Cổ dùng để chứa đựng thì không có. Nàng ta dùng ngựa Đại Vị đã chết thảm trong tay đàn sói để đựng đồ.
Ngoài ra còn có cổ Tẩy Rửa dùng để giải độc, cổ Quy Tâm dùng để phân biệt phương hướng.
Bộ cổ trùng này phù hợp với thân phận của nàng.
Cổ Vụ Tước là cổ tam chuyển, một loại cổ trinh sát rất quý giá, có thể ngưng tụ sương mù thành yến tước, còn có thể phi hành bốn phía, trinh sát chung quanh, phạm vi rất rộng.
Phòng ngự, công kích đều là tinh phẩm.
Cổ Thủy Tích có thể gia tăng tốc độ, sánh ngang với cổ tứ chuyển. Khuyết điểm duy nhất là dấu chân sẽ chứa vệt nước, rất dễ bị phát hiện, đồng thời sẽ thấm ướt giày.
Nhưng tiềm lực phát triển của loại cổ này rất lớn. Đến tứ chuyển có thể biến thành cổ Lưu Lạc, hiệu dụng càng thêm cường đại.
Đến ngũ chuyển, sẽ có hai phương hướng hợp luyện. Một là cổ Lưu Lạc Phiêu Bạt có thể giúp tránh né khi lâm trận, một loại là cổ Lưu Lạc Giang Hồ có thể đi lại trên mặt nước.
Đến lục chuyển, chính là cổ Lưu Lạc Thiên Nhai đại danh đỉnh đỉnh.
Những loại cổ này đều là tinh phẩm tam chuyển. Cộng thêm được Phương Nguyên cẩn thận chỉ dẫn, đàn sói bị áp bách, khó trách Cát Dao tiến bộ nhanh chóng, chiến lực liên tục tăng lên.
“Dũng sĩ Thường sơn Âm, ngươi không hổ danh là trí giả. Sự chỉ dẫn của ngươi còn lợi hại hơn cả ba gia lão của tộc ta. Cho dù ngươi chướng mắt ta, ta cũng muốn mời ngươi đến Cát gia làm khách. Nếu ngươi có hứng thú, ta sẽ cố thuyết phục cha ta, để ngươi trở thành gia lão khác họ của tộc ta.”
Cát Dao xoay người lại, bước đến bên cạnh Phương Nguyên, biểu hiện thành khẩn mời chào.
Nàng rốt cuộc cũng là đại tiểu thư Cát gia, kiến thức bất phàm, biết được giá trị của Phương Nguyên, không chỉ sự anh dũng của cá nhân hắn, quan trọng hơn là hắn có thể dạy cho người khác. Đây chính là sức mạnh trí tuệ. Nếu có hắn giúp đỡ bồi dưỡng gia tộc đời sau, nhất định sẽ làm cho cả bộ tộc cường thịnh.
“Ta có thể đến Cát gia làm khách, nhưng ta hoàn toàn không có hứng thú với chuyện gia lão khác họ.’ Phương Nguyên một lần nữa lên đường, đồng thời lắc đầu từ chối.
Cát Dao thuyết phục mấy lần nhưng thái độ của Phương Nguyên rất kiên quyết.
Cô gái rầu rĩ không vui đi theo sau lưng Phương Nguyên, dùng ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm phần lưng thẳng tắp của hắn.
“Biết dạy người thì ghê gớm lắm sao? Hừ, ta đã hạ giọng nhờ vả như thế, vậy mà hắn cũng không động tâm. Ngay cả gia lão khác họ cũng không thấy hứng thú? Ngươi đang xem thường Cát gia chúng ta à?”
“Thường Sơn Âm, cái tên trứng thối này.”
Cát Dao hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng lại hơi nghi hoặc: “Nhưng cái tên Thường Sơn Âm này thật sự hơi quen tai. Hình như ta đã nghe nói qua ở đâu đó rồi. Nhưng rốt cuộc là nghe ở chỗ nào nhỉ?”
Mây đen bao phủ thảo nguyên Hủ Độc. Bên trong sắc trời mờ tối, hai người lại bôn ba trên đường.
Phương Nguyên dừng bước.
Trước mắt là một biển hoa lớn.
Hoa này có màu tím sậm, cánh hoa to đen như mực, nhụy hoa to bằng chậu rửa mặt nhỏ, có hình mặt người tái nhợt.
Hình mặt quỷ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cát Dao muốn tắt thở, nắm chặt ống tay áo của Phương Nguyên, lí nhí nói: “Nơi này nhất định đã chết rất nhiều người. Oan hồn du đãng, mới sinh ra nhiều hoa mặt quỷ như thế. Mỗi một đóa hoa mặt quỷ là một oan hồn. Chúng ta đi đường vòng thôi. Có quá nhiều hoa mặt quỷ, nhất định sẽ ký sinh không ít cổ Quỷ Khiếu.”
Cổ Quỷ Khiếu chính là cổ trùng Hồn đạo tam chuyển, có thể phát ra tiếng kêu gào, tạo thành sự chấn động cho hồn phách.
Cổ Mặt Quỷ là cổ trùng Hồn đạo tứ chuyển, có thể tạo thành xung kích to lớn cho hồn phách.
“Nhiều hoa mặt quỷ như thế, muốn đi đường vòng, đi ngõ nào?” Phương Nguyên nhìn biển hoa mặt quỷ, ngoài mặt thì không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.
Điều này chứng tỏ hắn không đi sai hướng.
Chỉ cần thuận theo hướng này, hắn sẽ tìm được chiến trường hai mươi năm trước, từ đó có được cổ trùng còn để lại trên chiến trường.
Bắc Nguyên khác với Nam Cương.
Nam Cương có nhiều núi, có thể phân rõ phương vị. Bắc Nguyên mênh mông vô bờ, toàn là bãi cỏ, rất dễ dàng lạc mất phương hướng.
Cho nên, trên người Cát Dao có mang theo cổ trùng Quy Tâm. Cổ Quy Tâm có thể vĩnh viễn chỉ hướng cho cổ sư trở về nhà.
Nhưng cổ Quy Tâm chỉ có thể chỉ hướng, không thể chỉ vị trí địa điểm.
Phương Nguyên muốn đảm bảo đường đi chính xác, nhất định phải mạo hiểm xuyên qua biển hoa mặt quỷ này.
Cũng may hắn đã sớm chuẩn bị.
Hắn ngồi xổm xuống, hai tay áp sát mặt đất, sau đó điều động chân nguyên, thôi động cổ trùng bên trong Không Khiếu.
Rất nhanh, trên mặt đất xuất hiện một bãi cỏ màu xanh.
Bãi cỏ tươi tốt liên tục cao lên, từng cọng cỏ dài nhỏ dây dưa cùng nhau, dần dần hình thành một con rối hình người.
Cổ Thảo Khôi tam chuyển của Nô đạo.
Đây là cổ trùng chỉ có Nam Cương mới có. Cát Dao kinh hãi nhìn từng người cỏ liên tiếp sinh trưởng, rất nhanh tạo thành một đàn.
Người rơm thân hình thấp bé do cây cỏ bện chặt lại, một tay cầm lá trúc giống như đại đao, một tay vác tấm chắn đằng giáp.
Đây chính là Thảo Binh Đằng Giáp tam chuyển.
Ngày xưa, tại núi Tam Xoa, Phương Nguyên lấy một địch bảy, Thiết Nhược Nam đã dùng loại cổ này. Về sau, bên trong phúc địa tam vương, Phương Nguyên giết chết cổ sư, trong chiến lợi phẩm thu được có loại cổ Thảo Khôi này.
Cổ Thảo Khôi khá phổ biến ở Nam Cương. Cổ Thảo Khôi tam chuyển có thể kết thành Đằng Giáp Thảo Binh, có thể giết chết cổ sư nhất chuyển. Cổ Thảo Khôi tứ chuyển có thể kết thành Thảo Kiếm Tinh Binh, chiến lực càng mạnh hơn.
Nhưng đã đến Bắc Nguyên, cỏ Thảo Khôi cũng phải chịu áp chế, kết thành Đằng Giáp Thảo Binh khá yếu ớt.
Nhưng Phương Nguyên tạo ra nhóm Đằng Giáp Thảo Binh này cũng không phải dùng để chiến đấu, cho nên cũng không quan trọng.
Một lát sau, gần ngàn Đằng Giáp Thảo Binh đi trước mở đường.
Phương Nguyên nắm tay Cát Dao, dưới sự bảo vệ của một trăm Đằng Giáp Thảo Binh, tiến vào biển hoa mặt quỷ.
“A....”
“Be... be...”
“Éc...”
Cổ Quỷ Khiếu mỗi lần rít lên, lập tức có một Đằng Giáp Thảo Binh đằng trước ngã xuống. Âm thanh cổ Quỷ Khiếu phát ra cũng không giống nhau, có tiếng kêu bén nhọn, có tiếng giống như dê gọi, còn có tiếng u oán kể lể.
“Quỷ, có mặt quỷ bay lên kia.” Cô gái rùng mình, nhìn gương mặt tái nhợt của mặt quỷ liên tiếp bay lên trong biển hoa mặt quỷ, sợ hãi đến thân hình run rẩy.
Phương Nguyên vỗ cánh tay của nàng, sau đó không chút hoang mang điều khiển khôi lỗi.
Rất nhanh, một số Đằng Giáp Thảo Binh thoát khỏi đội ngũ, hy sinh thân mình dụ mặt quỷ sang bên cạnh.
Quá trình xuyên qua biển hoa mặt quỷ hữu kinh vô hiểm.
Cát Dao nhìn lại đằng sau, thở phào một hơi, rốt cuộc cũng yên tâm trở lại.
“Không nghĩ đến lại đơn giản như vậy, chúng ta có thể băng qua biển hoa mặt quỷ.”
Ổn định lại tâm trạng, cô gái không khỏi nhìn những người rơm.
Đám khôi lỗi chỉ còn lại vài chục con, quay chung quanh tạo thành một phòng ngự yếu ớt.
Từ nhỏ đến lớn, Cát Dao chưa từng nhìn thấy loại cổ này, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt.
“Mặc dù chiến lực của loại cổ này không tốt lắm, nhưng lại là loại pháo hôi chất lượng tốt nhất. Thường Sơn Âm quả nhiên có chuẩn bị mà đến.” Nghĩ đến đây, cô gái lại chuyển ánh mắt sang dò xét người bên cạnh.
Ở chung với Phương Nguyên càng lâu, sự hiếu kỳ trong lòng Cát Dao càng nặng, tâm lý muốn nghiên cứu lại càng nhiều hơn.
“Rốt cuộc hắn là người như thế nào? Hắn xâm nhập thảo nguyên Hủ Độc là có mục đích gì? Thường Sơn Âm, Thường Sơn Âm... Cái tên này ta đã nghe nói qua. Ôi chao...”
Mặt cô gái bỗng nhiên đỏ lên.
Khi băng qua biển hoa mặt quỷ, Phương Nguyên đã nắm tay của nàng. Nghe âm thanh quỷ kêu, mặt quỷ bay lơ lửng khiến nàng sợ hãi đến mức không tự chủ sát lại gần Phương Nguyên. Thời gian dần trôi, nàng đã ôm cánh tay của hắn vào ngực, thế mà cũng không phát giác.
Cát Dao vội vàng đẩy cánh tay Phương Nguyên ra.
Có được khoảng cách an toàn, Phương Nguyên dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn biển hoa sau lưng.
“Cổ Quỷ Khiếu, cổ Mặt Quỷ đều là loại cổ không tệ. Đáng tiếc ta không có cổ trùng đặc biệt để bắt chúng.”