Thời Niên không phải kẻ liều lĩnh, thậm chí hắn cũng không thể coi là một người bình thường, hắn chỉ là một nhà thám hiểm vừa bước ra từ trong bóng tối và chưa thích ứng với bất kì quy tắc nào, đối mặt với cảnh tượng như vậy, hắn cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, một loại sợ hãi đã không còn xuất hiện kể từ khi chuyện của học viện Dục Chương được giải quyết xong, lần nữa lại bao trùm lấy hắn.
Nhưng hắn nhớ, nhớ những gì Kiều Ngộ An đã nói với hắn, khi cảm thấy sợ hãi thì gọi điện cho anh.
Thời Niên theo bản năng lấy điện thoại trong túi ra định gọi đi, ngay sau đó lại sững người tại chỗ, hắn nghe thấy sau lưng có người nói chuyện.
“Tôi đợi cậu lâu lắm rồi.” Khi giọng nói của Bành Vĩ Dương vang lên sau lưng, Thời Niên bất giác run lên, hắn gần như là lập tức quay người nhìn Bành Vĩ Dương theo phản xạ, nhưng bởi vì không kiềm chế được sức lực, mà va phải chai nước thủy tinh trong tủ lạnh rơi xuống sàn, vỡ nát tan tành.
Nhưng không ai để ý tới.
Thời Niên đứng sát vào tủ lạnh, còn Bành Vĩ Dương thì đứng ở cửa phòng bếp, đối mặt với Thời Niên cười âm u: “Nhưng cũng may không uổng công chờ, cuối cùng cậu vẫn xuất hiện, sao thế? Cậu bạn trai bác sĩ kia của cậu thế mà chịu để cậu ra ngoài một mình? Hay là bệnh của cậu đã khỏi rồi?”
Thời Niên nhìn gã ta, cảnh tượng này vô cùng giống với thời điểm hắn bị Bành Vĩ Dương mang về nhà lúc trước, cũng là không gian kín mít giống nhau, cũng là hai người giống nhau, cũng là Thời Niên đột nhiên phải đối mặt với ác ma mưu tính đã lâu, điểm khác biệt chính là, trước đây Thời Niên không có chỗ dựa nào, hiện tại hắn đã có Kiều Ngộ An.
“Anh vào bằng cách nào?”
“Sao thế? Tôi không thể vào à?” Bành Vĩ Dương cười: “Tôi thừa nhận đi vào rất khó, nhưng chỉ cần có tiền thì cái gì cũng có thể làm được, chỉ cần tôi cho một trong mấy bảo vệ kia mấy vạn rồi nói muốn vào xem thử, hắn có lý do gì để từ chối sao? Chỉ có thằng ngu mới từ chối.”
Thời Niên im lặng nhìn gã ta.
“Rốt cuộc thì tôi vẫn đã đánh giá thấp cậu, lúc trước chỉ tưởng cậu sẽ ghi âm thôi, nhưng không ngờ cậu không chỉ muốn đòi lại công bằng cho bọn họ mà còn muốn đẩy tôi vào chỗ chết, Thời Niên, cậu quên năm đó đã ở dưới chân tôi cầu tôi đừng giết cậu như thế nào rồi sao? Cậu cũng dám tính kế tôi, tôi để cho cậu một con đường sống, thế mà cậu muốn tôi chết?”
“Cho nên…” Thời Niên siết chặt nắm tay: “Anh đến đây là muốn tôi chết?”
Thời Niên chưa từng nghĩ tới sau chuyện bệnh viện mình còn có thể nhìn thấy Bành Vĩ Dương, trước đó khi người phụ trách học viện Dục Chương bị bắt giữ nhưng Bành Vĩ Dương đã bỏ trốn, là báo chí đưa tin nói rằng gã ta đã trốn ra nước ngoài, bất cứ một ai, kể cả Thời Niên cũng không thể ngờ rằng gã ta chẳng những không chạy ra nước ngoài mà còn chạy đến dưới mi mắt Thời Niên, sống trong nhà của hắn, ăn đồ ăn của hắn.
Đây là loại tâm lý gì? Thời Niên không biết, hắn không phải biến thái, cũng không muốn hiểu biến thái.
“Muốn để tôi ngồi tù? Không có chuyện đó đâu! Cho dù tôi chết cũng không có chuyện đi ngồi tù, nhưng dù chết, tôi cũng muốn kéo cậu làm đệm lưng, trước đó còn phải để cho tôi sướng chút đã.”
“Cậu không biết năm đó tôi không đè được cậu là có bao nhiêu tiếc nuối đâu.”
Thời Niên mặc kệ những lời lẽ bẩn thỉu của gã, hắn chỉ biết Bành Vĩ Dương không tiếc mạng sống mà trốn ở đây, đêm nay hắn nhất định sẽ không dễ dàng chạy thoát, nhưng hắn không thể chết, Kiều Ngộ An còn đang chờ hắn về, bọn họ vẫn còn nhiều ngày tháng hạnh phúc phải qua như vậy, không có lý nào để sau khi phá vỡ tất cả cơn ác mộng hắn còn phải chết dưới tay tên ác ma này.
Nhưng hắn phải làm sao bây giờ đây? Thời Niên nghiêng đầu nhìn giá cắm dao trên bồn rửa bên cạnh, hắn cũng không ngại đâm Bành Vĩ Dương một dao lần nữa, nhưng lại bị Bành Vĩ Dương phát hiện.
“Tìm dao à?” Bành Vĩ Dương cười nói: “Bị tôi cất từ lâu rồi, đêm nay cậu trốn không thoát đâu.”
——
Kiều Ngộ An mơ màng ngủ thiếp đi, rồi lại tỉnh dậy, liếc qua bên cạnh, thế mà Thời Niên vẫn chưa quay lại, thời gian hiện trên điện thoại cho thấy anh cũng không ngủ quá lâu, nhưng Thời Niên đã rời đi gần 20 phút rồi, lấy thuốc mỡ thôi mà cần thời gian lâu như vậy à?
Kiều Ngộ An không yên tâm, lập tức bật dậy mặc quần áo rồi xuống giường đi tìm.
Thật ra ban đầu Kiều Ngộ An cũng không lo lắng lắm, chẳng qua là Thời Niên đi gặp Khương Tiểu Mễ buổi tối, hoặc là thu dọn đồ đạc gì đó mang đến đây thôi, trước đó Thời Niên đã có nói, nếu muốn sửa sang thì phải mang một số thứ cần dùng sang đây.
Nhưng Kiều Ngộ An không tài ngờ được rằng, khi đến gần biệt thự số 4 sẽ nghe thấy bên trong có tiếng vật gì đó rơi xuống rõ ràng, Kiều Ngộ An không thèm để ý đến sự khó chịu trên người, sải bước chạy tới, nhưng khoảnh khắc mở cửa kia thì điếng người.
Thời Niên bị Bành Vĩ Dương đè xuống sàn nhà bóp chặt cổ, còn Khương Tiểu Mễ người bê bết máu cầm một con dao chặt xương, cô bé cầm cán dao, còn toàn bộ lưỡi dao đâm hết vào trong người Bành Vĩ Dương đang ngồi xổm ở đó đưa lưng về phía cô bé.
“Khương Tiểu Mễ!” Kiều Ngộ An hét lớn chạy tới, nhưng Khương Tiểu Mễ hoàn toàn không nghe, rút dao ra một cách gọn gàng trôi chảy, như thể cảnh như thế này đã luyện tập hàng ngàn vạn lần, cô bé đạp Bành Vĩ Dương lên sàn nhà, đá cánh tay gã một chút, để gã ở tư thế nằm sải ra, và lại dùng sức vung mạnh con dao kia xuống.
Cô bé muốn chặt ra, cô bé căn bản đã coi Bành Vĩ Dương thành mấy con búp bê vải trên gác xép.
Kiều Ngộ An cách ở quá xa, không thể nào ngăn cản cô bé, nhưng Thời Niên có thể, hắn gắng gượng bò dậy từ trên sàn, trực tiếp cản lại cánh tay vung xuống của Khương Tiểu Mễ.
Đúng là Bành Vĩ Dương đáng chết, có chết cũng không đáng tiếc, nhưng trừng trị gã không nên là Khương Tiểu Mễ, không nên là một đứa nhỏ.
Nhưng sự oán hận trong mắt Khương Tiểu Mễ cùng với sức mạnh mà cô bé thể hiện hoàn toàn không phải là một đứa trẻ nên có, Thời Niên gần như không ngăn được cô bé, lần đầu tiên cô bé mở miệng hét lên, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Khương Chanh bị Trang Thu bạo hành:
“Trang Thu! Tao giết mày! Tao phải giết mày!!!”
“Khương Chanh!” Kiều Ngộ An ôm lấy cô bé, muốn giật lấy con dao trên tay cô, nhưng Khương Tiểu Mễ nắm chặt không buông, trên người cô bé như có sức lực vô tận: “Tôi phải giết hắn! Tôi giết hắn Tiểu Mễ mới có thể sống, tôi giết hắn con bé mới có thể sống! Tôi phải giết hắn!!!”
“Hắn chết rồi!” Kiều Ngộ An gầm lên: “Khương Chanh chị bình tĩnh lại! Chị đã giết chết hắn rồi! Trang Thu chết rồi! Chị giết hắn thành công rồi!”
Lời nói của Kiều Ngộ An khiến Khương Tiểu Mễ chậm rãi thu bớt sức lực trên người, cô lắc lư đầu, giống như một con rối gỗ quỷ dị, nhìn ‘Trang Thu’ nằm trong vũng máu trên mặt đất, lại nhìn con dao đẫm máu tươi trong tay mình, im lặng vài giây rồi từ từ ngồi xổm xuống, lại chạm vào động mạch cổ của Bành Vĩ Dương, sau đó dần nở nụ cười:
“Hắn chết rồi, vậy con bé có thể sống rồi.”
Nói xong câu đó, cô bé liền ném con dao trong tay xuống, như đã hoàn thành sứ mệnh như trút được gánh nặng.
Trong một đêm như vậy, trong bầu không khí quỷ dị như vậy, nụ cười của Khương Tiểu Mễ khiến Thời Niên và Kiều Ngộ An đều cảm thấy sởn gai ốc, nhưng Khương Tiểu Mễ lại không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí cô bé còn chỉnh đốn lại đầu tóc và quần áo của mình một chút, sau đó quay đầu nhìn Thời Niên, giống như một người chị thật sự, hỏi hắn:
“Cậu không bị thương chứ?”
Thời Niên nhìn Khương Tiểu Mễ, lắc đầu, chậm rãi nói: “Không có, là cô đã cứu tôi, cảm ơn cô.”
Đúng là sự xuất hiện của Khương Tiểu Mễ đã cứu Thời Niên, nếu không phải Khương Tiểu Mễ lặng lẽ từ trên lầu đi xuống, người nằm lúc này rất có thể chính là bản thân hắn.
“Không cần, cậu là người em trai tôi thích, cho nên tôi cũng thích cậu.” Nói xong câu đó, Khương Tiểu Mễ lại nhìn về phía Kiều Ngộ An: “Nhiều năm như vậy, để em lo lắng rồi.”
Kiều Ngộ An nhìn Khương Tiểu Mễ, còn chưa kịp nói gì thì Khương Chanh đã vào nhà, động tĩnh nơi này rốt cuộc đã kinh động cô, mới đầu cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy bọn họ đều đứng ở đây thì bước qua, sau đó nhìn thấy Bành Vĩ Dương nằm trên mặt đất, nhìn thấy Khương Tiểu Mễ khắp người là máu, khiếp sợ dừng chân.
‘Khương Chanh’ buổi tối không thể nhìn thấy một Khương Chanh khác, Kiều Ngộ An sợ Khương Chanh kích thích Khương Tiểu Mễ, vừa định nói gì đó, Khương Tiểu Mễ đã lên tiếng, nói với Khương Chanh:
“Khương Chanh, tôi đã thay cô giết hắn, chấp niệm trong lòng cô có thể buông xuống chưa?”
Khương Chanh nghe vậy ngơ ra, tâm sự như bị ai đột nhiên bốc trần, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, nước mắt lập tức chảy xuống, há miệng nhưng không phát ra được chút âm thanh.
Kiều Ngộ An chuyển ánh mắt qua lại giữa hai người, chắc chắn rằng giữa hai người sẽ không xảy ra xung đột kịch liệt nào nữa thì khẽ tránh sang một bên, ngồi xổm xuống kiểm tra dấu hiệu sinh mệnh của Bành Vĩ Dương, đã chết, anh quay lại nhìn Thời Niên một cái, khẽ lắc đầu với hắn, Thời Niên hiểu ý anh, khẽ nhíu mày.
Không phải bọn họ không muốn Bành Vĩ Dương chết, nhưng không ai muốn Bành Vĩ Dương chết theo cách này cả, chết trên tay Khương Tiểu Mễ, làm bẩn tay Khương Tiểu Mễ.
Kiều Ngộ An đứng dậy đứng cùng Thời Niên.
“Khương Chanh.” Khương Tiểu Mễ cười nhẹ: “Tôi biết ba năm nay đêm nào cô cũng gặp ác mộng, trước mặt người khác cô hào hoa bao nhiêu, khi một mình cô lại lạnh nhạt đau khổ bấy nhiêu, cô còn nhớ ba năm qua cô rốt cuộc giết Trang Thu bao nhiêu lần không? Búp bê cô tháo dỡ mỗi đêm có phải còn nhiều hơn cả tôi không?”
Kiều Ngộ An và Thời Niên đều sửng sốt, không dám tin nhìn sang Khương Chanh, hai tay Khương Chanh che lại mặt mình, không biết là hổ thẹn hay tự trách, cuối cùng bật khóc.
Nhưng Khương Tiểu Mễ lại không làm gì, cô bé bình tĩnh nhìn Khương Chanh:
“Cô không ngủ được, cô hối hận, cô nợ Tiểu Mễ, cho nên cô không buông bỏ được, cô ước gì có thể quay ngược lại mười mấy năm trước, ước gì mình chưa từng quen biết Trang Thu, nhưng Khương Chanh, cô đã quên cô còn có tôi, tôi có thể bảo vệ cô, tôi thành công giết hắn thay cô, cho nên buông bỏ được không? Sống tốt cuộc đời của cô, đừng nghĩ tới những chuyện không vui ở quá khứ nữa, cô đáng được tốt hơn.”
Khương Chanh quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào khóc, cô giơ tay muốn chạm vào Khương Tiểu Mễ, nhưng rốt cục không dám, bàn tay cô run rẩy đặt lên má Khương Tiểu Mễ, xin lỗi:
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên chấp nhất với chuyện quá khứ không bỏ, tôi không nên canh cánh trong lòng những tổn thương đó, tôi không cần trả thù, tôi không bao giờ nghĩ đến Trang Thu nữa, tôi buông bỏ, tôi buông bỏ, cô trả Tiểu Mễ lại cho tôi được không? Tôi buông bỏ hết, tôi chỉ cần Tiểu Mễ, cô trả con bé lại cho tôi đi.”
Khương Tiểu Mễ cười: “Sao lại muốn tôi còn phải trả lại cho cô? Tiểu Mễ là con của cô, không ai cướp được cả, con bé vĩnh viễn là của cô.”
Nói xong câu đó, Khương Tiểu Mễ không để ý đến Khương Chanh nữa, quay đầu nhìn Kiều Ngộ An, bình tĩnh nói: “Thời gian không còn nhiều, báo cảnh sát đi.”
Thời gian không còn nhiều, Khương Tiểu Mễ buổi tối sắp quay về, Kiều Ngộ An không muốn để một đứa trẻ dính vào chuyện như thế này, nhưng chuyện dính líu đến mạng người, không ai có thể nói dối được, Kiều Ngộ An gọi cảnh sát, nhưng trước khi gọi, Kiều Ngộ An vẫn theo vô thức nhìn sang Thời Niên.
Hắn không quen nhìn người xa lạ, án liên quan đến mạng người, cảnh sát sẽ đến rất đông, Thời Niên em ấy...
Thời Niên như nhìn ra Kiều Ngộ An đang nghĩ gì, lên tiếng:
“Em không sợ.”
Kiều Ngộ An bóp bóp bả vai Thời Niên, cuối cùng vẫn gọi điện thoại, chuyện này Thời Niên với tư cách là đương sự không thể đứng ngoài cuộc, nhất định phải phối hợp với cảnh sát điều tra xuyên suốt quá trình, Thời Niên không ngờ, Kiều Ngộ An cũng không ngờ tới, khi lần đầu tiên Thời Niên chân chính phải giao tiếp với người khác sẽ là lấy cách thức như vậy.
Trong thời gian chờ đợi, Khương Chanh vẫn luôn khóc, Kiều Ngộ An không cách nào an ủi được cô, ngay cả anh cũng không ngờ rằng nhân cách khác phân liệt ra của Khương Tiểu Mễ lại là do Khương Chanh ảnh hưởng, thậm chí có thể nói, là Khương Tiểu Mễ đang bắt chước một Khương Chanh khác, mà sở dĩ Khương Tiểu Mễ phân liệt thành nhân cách khác chính là để bảo vệ Khương Chanh, cô bé muốn giết ác ma trong lòng Khương Chanh.
Kiều Ngộ An nhìn về phía Khương Tiểu Mễ, chợt nhận ra, mỗi người đều nói mẹ thương con hơn tất cả, nhưng bọn họ lại bỏ qua tình yêu của con dành cho mẹ mới là vô tư nhất.
Khương Tiểu Mễ vẫn luôn đứng yên nhìn về hướng cửa.
Cửa không đóng, gió lạnh lùa vào khiến ai nấy đều cảm thấy lạnh, nhưng Khương Tiểu Mễ vẫn khẽ mỉm cười, như thể nói lời từ biệt chính thức với màn đêm dài vô tận này.
Cảnh sát đến rất nhanh, sau khi chụp ảnh thu thập chứng cứ, hỏi danh tính người chết, vận chuyển thi thể và các vấn đề khác xong thì trời đã rạng sáng, biệt thự số 4 khu Đông lại xảy ra chuyện mạng người khiến mọi người một lần nữa bàng hoàng, khi Kiều Ngộ An, Thời Niên và Khương Chanh Khương Tiểu Mễ cùng nhau đến cục cảnh sát, xung quanh đã xúm tụm rất nhiều người.
Khương Chanh ngơ ngẩn thẫn thờ, tựa như đã không còn thần trí, ngược lại Khương Tiểu Mễ vẫn luôn nắm tay cô chăm sóc, Kiều Ngộ An nhìn các cô lên xe, nắm chặt tay Thời Niên bên mình:
“Sợ không?”
Thời Niên lắc đầu: “Không phải có anh bên em sao? Có anh, em không sợ gì hết.”