Có Cần Lấy Chồng Không?

Chương 17: Đón sếp tổng



Sếptổng đột nhiên lại gọi điện đến, sau đó lại thốt ra một câu chẳng đầu chẳngđuôi rồi cúp máy. Đến khi Đỗ Lôi Ty hiểu ra đã xảy ra chuyện gì thì bên kia đầudây chỉ còn lại tiếng máy bận “tút tút”.

Đỗ LôiTy rất băn khoăn.

Tuythân phận hiện nay của cô đúng là phu nhân sếp tổng, nhưng lúc cô nhận lời kếthôn, sếp tổng không nói rằng cả chuyện đi đón cũng phải làm mà? Hơn nữa, sếptổng rõ ràng có rất nhiều xe xịn, tìm đại một tài xế lái đến đón, chẳng phải làổn hay sao? Tại sao cứ phải là cô?

Điềukhiến cô tức tối nhất là, sếp tổng đại gia như vậy mà lại bắt một cô gái yếuđuối như cô tự bỏ tiền ra đi đón anh! Quá đáng!

Ở cạnhsếp tổng càng lâu, Đỗ Lôi Ty càng cảm thấy bản chất thật của nhà tư bản dần dầnbộc lộ.

Ngườita nói rằng trên có chính sách dưới có đối sách, để không trở thành đối tượngbị tư bản bóc lột, Đỗ Lôi Ty quyết định sống chết gì cũng phải đến đón anh bằngxe của anh!

TTT

Tục ngữcũng nói, lông cừu mọc trên người cừu! Tuy sếp tổng đại nhân là hổ nhưng cũnglà động vật lông dài, thỉnh thoảng vặt vài sợi cũng không sao.

Thế làĐỗ Lôi Ty sáng sớm đã đến tìm lão Phương, chỉ có tài xế này là ở suốt trongbiệt thự để chờ lệnh.

Tìm mãicũng không thấy đâu, thấy cậu chàng Tiểu Phương đang rửa xe.

“TiểuPhương, lão Phương đâu?” Đỗ Lôi Ty hỏi.

“LãoPhương xin nghỉ phép về quê đi xem mắt rồi.”

Khôngphải chứ… Chẳng lẽ bắt cô tự đi thật à? Không được, đi taxi cũng phải mấy chụctệ, Đỗ Lôi Ty đảo đảo tròng mắt, liếc nhìn Tiểu Phương đang rửa xe.

“TiểuPhương à …” Nụ cười của cô rất gian xảo, “Cậu có bằng lái không?”

TiểuPhương khiếp hãi ánh mắt ấy, “Phu … phu nhân … cô muốn làm gì?” Dáng vẻ ấy hệtnhư con gái nhà lành bị cường hào ác bá bắt nạt vậy.

Vẻ mặtbị ngược đãi ấy đã kích thích gene nữ hoàng của Đỗ Lôi Ty: “Bớt lắm lời! Nóimau, có bằng lái không?”

“Hìnhnhư … có…”

“Hìnhnhư có tức là có rồi!” Đỗ Lôi Ty nói xong, không nói năng gì mà kéo ngay TiểuPhương lên xe.

“Đi!Chúng ta đến sân bay!”

“Phunhân … lâu lắm rồi tôi không lái xe … chắc chắn là không vững …” Tiểu Phươngkhó xử vô cùng.

“Lâukhông lái xe thì đây là dịp tốt cho cậu luyện tập để khỏi phải quên! Hơn nữacậu và lão Phương cùng họ, nhìn là biết dân tay lái lụa! Không sai!”

“…”

Và thếlà, Tiểu Phương là người rửa xe đáng thương đã bị Đỗ Lôi Ty đe dọa uy hiếp, trởthành tài xế một lần.

Ngồitrên xe, Đỗ Lôi Ty đắc ý vô cùng! Cũng may cô biết lợi dụng, kéo Tiểu Phươnglàm tài xế, nếu không hôm nay thiệt hại to! Xem ra lông hổ của sếp tổng cũngvặt khá thuận lợi.

Trongsuy nghĩ sung sướng đó, thời gian trôi qua từng giây từng phút một …

Haitiếng đồng hồ sau.

“TiểuPhương, đây là đâu?” Đỗ Lôi Ty nhìn đồng ruộng bao la bên ngoài, gió thoảngqua, các loại nông đang đung đưa theo chiều gió.

Mẹ ơi,nơi quỷ quái gì thế này?

TiểuPhương ngồi ở ghế lại rụt đầu rụt cổ: “Phu nhân … cái đó … tôi cũng không biết…”

Khôngsai! Tiểu Phương lần đầu làm tài xế đã nhầm đường!

“Cậuthật là …” Đỗ Lôi Ty cuống lên, nhìn đồng hồ đã gần mười giờ, làm sao đây?“Mau! Mau lái về đường cũ!”

Ánh mắtTiểu Phương ai oán: “Báo … báo cáo phu nhân … hết xăng rồi …”

“Cậu!”Đỗ Lôi Ty hoàn toàn suy sụp, “Sao cậu làm tài xế được thế hả?”

“Báocáo phu nhân … tôi chỉ là một người rửa xe…”

“…”

Sự thựcchứng minh, lông trên người hổ quả nhiên không thể vặt bừa bãi, sẽ xảy rachuyện lớn! Bây giờ Đỗ Lôi Ty chỉ có thể ở cạnh một chiếc xe hết xăng, nhìncánh đồng ruộng bao la mà đờ đẫn.

Lúc ấy,vừa hay có một ông cụ nông dân quảy gánh đi ngang, hai bên đầu quang gánh làmột ít rau và một con vịt.

Đỗ LôiTy vội vàng xuống xe, tiến lên hỏi: “Ông ơi, ông có biết sân bay ở đâu không?”

Ông cụdừng bước, hét lên: “Cô nói là máy may ở đâu à?”

“Cháuhỏi là: sân-bay-ở-đâu …” Đỗ Lôi Ty cũng hét lên giống cụ.

“Ồ! Cônói là sân nuôi gà à?” Ông lão như hiểu ra, khoát tay gào lớn, “Chúng tôi ở đâykhông nuôi gà, chỉ-nuôi-vịt …” Nói xong, sợ Đỗ Lôi Ty không hiểu, ông còn đưatay chỉ vào con vịt trong quang gánh.

Con vịtnghển cổ ra, mắt vịt và mắt người của Đỗ Lôi Ty nhìn nhau mấy giây, rồi bỗngdưng kêu lên quàng quạc.



Lần nàyĐỗ Lôi Ty choáng váng triệt để.

Lúc ấydi động trong bỗng reo vang. Bấm nút nghe, giọng nói có vẻ không vui của LiêmTuấn vẳng lên: “Sao vẫn chưa đến?”

“Em …”Đỗ Lôi Ty cúi đầu nhìn con vịt, yếu ớt đáp: “Em … em tìm nhầm đường rồi …”

“Giờđang ở đâu?”

“Cái đó… em … em cũng không biết …”

Bên kiaim lặng vài giây, sau đó Liêm Tuấn lạnh lùng nói: “Hôm nay em nhất định phảiđến sân bay, nếu không đến được thì tự liệu đi.” Nói xong lại cúp máy.

Sếptổng đại nhân, anh ác quá!

>_

Thu diđộng lại, Đỗ Lôi Ty cố gượng nở nụ cười, ngoác miệng ra hỏi ông cụ quảy gánh:“Ông ơi, ông có biết từ đây đến trung tâm thành phố đi bằng cách nào không?”

“Cái…gì…”

“Trungtâm thành phố? Cháu muốn đến trung-tâm-thành-phố …”

“Ồ!”Ông cụ chỉ bên cạnh hét: “Cái … đó…”

Đỗ LôiTy nhìn theo hướng tay ông chỉ, khỏe môi bất giác co giật.

Quảnhiên rất quê mùa! Rất thôn quê!

“Ọ…”

TTT

Trongtiếng lọc cọc vui vẻ của xe bò, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã ra khỏi cái làng chỉnuôi vịt không nuôi gà đó, sau đó lại tốn năm mươi tệ ngồi taxi đến sân bay,lúc xuống xe thì trời đã sập tối, lại nhìn đồng hồ thấy đã gần bảy giờ.

Toát mồhôi! Hại sếp tổng đại nhân chờ lâu như thế, lát nữa chắc hẳn anh sẽ rất tứcgiận chăng? Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty thấy hơi hối lỗi và cả sợ hãi.

Thếnhưng, sự hối lỗi và sợ hãi trong lòng khi nhìn thấy sếp tổng đã bị lửa giậnngùn ngụt xóa tan.

Quá

Cô mấttiền lương một ngày, vừa đi xe bò vừa đi taxi, khó khăn lắm mới tìm ra anh, thếmà anh lại đang thành thơi ngồi trong xe có máy lạnh.

Lúc ấy,Liêm Tuấn cũng nhìn thấy Đỗ Lôi Ty, giơ tay vẫy vẫy cô, nói: “Lại đây.”

Lại còndám ra lệnh cho cô! Mệt mỏi, uất ức và phẫn nộ khiến vũ trụ nhỏ trong lòng ĐỗLôi Ty bùng nổ.

Cô giậtmạnh cửa xe ra, lao vào trong, đang định mở miệng mắng anh.

LiêmTuấn bỗng giang hai tay, ôm cô thật chặt.

Ầm ầmầm …

Chỉ cảmthấy trên đầu như có sấm chớp, Đỗ Lôi Ty ngồi đơ tại chỗ, có cảm giác như sắpvỡ tan ra.

Sếptổng sao có thẻ ôm cô chứ? Sếp tổng đại nhân sao lại nhiệt tình đến thế? Sếptổng đại nhân sao có thể bất thường như vậy? Mà ghê gớm hơn cả là, cô cảm thấytrái tim mình lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực!

Vòng ômnày kéo dài mấy giây, sau khi Liêm Tuấn thả cô ra, vẻ mặt đã trở lại như bìnhthường: “Em có biết em đến trễ mấy tiếng không?”

“…” ĐỗLôi Ty vẫn trong trạng thái mộng du.

LiêmTuấn nhăn mặt: “Người em có mùi gì thế?”

“Hả?”Đỗ Lôi Ty giật mình, ngửi ngửi rồi ngượng ngùng đáp, “Hình … như là phân bò…”



Một cáiôm kinh hoàng bất ngờ ấy khiến không khí trong xe trở nên ngượng ngập, sếp tổngđại nhân vì cô đến muộn nên dường như không được vui, cứ im lặng không nói gì.Còn Đỗ Lôi Ty lại lần nữa rơi vào trạng thái mộng du, trong đầu không ngừnghiện lên cái ôm ban nãy.

Đến khitài xế nói: “Đến rồi.”, không khí tĩnh lặng mới bị phá vỡ.

“Đây…đây là đâu?” Đỗ Lôi Ty hoàn hồn, kinh ngạc nhìn xung quanh, tại sao sếp tổngxuống máy bay không về nhà mà lại đến đây?">“Khách sạn.” Liêm Tuấn trảlời ngắn gọn.

“Kháchsạn?” Đỗ Lôi Ty chưa hiểu, ấp úng hỏi: “Tại sao không về nhà vậy?”

Suynghĩ trong lòng nhanh chóng được Liêm Tuấn giải đáp bằng ba chữ ngắn gọn của:“Phải cách ly.”

Cáchly?!

Phải, ĐỗLôi Ty không nghe nhầm, trong chuyến bay của sếp tổng từ Mỹ về, một hành kháchHoa kiều đi cùng bị phát hiện là có thân nhiệt khác thường, sau khi được nhânviên y tế ở sân bay kiểm tra nhiều lần, ông ta được chẩn đoán mắc bệnh H1N1 rồiđược đưa ngay vào bệnh viện chữa trị. Và mười vị khách đi cùng chuyến, bao gồmcả sếp tổng, cũng vì trở thành người tiếp xúc gần với kẻ mắc bệnh nên bắt buộcphải cách ly theo dõi bảy ngày ở các địa điểm được chỉ định.

Biếtchuyện, Đỗ Lôi Ty nghi ngại, “Chẳng phải chính phủ đã cho phép những người tiếpxúc với người bênh được cách ly tại nhà hay sao?” Tại sao còn phải đến kháchsạn để cách ly?

“Emmuốn anh hại lão Dư và mọi người à?”

Nghethế, Đỗ Lôi Ty không kìm được lại làu bàu: “Vậy anh đi cách ly đi, gọi em làmgì…”

“Khôngđược.” Ánh mắt Liêm Tuấn thoáng một nụ cười thâm ý, thong thả nói: “Em cũngphải cách ly.”

“Em?”Đỗ Lôi Ty ngẩn ngơ, tại sao cô phải cách ly? Chẳng … chẳng lẻ là vì…

Một dựcảm không lành xuất hiện trong đầu, cô sực nhớ lại cái ôm lúc nãy, sếp tổng đạinhân ôm rất chặt, mà còn ôm rất lâu.

Khôngsai, chính vì cái ôm nhiệt tình đó mà một quần chúng vô tội không liên quan đếnbệnh tật là Đỗ Lôi Ty bỗng chốc trở thành một trong những người tiếp xúc gầngũi với người bệnh, phải tiến hành cách ly quan sát trong bảy ngày cùng sếptổng.

Khoảnhkhắc đó Đỗ Lôi Ty mới tỉnh ngộ, sếp tổng sở dĩ trở nên nhiệt tình như thế,nguyên nhân chỉ có một – kéo cô xuống nước!