đừng nói nữa, xin cậu đó.”
Kiều Ngộ An thở ra một hơi thật dài, bắt đầu bắt tay thu dọn đồ vật trên mặt bàn.
Thời Niên nhìn anh chằm chằm vài giây, cảm thấy tâm trạng của anh bây giờ mới coi như bình thường một chút, nên thật sự là chuyện xấu hổ lúc sáng đã ảnh hưởng đến hiện tại.
“Sau này tôi sẽ không nói nữa.” Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An.
Kiều Ngộ An không để ý đến hắn, tiếp tục sửa soạn lại, Thời Niên cũng nhìn mấy thứ để trên bàn mà Kiều Ngộ An mang tới.
“Mẹ anh bảo anh tặng cho tôi?”
Kiều Ngộ An vẫn còn hơi xúc động, không muốn để ý đến Thời Niên lắm, nhưng sau vài giây cố ý im lặng lại lo như vậy Thời Niên có phải sẽ nghĩ nhiều hay không, nên cuối cùng vẫn mở miệng:
“Đúng vậy, thật ra họ đều rất muốn trực tiếp nói cảm ơn cậu, nhưng tôi không cho họ tới, cậu cũng biết đấy, con người một khi về già luôn lải nhải không dứt, bản thân tôi cũng không muốn nghe, cậu càng không muốn đâu, cho nên không để họ đến quấy rầy cậu.”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, lần thứ en nờ cảm nhận được ấm áp mà anh mang lại cho hắn.
Hắn hiểu, không phải cha mẹ Kiều gia thật sự thích cằn nhằn lải nhải, mà là vì vấn đề của riêng hắn, không thể và không muốn tiếp xúc với người lạ, cho nên Kiều Ngộ An mới không cho họ đến.
Nhưng trong lời nói của Kiều Ngộ An, anh hoàn toàn không đề cập tới vấn đề của hắn, để hắn đỡ ngượng ngùng, cũng xua tan lo lắng sẽ có người muốn qua đây của hắn.
Một người tốt như vậy, cha mẹ của anh chắc hẳn cũng rất ưu tú.
“Thật ra bản thân tôi cũng không muốn nhìn thấy họ.” Kiều Ngộ An vừa sắp xếp thực phẩm vừa nói: “Ba tôi cực kì thích mẹ tôi, hai người là bạn thời đại học, nhưng khi ấy người mẹ tôi thích là cha của chị tôi, cũng chính là chú Khương, ba tôi không muốn phá vỡ quan hệ của hai người họ, nên luôn để bản thân mình ở vị trí bạn bè, sau này mẹ tôi kết hôn với chú Khương, ông ấy còn vô cùng đau buồn ra nước ngoài sống mấy năm, vốn tưởng rằng mình có thể buông tay, nhưng không ngờ khi về mẹ tôi đã chuẩn bị ly hôn với chú Khương rồi.”
“Ba tôi liền cảm thấy đây là cơ hội thứ hai mà ông trời ban cho ông, dẫu ra sao cũng phải nắm chặt, thế là bầu bạn với mẹ tôi, nhưng mẹ tôi đã trải qua cuộc hôn nhân tan vỡ, không muốn kết hôn lần nữa, cảm thấy một mình cũng khá tốt, nhưng ba tôi không nản lòng, vẫn luôn đưa đón mẹ tôi đi làm mặc kệ gió mưa, không chỉ chăm sóc mẹ tôi chu đáo mà còn chăm sóc chị tôi rất tốt, lúc này mẹ tôi mới gật đầu.”
“Mẹ tôi từng kể với tôi, bản thân bà cũng lo ba tôi là kẻ hai mặt, trước kết hôn một đằng, sau kết hôn một nẻo, nhưng giờ tôi đã gần ba mươi tuổi rồi, ba tôi vẫn rất yêu mẹ, việc nhà mẹ tôi không cần làm, còn chuẩn bị cơm đủ ba bữa một ngày, đưa đón đi làm như thường lệ, lúc đi công tác thì mỗi ngày gọi hai cuộc sáng tối, vẫn giữ suốt ba mươi năm không đổi.”
“Tôi ở trước mặt họ ấy hả, vẫn luôn bị hai người họ show ân ái, cho nên….” Kiều Ngộ An ngẩng đầu nhìn Thời Niên, nhưng ngay giây phút thấy vẻ mặt của Thời Niên, lại chợt ngừng nói.
Thời Niên mà Kiều Ngộ An biết tới nay luôn là người ít thể hiện vui buồn ra mặt, Kiều Ngộ An từng thấy hắn cười một lần, phần lớn thời gian còn lại đều là mặt không biểu cảm, anh có nói cái gì vui thì hắn vẫn không tham gia hay là hùa theo, cho nên lúc này liếc thoáng qua cũng có thể thấy rõ vẻ hâm mộ trong ánh mắt, Kiều Ngộ An vẫn hơi ngạc nhiên.
“Sao thế?” Kiều Ngộ An cười hỏi hắn.
Thời Niên nói: “Nghe anh nói như vậy, là có thể biết anh rất hạnh phúc.”
Thời Niên vẫn luôn biết Kiều Ngộ An hạnh phúc, cuộc sống gần như viên mãn, nhưng nghe chính miệng anh kể chuyện về gia đình mình, là có thể đại khái hình dung quỹ đạo trưởng thành của anh, anh còn hạnh phúc hơn cả trong tưởng tượng của hắn.
Kiều Ngộ An chưa bao giờ phủ nhận hạnh phúc của chính mình, nhưng anh cũng biết không phải ai cũng có thể may mắn như mình, Thời Niên trước mặt có lẽ là một trong bất hạnh, lòng hâm mộ của hắn chính là lời giải thích tốt nhất.
“Hâm mộ?” Kiều Ngộ An cười: “Cũng không cần thế, chỉ cần cậu nguyện ý, bất cứ lúc nào họ cũng có thể trở thành người nhà của cậu.”
Thời Niên thoáng kinh ngạc: “Người nhà của tôi?”
“Đúng vậy.” Kiều Ngộ An chống tay lên bàn nhìn Thời Niên: “Bạn của tôi, họ đều xem như con trai của mình vậy.”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, ánh mắt nghiêm túc: “Anh có rất nhiều bạn sao? Vậy giờ bọn họ có mấy đứa con rồi?”
Kiều Ngộ An: “……”
Đây không phải là lần đầu tiên Thời Niên nói những lời dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy trước mặt anh, y như ghen vậy, nhưng Kiều Ngộ An biết ý hắn muốn biểu đạt không phải là thế.
“Có bao nhiêu?” Thời Niên thế nhưng rất chấp nhất với vấn đề này, hỏi lại lần nữa.
“Hiện tại chỉ có mỗi tôi thôi, bởi vì không phải ai cũng nguyện ý làm con của họ.” Kiều Ngộ An cười nhìn Thời Niên: “Nếu cậu đồng ý, thì cậu chính là đứa con trai duy nhất không có quan hệ huyết thống của họ đấy, có muốn không?”
Thời Niên nhìn anh chằm chằm vài giây, im lặng ngồi xuống, Kiều Ngộ An liền biết đây là không có khả năng trả lời, anh cũng không để ý chi, mỉm cười rồi cầm nguyên liệu vào bếp nấu cơm.
Ăn xong cũng rửa bát xong, Kiều Ngộ An vốn muốn về nhà tắm rửa, nhưng nhớ tới tắm rửa là lại nghĩ tới bộ quần áo thay ở chỗ Thời Niên tối qua, nên anh thừa dịp Thời Niên ở thư phòng mà vào trong nhà tắm tìm, nhưng bất ngờ là giỏ đồ dơ rất sạch sẽ, không hề có quần áo nào.
Kiều Ngộ An to hết cả đầu, cảm thấy Thời Niên sẽ tránh để xấu hổ, cho dù nhìn thấy cũng phải giả vờ như không thấy, để anh lặng lẽ mang đi không tốt ư? Sao lại còn muốn để anh phải đi hỏi thế này?
Kiều Ngộ An thở dài một tiếng trong lòng, định bước ra khỏi toilet, nhưng vừa ra khỏi cửa thì Thời Niên bước vào, nhìn thấy Kiều Ngộ An đi ra từ phòng tắm hắn cũng không có chút vẻ kinh ngạc nào, chỉ là khi Kiều Ngộ An ngượng chín mặt, định hỏi thẳng luôn, nhưng Thời Niên đã nói trước:
“Quần áo tôi giúp anh giặt sạch rồi, ở phòng giặt dưới lầu.”
Kiều Ngộ An: “…. Cảm ơn.”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An vẻ mặt có phần là lạ vài giây: “Hôm nay anh có hơi lạ.”
“Có sao?” Kiều Ngộ An cười khan hai tiếng: “Tôi thấy cũng bình thường mà.”
Thời Niên liếc anh một cái, không nói thêm gì, xoay người rời đi, lúc này Kiều Ngộ An mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng, tính cách Thời Niên luôn đa nghi, không biết sự khác thường của anh có khiến hắn có suy nghĩ không tốt không? Hoặc là nghĩ nhiều?
Nhưng phản ứng vừa rồi của Thời Niên trông vẫn như bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu phát bệnh nào.
Cho nên nếu chỉ cần không chạm vào vùng địa của Thời Niên, hắn cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều về một chuyện gì.
Ý nghĩ muốn hôn Thời Niên hai lần trong một ngày khiến Kiều Ngộ An cảm thấy có lẽ do mình kìm nén lâu, nên tối hôm nay trước lúc cùng Khương Tiểu Mễ đến biệt thự số 4 anh lại giải quyết một lần.
Khi cùng Khương Tiểu Mễ đến biệt thự số 4, ánh mắt Kiều Ngộ An vẫn luôn dán chặt vào người Khương Tiểu Mễ, trông cô bé cũng không có gì khác thường, vẫn giống như ba năm qua chẳng khác ngày nào, nhưng sau khi gặp Thời Niên, ngay cả Kiều Ngộ An cũng cảm thấy cô bé đã thay đổi đôi chút.
Về phần tại sao, anh lại không có giải thích hợp lý, có lẽ cũng không ai có thể lý giải được.
Đối với những gì Thời Niên nói với anh về Khương Tiểu Mễ ngày hôm qua, tuy Kiều Ngộ An có vẻ không để tâm, nhưng vẫn nhớ, anh đương nhiên coi việc Tiểu Mễ mở lòng với anh là chuyện tốt, và thực tế cũng là chuyện tốt thật, nhưng tại sao lại cố tình là Thời Niên?
Khương Tiểu Mễ thích Thời Niên, Kiều Ngộ An biết, nhưng vì sao chứ?
Có phải vì họ đều có lối sống khác với người thường không?
Kiều Ngộ An vừa đi vừa suy nghĩ, hoàn toàn không để ý Khương Tiểu Mễ phía trước đã dừng lại và quay đầu lại nhìn anh, đến khi sắp đụng phải Khương Tiểu Mễ anh mới sực tỉnh, đối với Khương Tiểu Mễ đột nhiên xuất hiện trước mặt, Kiều Ngộ An bị dọa giật mình.
Kiều Ngộ An còn chưa kịp hoàn hồn, Khương Tiểu Mễ đã cười với anh, sau đó đi đến dưới gốc tùng dưới vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Ngộ An.
Đây là lần đầu tiên một Khương Tiểu Mễ khác cười với anh, cho nên lần này vào gác xép rồi Kiều Ngộ An không xuống lầu tìm Thời Niên ngay, mà ngồi xếp bằng muốn nói chuyện với Khương Tiểu Mễ:
“Chị, chị vừa cười với em.”
Khương Tiểu Mễ không nhìn anh, cũng không nói gì, coi như anh không tồn tại, Kiều Ngộ An thấy vậy cũng không có ép buộc gì, anh không có bao nhiêu tự tin cứ tán gẫu tiếp mà sẽ không để lộ cảm xúc của mình, nếu mà thế cũng sẽ phụ sự khổ tâm của Thời Niên.
Nghĩ đến đây Kiều Ngộ An quyết định đi xuống, tuy rằng buổi chiều có một lần nảy sinh suy nghĩ muốn hôn Thời Niên khiến anh có chút bối rối và mê mang về mặt tình cảm đối với Thời Niên, nhưng anh cũng không phải là người không dám đối mặt, giờ phút này anh rất muốn đi xem thử, là bản thân đã lâu rồi không giải tỏa, hay anh thực sự thích.
Phòng làm việc dưới lầu không có ai, Kiều Ngộ An đi dạo một vòng ở cửa rồi đi vào phòng ngủ, Thời Niên đang ngồi trên giường bôi thuốc cho vết thương ở đùi mình, Kiều Ngộ An thấy vậy cũng chẳng nghĩ thêm được gì, lập tức đi qua:
“Sao cậu lại tự làm? Chẳng phải đã nói tôi bôi giúp cậu rồi à?”
Kiều Ngộ An muốn cầm lấy tăm bông, Thời Niên hơi do dự, dù sao ký ức xấu hổ ngày hôm qua hãy còn đậm sâu, tuy rằng Kiều Ngộ An tính cẩn thận nhất định sẽ không để chuyện xấu hổ ngày hôm qua tái diễn nữa, nhưng nếu lỡ thì sao? Thời Niên không muốn để mình phát bệnh quá thường xuyên ở trước mặt Kiều Ngộ An, hắn muốn ở chung bình thường với Kiều Ngộ An, thế nên cuối cùng vẫn không đồng ý.
“Không cần, tôi tự làm được.” Thời Niên nói.
Bàn tay vươn ra được nửa chừng của Kiều Ngộ An dừng lại, anh nhìn Thời Niên đang cúi đầu bôi thuốc, cũng phần nào đoán được nỗi băn khoăn của Thời Niên, nên cũng không kiên trì.
Nhưng thừa dịp Thời Niên cúi đầu bôi thuốc, Kiều Ngộ An đã nhận rõ tâm tư của anh, lúc này nhìn Thời Niên anh đã không có ý nghĩ muốn hôn nữa.
Anh nhận ra mình chỉ có suy nghĩ như vậy ở những lúc Thời Niên trông cực kì ngoan thôi, chắc cũng giống như suy nghĩ khi anh nhìn thấy Khương Tiểu Mễ.
Đôi khi cô bé rất đáng yêu, đáng yêu đến độ muốn đi thơm cô bé.
Chắc là anh coi Thời Niên như em trai mình rồi.
Nghĩ như vậy, Kiều Ngộ An thở phào nhẹ nhõm, nhưng kỳ lạ là anh lại chẳng hề thấy nhẹ nhõm chút nào.