Cổ Chân Nhân

Chương 1216: Cổ Tự Do (2)



Người Vũ cũng đã quen dần với cuộc sống như vậy. Rốt cuộc có một ngày, Nhân Tổ thấy thời cơ đã chín mùi, liền tháo cổ Thái Độ xuống, chuyển sang lạnh lùng.

Ông đóng chặt cửa, cất hết đồ ăn, không còn cung cấp bất cứ thứ gì cho người Vũ nữa.

Người Vũ không kịp chuẩn bị, tất cả đều hoảng hồn.

Bọn họ đã quen với căn phòng ấm áp, quen với thức ăn dư thừa, rất ít khi bay vào không trung, càng rất ít đi săn. Thức ăn dữ trữ của bọn họ rất ít. Có rất nhiều người Vũ béo đến mức không thể bay nổi.

Nhân Tổ làm như vậy, đám người Vũ cũng không còn cách nào. Bọn họ không có cổ Tự Kỷ như Nhân Tổ.

Rất nhanh, người Vũ sắp gặp phải kết cục chết đói và chết rét.

Vài ngày sau, không ít người Vũ chết đi.

Nhân Tổ trái đợi phải đợi cũng không thấy người Vũ chủ động thỏa hiệp, vô cùng nóng lòng.

Rốt cuộc, người Vũ chết hơn phân nửa, Nhân Tổ không thể không nhắc lại chuyện xưa: “Người Vũ ơi, chỉ cần các ngươi vỗ cánh bay xuống vực sâu Bình Phàm cứu con gái của ta lên, ta sẽ cung cấp thức ăn và phòng ấm cho các ngươi.”

Nào biết người Vũ còn lại đều lắc đầu từ chối. Cuối cùng bọn họ đều chết hết.

Từ thi thể của người Vũ bay ra rất nhiều tiểu trùng. Chúng như những đốm sáng nhỏ, lóe ra đủ mọi màu sắc. Nhân Tổ đưa tay muốn bắt nhưng không thể nào bắt được.

“Không có ích lợi gì cả.” Lúc này cổ Tự Kỷ nói cho ông biết: “Cổ Tự Do hoang dã không thể bắt được. Những người Vũ này từ khi mới ra đời đã theo đuổi tự do. Đáng tiếc sau khi chết, bọn họ mới có được tự do và giải thoát.”

Trung Châu, phúc địa Hồ Tiên, hành cung Đãng Hồn.

Phương Nguyên chậm rãi thu lại quái trảo của mình. Linh hồn cổ tiên Trịnh Linh uể oải không chịu nổi, xụi lơ giữa không trung.

Cổ tiên Chu Trung bởi vì chủ động trái với hiệp ước nên đã thân diệt hồn tán.

Về phần Trịnh Linh chết trước đó, bởi vì trúng độc của Phương Nguyên, sau đó là bị sát chiêu Lực đạo giết chết, nhục thân hủy diệt nhưng hồn phách thì được giữ lại.

Hồn phách của ông ta bị Phương Nguyên âm thầm thu vào trong tiên khiếu.

Từ xưa đến nay, Hồn đạo, Trí đạo, Nô đạo vốn cùng một nhịp thở. Từ khi Phương Nguyên đạt được truyền thừa Trí đạo của Đông Phương Trường Phàm, tạo nghệ trên con đường Hồn đạo cũng tăng lên không ít.

Nhất là Phương Nguyên ỷ vào vầng sáng trí tuệ, năm lần bảy lượt cải tiến sát chiêu Vạn Ngã, không chỉ tăng thêm mấy con tiên cổ hạch tâm, hơn nữa còn có không ít phàm cổ Hồn đạo.

Phối hợp vận dụng, sau khi cự thủ Lực đạo giết chết kẻ địch, hồn phách bị thương sẽ bị Phương Nguyên bắt giữ.

Nếu người bên ngoài chỉ cần hơi phân tâm một chút, hồn phách cũng sẽ bị Phương Nguyên phá hủy.

Nhưng thật ra, Phương Nguyên đã âm thầm bắt lấy hồn phách.

Điểm này ngay cả Thái Bạch Vân Sinh cũng không phát hiện. Bởi vì ông không có sát chiêu trinh sát tiên cấp.

Phương Nguyên cũng không nói cho ông biết.

Giá trị hồn phách cổ tiên còn cao hơn ý chí cổ tiên, hồn phách phàm nhân rất nhiều.

Lần đầu tiên sưu hồn của Phương Nguyên đã kết thúc.

Lần sưu hồn này, hắn đã biết được lai lịch của người Vũ.

“Bộ lạc người Vũ đến từ Tây Mạc, mỗi thế hệ sinh sống bên trong thế giới mảnh vụn Lục thiên. Khó trách lại có nếp như vậy. Cho dù tự sát cũng không cúi đầu làm nô. Nhưng bởi vì sinh sống trong không gian thế ngoại đào viên, tài nguyên sinh hoạt phong phú, chủng tộc đơn nhất, không có cường địch đã làm hư tâm trí của những người Vũ này.”

“Bạch Hải Sa Đà rốt cuộc là ai vậy?”

“Lại có thể tập trung nhiều người như thế, vây công thành Vũ Thánh, đồng thời còn thi triển thủ đoạn vượt quá tưởng tượng, hạn chế một tòa tiên cổ phòng, khiến cho người Vũ chỉ có thể chật vật chạy trốn.”

Phương Nguyê lục soát cũng không tìm được tin tức liên quan đến Bạch Hải Sa Đà trong trí nhớ.

Cuối cùng, Phương Nguyên đành phải cảm khái: “Tây Mạc cũng là tàng long ngọa hổ.”

Tổng kết lại, lần này Thái Bạch Vân Sinh độ kiếp, lợi ích rất lớn.

Thái Bạch Vân Sinh có được đạo ngân cả một đời của hai vị cổ tiên người Vũ, một vị thất chuyển, một vị lục chuyển, có thể nói là kẻ thu lợi lớn nhất.

Mà Phương Nguyên cũng có thu hoạch không nhỏ.

Địa vị của những người Vũ này rất lớn, có thành Vũ Thánh, căn nguyên còn liên quan đến giai đoạn cận cổ, thời U Hồn Ma Tôn.

Là thủ lĩnh của thành Vũ Thánh, cổ tiên thất chuyển Trịnh Linh nắm giữ bí mật, sát chiêu tiên đạo, cổ phương tiên đạo cực kỳ phong phú. Truyền thừa cổ tiên hoàn chỉnh là có khả năng rất lớn.

Thế giới Lục thiên ngăn cách nhiều năm như vậy, thành Vũ Thánh có thể được xưng là thánh địa người Vũ, là bộ lạc người Vũ lớn nhất trong năm vực.

Bởi vì rất ít khi giao lưu với bên ngoài, tài nguyên bên trong thế giới Lục thiên rất phong phú. Cổ tiên người Vũ nắm giữ thủ đoạn tràn ngập nét cổ xưa, còn có đặc điểm của thời cận cổ.

Phương Nguyên thậm chí chờ mong, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể lục soát được truyền thừa Lực đạo bên trong hồn phách của Trịnh Linh.

Điểm đáng tiếc duy nhất chính là những phàm nhân người Vũ.

Phương Nguyên dự định thuần dưỡng đám người Vũ này thành nô lệ, trợ giúp hắn khai thác thị trường Tây Mạc, thậm chí là thành lập thương đội.

Người Vũ là nô lệ thượng giai ở Tây Mạc. Thế lực siêu cấp, cỡ lớn đều dùng người Vũ thành lập thành thương đội.

Phương Nguyên không có khả năng chỉ buôn bán với Tiêu gia. Thời điểm ban đầu, hắn thật sự phải nhờ đến Tiêu gia, bình ổn tiến vào thị trường Tây Mạc. Nhưng nếu hợp tác thời gian dài với Tiêu gia, lại dễ khiến Phương Nguyên thua thiệt.

Nhưng đám phàm nhân người Vũ này đã chết rồi. Nhìn tâm tính, tập quán của bọn họ, muốn thuần dưỡng bọn họ là rất khó. Ngược lại, chi bằng mua nô lệ người Vũ luôn cho lẹ.

Phương Nguyên không phải là người cứ xoắn xuýt mãi quá khứ, rất nhanh hắn đã ném việc này sau ót.

Hiện tại hắn đã có tiên cổ Biến Hình, còn dung hợp tiên cổ Biến Hình vào sát chiêu Gặp Mặt Giống Như Quen Biết. Phương Nguyên vốn dự định biến thành hình dáng khác tiến vào cương minh Bắc Nguyên, tiếp tục kế hoach trước đó.

Nhưng sau khi liên lạc với Lê Sơn Tiên Tử, hắn nhận được phân tích tin tình báo, tình huống không hề lạc quan.

Sau khi thân phận Sa Hoàng bị Phượng Cửu Ca điều tra ra, cương minh Bắc Nguyên đã gia tăng việc xét duyệt tiên cương gia nhập lên nhiều lần. Phương Nguyên muốn lẫn vào Bắc Nguyên không còn nhẹ nhàng như trước đó nữa.

Còn đám người Phượng Cửu Ca, Tàn Dương Lão Quân lại càng khiến cho Phương Nguyên ngửi ra được nguy cơ mưa gió nổi lên.

Phương Nguyên do dự, trong tình huống này, hắn có nên dựa theo kế hoạch cũ lẫn vào cương minh Bắc Nguyên hay không?

Bắc Nguyên, phúc địa Đại Tuyết Sơn.

Bầu trời phủ đầy mây và tuyết. Những ngọn núi đứng lặng lẽ trong sương tuyết, còn những khu rừng thì được phủ đầy bông tuyết, giống như ngàn vạn đám mây.

Một luồng ánh sáng màu đỏ xuyên qua ngọn chủ phong thứ nhất, giống như một ngôi sao băng bay giữa không trung.

Hầu như tất cả ánh mắt đều tập trung vào ngọn phong chủ của Đại Tuyết Sơn.

“Lão tổ lại phát ra mệnh lệnh.”

“Không biết lần này sẽ là ai đi thu thập tiên tài...”

“Chỉ mong không phải là ta.”

Luồng ánh sáng màu đỏ xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng trên bầu trời, trực tiếp rơi vào ngọn núi tuyết thứ ba.

Rất nhiều phong chủ âm thầm thở phào một hơi.

Trong ngọn núi tuyết thứ ba, Lê Sơn Tiên Tử mặc váy da thổ cẩm với phần chân váy màu bạc, trên bề mặt có thêu hình một thảo nguyên dưới ánh trăng.

Đây là cách ăn mặc của người Bắc Nguyên.

Lê Sơn Tiên Tử đầu cột dây lụa trân châu xanh ngọc, lúc này đang khép kín tầm mắt, phần lớn tinh thần đầu nhập vào tiên khiếu.

Bên trong tiên khiếu của nàng, chim hót hoa nở, ấm áp như xuân, hoàn toàn là hai thái cực với Đại Tuyết Sơn như hầm băng.