Có Bệnh

Chương 43



Edit: Mạn Già La

Ngày hôm sau trước khi đi làm Kiều Ngộ An gọi điện cho Triển Đồ, điện thoại vang rất lâu mới bắt máy, nghe máy rồi nhưng đầu dây bên kia cũng không có âm thanh gì, Kiều Ngộ An đưa điện thoại cách khỏi tai xác định đối diện đúng là đang nghe xong mới hỏi:

“Triển Đồ?”

“Ờ.” Triển Đồ đáp lại, nghe có chút không kiên nhẫn.

Kiều Ngộ An cũng không quan tâm, chuyện đổi khóa hẳn là Triển Đồ làm, và có lẽ y cũng hiểu giữa anh và Thời Niên xuất hiện vấn đề gì, cho nên thờ ơ với anh cũng là điều dễ hiểu, dù sao nguyên tắc sống của y là chỉ cần Thời Niên được vui vẻ là được.

“Thời Niên có khỏe không?”

Kiều Ngộ An cảm thấy dựa vào tính tình của Triển Đồ, phần lớn là y sẽ giễu cợt anh, hoặc là mắng mỏ đôi câu, nhưng không ngờ là y lại không hề có ý nghĩ này mà chỉ im lặng, ngay lúc Kiều Ngộ An cảm thấy Triển Đồ có lẽ không nói, y mở miệng, nói:

“Lúc trước tôi đã không nên để anh xuất hiện bên cạnh anh tôi.”

Kiều Ngộ An không biết câu này có ý gì, nhưng từ giọng điệu của Triển Đồ, anh có thể nghe ra Thời Niên cũng không được tốt lắm.

“Thời Niên bị sao vậy?” Kiều Ngộ An lo lắng hỏi.

“Không có gì.” Triển Đồ nói, “Chỉ cần sau này anh không xuất hiện nữa, anh ấy sẽ tốt thôi.”

Nói xong Triển Đồ trực tiếp cúp điện thoại, lúc Kiều Ngộ An gọi lại đã là tạm thời không liên lạc được, nếu đoán không lầm, số điện thoại của anh đã bị Triển Đồ kéo vào danh sách đen rồi.

Kiều Ngộ An không goi được cũng không thể làm gì khác, anh đứng ở cửa biệt thự số 4 nhìn chằm chằm cửa sổ lầu hai một hồi, cuối cùng cũng không đi trèo cây mà rời đi thẳng.

Liên tiếp ba ngày Kiều Ngộ An đã không nhìn thấy Thời Niên, không gặp được, cũng không nghe được giọng nói của hắn, thực phẩm và trái cây đưa đến mỗi tối đều còn nguyên tại chỗ, chẳng hề xê dịch gì, nhưng điều này không ảnh hưởng đến Kiều Ngộ An vẫn sẽ tiếp tục gửi như cũ.

Nếu như thì sao? Nếu Thời Niên muốn ăn thì sao? Có còn hơn không, đúng chứ?

Vẫn chưa bắt được Lôi Cường, không biết đã chạy đến phương trời nào, Kiều Ngộ An cũng không lơi là, dù sao lúc này anh mà có chuyện gì cũng không phải chuyện tốt đối với ai cả, nhưng anh cũng không có quan tâm lắm, dù sao trong bệnh viện, anh còn có công việc mình phải làm.

Nếu cứ mãi vì Lôi Cường có thể sẽ hại mình mà bỏ mặc bệnh nhân của mình, vậy cũng thật chẳng nói nổi.

Mặc dù giữa Thời Niên không có tiến triển gì, cũng chưa bắt được Lôi Cường, nhưng không có nghĩa là đối với bên Tiểu Lôi cũng không có tin tức tốt, ba ngày sau, Tiểu Lôi cuối cùng cũng qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, coi như có thể sống sót, còn về có tỉnh lại hay không thì còn phải xem tương lai, nhưng Kiều Ngộ An không chút lo lắng, Tiểu Lôi cố gắng muốn rời khỏi cái gia đình đó như thế không phải chỉ để nằm trên giường cả đời.

Cậu bé sẽ tỉnh lại, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Kiều Ngộ An tin chắc điều này.

Qua thêm mấy ngày sau, lại đến lượt Kiều Ngộ An đến phòng khám khám bệnh, hôm nay anh xin nghỉ một ngày, đến phòng bệnh ở cùng Tiểu Lôi thật lâu, nói với cậu bé rất nhiều chuyện, lung tung lộn xộn không có logic gì, nhưng nó không quá quan trọng, điều quan trọng là anh hy vọng rằng mặc dù hôn mê, nhưng bên tai Tiểu Lôi cũng sẽ không phải là im lặng.

Sau khi rời bệnh viện thì Kiều Ngộ An trở lại Tứ Quý Nhập Mộng, đỗ xe xong thì xách thực phẩm trèo lên cây, mấy ngày trước, lúc trèo cây vì đã lâu không leo mà có phần lạ lẫm, động tác cũng hơi vụng về, bình thường đều buộc thực phẩm vào dây thừng và đặt dưới gốc cây, anh thì kéo theo dây thừng leo lên trước, sau đó kéo nguyên liệu nấu ăn lên, nhưng bây giờ anh đã rất thành thạo, có thể xách theo nguyên liệu nấu ăn lên cùng.

Thực phẩm đem tới ngày hôm qua vẫn còn đặt ở cửa và chưa từng được đụng đến như cũ, Kiều Ngộ An không bất ngờ, nhưng ít nhiều có chút thất vọng, song vẫn bước tới đặt những thứ mới mua ở cửa, sau đó ngồi xuống.



Mỗi ngày anh đều sẽ như vậy, đưa đồ xong sẽ ngồi xuống trò chuyện với Thời Niên, tuy rằng anh không biết Thời Niên có nghe thấy hay không.

“Có đó không? Tôi lại đến rồi này, rất phiền phức đúng không? Phiền thì cậu có thể không nghe, nhưng tôi không thể không nói.”

“Cậu nói xem lần này cậu cáu kỉnh đã mấy ngày rồi? Còn chưa đủ sao? Không cần người bạn là tôi này thật luôn hả?” Kiều Ngộ An chậc một tiếng: “Đợi ngày nào đó tôi có thể gặp lại cậu, nhất định phải đánh cậu mới được, hoặc là bây giờ cậu ra đây đánh tôi cũng được, tôi hứa không đánh lại, thế nào?”

“Ngày mai tôi phải đến phòng khám khoa ngoại.” Kiều Ngộ An dựa vào vách tường, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lần đầu tôi gặp cậu là ở phòng khám khoa ngoại, cũng bởi vì khám ngoại khoa không phải làm ca đêm nên mới có thể tới quấy rầy cậu mỗi ngày, bây giờ tôi lại phải đến khoa ngoại trú khám, khoa chúng tôi trừ chủ nhiệm ra thì có năm bác sĩ, mỗi người một tháng, nên chúng ta quen nhau cũng mới năm tháng nhỉ, mùa thu cũng sắp qua rồi.”

Không ai đáp lại Kiều Ngộ An.

“Dạo này tôi khá tốt, công việc ở bệnh viện cũng không bận rộn mấy, có điều sau khi sang khoa ngoại trú khám bệnh thì có thể sẽ bận hơn, nhưng nghĩ lại buổi tối không cần trực ban cũng khỏe lắm.”

“Tôi gầy hơn rồi, hôm nay lúc y tá nói với tôi rằng cảm thấy tôi ốm đi, tôi cũng không tin mấy, nhưng đi cân thì thấy giảm được tận 3,7 cân* luôn đó, hâm mộ không?”

* Khoảng 1kg6

Kiều Ngộ An thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt bên cạnh:

“Cậu thì sao? Cậu thế nào rồi? Cậu đây cố chấp còn thẳng thật đấy, sao có thể lạnh nhạt với người thích cậu như thế chứ? Người khác không thích còn có thể gặp mặt kìa, cậu nói xem sao đến lượt tôi lại khó như vậy, sau khi tỏ tình cũng không gặp mặt được, đều là thổ lộ nỗi lòng thôi mà?”

“Tôi không có ý ép buộc cậu đâu, cậu vui vẻ là được rồi, tôi có thể chờ, bao lâu cũng được hết.”

“Nhưng cậu có thể ăn thứ gì tốt chút được không? Cậu không ăn mấy thứ tôi mang đến tôi sẽ rất lo lắng, khó lắm mới nuôi cậu tốt như vậy, khỏe mạnh như vậy, quay đầu là cậu lại lao vào vòng tay của mấy thực phẩm đông lạnh, tôi buồn lắm đó?”

“Đừng ăn những thứ đó nữa, bộ cậu cũng không sợ tay nghề mình đi tong à? Mới nấu được có hai món là không làm nữa, phí của quá.”

Có lẽ vì một người nói chuyện quá nhiều cũng có chút nhàm chán, lúc này Kiều Ngộ An im lặng rất lâu, nhưng cũng không rời đi, đến khi dựa vào vách tường sắp ngủ mới đứng dậy, không có chuyện Thời Niên mở cửa được, Kiều Ngộ An không thể đợi ở đây mãi.

Đứng dậy, nhìn cánh cửa kia, cuối cùng không kìm được khẽ gõ nhẹ lên:

“Thời Niên, cậu nhớ giữ sức khỏe, mỗi ngày tôi đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ là tôi nhớ cậu thôi.”

“Tôi đi đây.” Kiều Ngộ An nói: “Cậu phải chăm sóc bản thân cho tốt, ngày mai lại đến gặp cậu.”

Kiều Ngộ An nói xong thì đi về phía cửa sổ, nhảy ra cửa sổ rồi rời đi, mà bên kia cánh cửa, Thời Niên lẳng lặng ngồi trên bậc thang, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm nơi nào đó, bất động giống như một bức tượng hồi lâu, sau đó hắn nói một câu với cầu thang tăm tối, cực kỳ nhỏ, mà chỉ gió nghe được.

Hắn nói: “Tôi cũng nhớ anh, Kiều Ngộ An.”

Khoa khám ngoại trú đúng là bận rộn hơn rất nhiều so với khoa nội trú, nhất là khi nhiệt độ giảm mạnh, cả buổi sáng Kiều Ngộ An thậm chí còn không có thời gian để uống miếng nước, đã qua giờ nghỉ trưa được nửa tiếng, Kiều Ngộ An mới khám xong cho một bệnh nhân cuối cùng, nhìn họ rời khỏi phòng khám thì sau đó mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi vẫn luôn bận rộn nên cũng không cảm giác gì nhiều, hiện tại đột nhiên rảnh rỗi, mới nhận ra hai chân mình đã có chút cứng đơ, anh đứng dậy khỏi ghế, đứng tại chỗ nhảy nhảy, y tá bên cạnh thấy thế thì cười:

“Bác sĩ Kiều, anh đúng là người thích hợp làm bác sĩ nhi khoa nhất mà tôi từng gặp.”

Kiều Ngộ An cười: “Lời này cô cũng đừng để bác sĩ Ngô nghe thấy.”

“Nghe thấy thì nghe thấy thôi, tháng trước khi anh ấy ở khoa khám bệnh cũng nói anh như vậy mà, hơn nữa chúng tôi đều cảm thấy anh là người kiên nhẫn nhất toàn bộ khoa nhi.” Y tá nói: “Buổi sáng ba mẹ của đứa bé bị dị ứng thức ăn kia làm um xùm nói gì cũng không tin con mình dị ứng thực phẩm, cũng chỉ có anh kiên nhẫn khuyên bảo được thôi.”



“Họ là vì không hiểu gì nên mới đến bệnh viện, nếu hiểu thì đã ở nhà điều trị là xong rồi, đến bệnh viện khám vốn dĩ là chuyện phiền muộn, nhất là khi bị bệnh là trẻ em, là bậc cha mẹ, cảm xúc khó tránh khỏi sẽ nôn nóng hơn, có thể thông cảm.”

Y tá không nhịn được giơ ngón tay cái với Kiều Ngộ An:

“Đạo lý chúng tôi đều hiểu, nhưng chúng tôi vẫn chưa làm được, chỉ anh làm được thôi, đừng khiêm tốn, việc nhân đức không nhường ai.”

Khen mà thôi, Kiều Ngộ An cũng không có gì chịu không được, nên cũng không nói gì nữa: “Được rồi, mau đi ăn cơm đi, buổi chiều còn phải tiếp tục cố gắng nữa.”

Không biết buổi sáng có phải trời cao cũng thấy được Kiều Ngộ An mệt quá không, nên đầu giờ chiều hầu như không có bệnh nhân nào, ngoại trừ hai bệnh nhân tạm thời ra về vì không được gọi vào buổi sáng thì cũng không có bệnh nhân mới nào đến, y tá thu xếp xong hết đồ đạc cũng thở phào, ở bên cạnh rảnh rỗi lướt điện thoại.

Kiều Ngộ An bình thường mặc kệ loại tình huống này, chỉ cần khi có người bệnh không trì hoãn công việc, cũng không phạm sai lầm nào trong công việc là được.

Kiều Ngộ An cũng thử gọi điện cho Triển Đồ lần nữa, không ngoài dự đoán vẫn chiếm một vị trí trong danh sách đen của Triển Đồ, thế là nhắn tin qua, hỏi thăm tình hình của Thời Niên.

Mấy ngày nay anh thường xuyên làm như vậy, nhưng Triển Đồ cũng chưa từng trả lời lại.

Sau khi gửi tin nhắn xong chuẩn bị tắt máy thì có một tin nhắn gửi đến điện thoại, Kiều Ngộ An tưởng là Triển Đồ, liền nhìn qua, nhưng là một dãy số xa lạ, song dãy số này cũng không hoàn toàn lạ hoắc, bởi vì rạng sáng mấy ngày trước cô có gọi tới cho anh một cuộc, tuy rằng Kiều Ngộ An không lưu vào danh bạ điện thoại, nhưng vẫn có chút ấn tượng.

Là vợ Lôi Cường.

Nội dung tin nhắn chỉ có một câu ngắn gọn: Hắn bắt con tôi đi rồi.

Kiều Ngộ An hơi nhíu mày, đây cũng không phải là tin tức tốt gì, Lôi Cường dẫn con trai mình rời đi vào lúc này là muốn làm gì? Chẳng lẽ là chuẩn bị chạy trốn không bao giờ về nữa? Không đợi Kiều Ngộ An gọi lại cho đối phương, thì đã có một người đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai hốt hoảng bước vào phòng khám, trên tay bế một đứa trẻ:

“Bác sĩ, bác sĩ cứu con tôi với!”

Kiều Ngộ An đành cất điện thoại trước rồi đứng dậy đi tới bế lấy đứa nhỏ:

“Đứa bé bị sao thế?”

“Bị một người đi xe đạp đụng trúng thì bất tỉnh, cũng không biết có bị đập trúng đầu không nữa.”

Nếu là bình thường, Kiều Ngộ An sẽ không thể không nhận ra giọng nói của người này có chút quen thuộc, nhưng có thể do đeo khẩu trang, hoặc cũng có lẽ cả tâm trí của Kiều Ngộ An đều dồn vào đứa nhỏ đang hôn mê bất tỉnh, cho nên cũng không chú ý quá nhiều đến người lớn bên cạnh, trực tiếp đón lấy đứa trẻ từ trong tay hắn rồi đặt lên giường khám bệnh bên cạnh.

Lấy ống nghe từ trong túi ra chuẩn bị khám, nhưng vào ngay lúc này ánh mắt Kiều Ngộ An liếc qua mặt đứa trẻ, đột nhiên cảm thấy mặt đứa nhỏ này rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu.

Bản thân Kiều Ngộ An là bác sĩ nhi khoa, trong một ngày có thể gặp được mấy chục đứa trẻ, có gương mặt quen thuộc thật ra cũng là chuyện bình thường, nhưng Kiều Ngộ An lại không nghĩ như vậy, bởi vì từ ánh mắt đầu tiên anh đã nhận ra đứa nhỏ này là ai.

Con trai út của Lôi Cường.

Kiều Ngộ An gần như theo bản năng xoay người nhìn về phía Lôi Cường, nhưng còn chưa kịp gì thì y tá đã hô lên trước:

“Bác sĩ Kiều cẩn thận — —”

Tác giả có lời muốn nói: Không ngược ~ tin tôi!