Một khi con Thiên Lang Vương đầu hàng, hai con Bách Lang Vương dưới trướng nó, cộng thêm mấy nghìn con sói Mai Rùa bình thường cũng sẽ thay đổi hàng ngũ.
Một lượng lớn sói Mai Rùa làm phản, gia nhập doanh địa Cát gia, khiến mảnh chiến trường này trống không.
Toàn bộ đàn sói cũng chỉ có mười lăm con Thiên Lang Vương, bây giờ đã bị Phương Nguyên bắt đi một con.
Lần này, ngay cả Vạn Lang Vương cũng cảm nhận được sự không ổn, há miệng gào lên. Một lưỡi đao gió to bằng bốn chiếc lá không ngừng biểu diễn, thẳng hướng Phương Nguyên.
“Cổ Tam Trảo Thủy Long.” Một vị gia lão rống lên, hai tay đẩy ra. Một luồng nước màu lam nhạt đâm vào phía trên lưỡi đao, lập tức thịt nát xương tan, hóa thành nước mưa.
“Cổ Quyền Thạch.” Vị gia lão thứ hai hữu quyền trực đảo, trong nháy mắt ngưng kết được một tảng đá thật to giữa không trung, nhưng cuối cùng cũng bị lưỡi đao gọt sạch.
“Cổ Lưới Điện.” Vị gia lão thứ ba vung ra một tấm lưới lượn lờ điện quang, tạm thời bao phủ lưỡi đao.
Lưỡi đao liên tiếp bị suy yếu, sau khi bị tấm lưới điện bao phủ, nó không ngừng di chuyển. Mặc dù đã thành công cắt được tấm lưới, nhưng dù sao nó cũng là nỏ mạnh hết đà, bay giữa không trung, dần dần tiêu tán rồi rơi xuống.
Toàn bộ quá trình, Phương Nguyên đều không ra tay.
Cổ sư Cát gia đều chú ý bảo vệ Phương Nguyên, cho dù hắn là cổ sư tứ chuyển, tu vi cao hơn bọn họ.
An nguy của cổ sư Nô đạo rất quan trọng. Khi xuất chiến, bên cạnh thường hay có cổ sư khác bảo vệ.
Cát gia làm như vậy cũng không phải bọn họ quá mức ân cần, mà là tình huống bình thường giữa các cổ sư.
Vạn Lang Vương công kích, khiến Cát gia từ trên xuống dưới đều khẩn trương.
Từ đằng xa, hai mắt Man Oanh sáng lên: “Chẳng lẽ bây giờ con Vạn Lang Vương này muốn tham chiến sao?”
Nhưng rất nhanh, ánh mắt gã lại ảm đạm xuống.
Sau khi Vạn Lang Vương công kích Phương Nguyên không có kết quả, cũng không tiếp tục tấn công mà tọa trấn đằng sau, điều động đàn sói.
Lại một con Thiên Lang Vương chạy đến, bù lại mảnh chiến trường trống không do con Thiên Lang Vương lúc trước quy hàng tạo thành.
Toàn thân con Thiên Lang Vương đều bốc lên ngọn lửa, đồng thời lỗ mũi cũng phun ra khói đen.
“Cổ Đốt Người tam chuyển.” Phương Nguyên nhận ra con cổ trùng này.
Có con cổ trùng này, làn khói của cổ Ngự Lang còn chưa rơi xuống đã bị đốt cháy sạch sẽ.
Mắt Phương Nguyên giật giật, nhìn con Vạn Lang Vương đằng xa. Con Vạn Lang Vương dường như cũng đang nhìn hắn. Đến cấp bậc vạn thú vương, trí tuệ của nó chắc chắn sẽ viễn siêu hơn đồng loại. Rõ ràng đây là hành động nhắm vào Phương Nguyên.
“Cát Quang lưu lại, phối hợp với ba vị gia lão, giết chết đám sói này. Những người khác theo ta hành động.” Phương Nguyên xoay người rời đi. Muốn thu phục con Thiên Lang Vương cũng không phải là chuyện không được, nhưng rất phiền phức, lại còn lãng phí thời gian.
Đầu này không được thì đổi đầu khác. Dù sao chiến trường lớn như vậy, Phương Nguyên không tin tất cả Lang Vương đều có thủ đoạn khắc chế cổ Ngự Lang.
Quả nhiên, khi hắn dời đi, lại có được phần lợi khác. Chỉ trong một canh giờ, hắn đã thu phục được mười bảy con Bách Lang Vương, hai con Thiên Lang Vương.
Tính luôn cả đàn sói trước đó, trong tay Phương Nguyên đã có được bốn con Thiên Lang Vương, hơn ba mươi con Bách Lang Vương, sói bình thường có hơn tám nghìn con.
Trong đó, đa phần là sói Mai Rùa, nhưng trong số Thiên Thú Vương có một con Phong Lang Vương, trong số Bách Lang Vương có một con Râu Độc Lang Vương, Thủy Lang Vương, và Phong Lang Vương.
Trải qua hành động rút củi dưới đáy nồi của hắn, binh lực trên chiến trường diễn ra theo kiểu bên này lên bên kia xuống. Đàn sói vốn hơn ba vạn con đã bị Phương Nguyên lấy mất một phần, một phần chết, bây giờ chỉ còn thừa lại chừng hai vạn.
Cuộc chiến khí thế hừng hực. Lông mày của lão Tộc trưởng Cát gia dần dần giãn ra, dường như đã nhìn thấy được hy vọng thắng lợi.
“Có Thường Sơn Âm ra tay, áp lực bên phía chúng ta giảm đi không ít.”
“Rốt cuộc cũng là anh hùng truyền kỳ, bản lĩnh này thật sự cao minh.”
“Nhưng thật ra cũng chẳng có gì kỳ lạ. Hắn chính là cổ sư tứ chuyển, lại là cổ sư Nô đạo, thích hợp nhất chính là loại chiến trường này.”
Các gia lão cùng nhau tán thưởng, không khí bên trong vương trướng trở nên thoải mái hơn.
“Không nên khinh thường. Con Vạn Lang Vương còn chưa ra tay, kết quả của cuộc chiến còn chưa xác định được.” Đúng lúc này, lão tộc trưởng Cát gia lên tiếng cảnh cáo.
“Tộc trưởng đại nhân nói đúng, chúng ta chưa thể thả lỏng được.”
“Nhưng theo ta thấy, con Vạn Lang Vương này chưa chắc đã tham chiến. Đàn sói tổn thất hơn phân nửa, tình huống Lang Vương chủ động rút lui cũng rất phổ biến.”
“Sao? Không ổn rồi.”
Trong lúc nói chuyện, con Vạn Lang Vương bỗng nhiên thét dài. Đàn sói trên toàn bộ chiến trường nghe được âm thanh sói tru, đồng thời phát động tấn công điên cuồng.
Hơn hai vạn sói Mai Rùa đồng loạt liều mạng, xả thân quên mình trùng sát doanh địa. Nhất thời Cát gia trở tay không kịp, liên tiếp bị đánh tan tác.
“Ra lệnh cho tiền tuyến nhanh chóng thối lui đến phòng tuyến thứ hai.” Lão tộc trưởng Cát gia lập tức hạ lệnh.
“Đàn sói phát động tấn công.” Cát Quang đang ở tiền tuyến, sắc mặt thay đổi.
“Các người đi hiệp trợ cổ sư tiền tuyến rút lui, ta sẽ quay lại chỉnh đốn, hãy chờ sự trợ giúp của ta.” Sắc mặt Phương Nguyên vẫn lạnh lùng như cũ.
“Đại nhân, chúng ta phụng mệnh Tộc trưởng, phải bảo vệ cho ngài.” Một số cổ sư do dự.
Phương Nguyên trừng mắt, lệ mang trong mắt bắn ra. Ánh mắt chiếu đến chỗ nào, đám cổ sư đều vội vã cúi đầu.
“Cát Quang.” Phương Nguyên quay sang nhìn Thiếu tộc trưởng Cát Quang.
Cát Quang cắn răng nói: “Ta sẽ nghe theo thúc thúc.”
Nói xong, y vung tay lên: “Tất cả đi theo ta.”
Phương Nguyên một người chạy về phía chiến trường, đàn sói chạy theo bên cạnh.
Hắn tập trung tất cả đàn sói cùng một chỗ, gần vạn con sói chen chúc lẫn nhau. Chiến trường trong nháy mắt trở nên nhỏ hẹp vô cùng.
Tâm niệm Phương Nguyên vừa động, một con sói Nước từ trong đàn sói chạy ra.
Trong mắt người bình thường, đây là con sói Nước, nhưng trong mắt Phương Nguyên, nó lại là bạch nhãn lang.
Bạch nhãn lang là dị thú, là bưu trong bầy hổ, là lôi trư trong đàn trư. Phàm là một con thú bình thường phát triển thành dị thú, trên người tự dưng sẽ thu hút được cổ trùng hoang dại ký sinh, có được chiến lực của Vạn Thú Vương.
Nhưng con bạch nhãn lang này còn nhỏ, còn chưa trưởng thành. Lông toàn thân của nó giống như nước, có màu xanh nhạt, là loại sói Nước bình thường. Nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận, sẽ có thể phát hiện lông trên người nó có màu đen ít trắng nhiều, hoàn toàn khác với con sói Nước bình thường.
Đợi đến khi nó hoàn toàn trưởng thành, toàn bộ cơ thể của nó sẽ hóa thành màu trắng. Đồng thời thị lực của nó cũng sẽ lớn mạnh, sánh ngang cổ trinh sát tứ chuyển. Cho dù ở trong đêm tối, thị lực của nó cũng không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Phương Nguyên ngoài ý muốn phát hiện ra con bạch nhãn lang này ở ngoài chợ, sau đó âm thầm mua nó trong đàn sói Nước.
Hiện tại, con bạch nhãn lang này đã được Phương Nguyên thành công hạ xuống cổ Ngự Lang tam chuyển, đồng thời dùng cổ Tam Canh gia tăng tốc độ trưởng thành cho nó.
Điều này sẽ khiến cho sức ăn của bạch nhãn lang tăng vọt, gấp mười ba lần sói Nước bình thường, đồng thời tuổi thọ cũng sẽ bị rút ngắn.
“Đi.” Phương Nguyên ra lệnh, con bạch nhãn lang lập tức dùng tốc độ như gió nhanh chóng chạy vào chiến trường, chạy lên một chỗ cao.
Cổ Lang Cố.
Phương Nguyên vươn tay, che kín mắt phải, chỉ dùng mắt trái nhìn bạch nhãn lang. Đồng thời hắn thôi động chân nguyên, rót vào trong cổ trinh sát của Thường Sơn Âm.
Trong khoảnh khắc, cảnh tượng bên phía mắt trái của hắn thay đổi, giống như hắn đang đứng trên chỗ cao quan sát chiến trường đằng trước.
Đây chính là hiệu dụng của cổ Lang Cố, chuyển dời tầm mắt của con sói đến tầm mắt của cổ sư.
Phương Nguyên lại mở mắt phải, hai hình ảnh khác biệt nhau cùng lúc truyền vào trong đầu của hắn.
Bên trái là chiến trường, Phương Nguyên có thể nhìn thấy rõ thế cục một cách dễ dàng. Bên phải là đàn sói chen chúc cùng một chỗ.
Phương Nguyên gọi từng con Lang Vương, vơ vét cổ trùng trên người bọn chúng.