Cổ Chân Nhân

Chương 599: Không có gì là không bán được (2)



Nếu ví nguyên thạch như người phàm thì tiên nguyên thạch sẽ là cổ tiên.

Tiên nguyên thạch vô cùng quý giá, có thể dùng để bổ sung tiên nguyên, đồng thời cũng là tiền để cổ tiên giao dịch. Trong thế giới cổ to lớn này, chỉ có thiên đình chế tạo tiên nguyên thạch mà thôi.

“Lại thấy tiên nguyên thạch.” Phương Nguyên cười, cảm thán.

Hai khối tiên nguyên thạch này vô cùng giá trị, hai mươi vạn nguyên thạch cũng không đổi được.

Năm trăm năm trước, trong tay Phương Nguyên cũng chỉ có sáu mươi mấy khối tiên nguyên thạch mà thôi.

Phương Nguyên cất tiên nguyên thạch đi: “Được rồi, chúng ta về núi Đãng Hồn thôi.”

Lập tức, Tiểu Hồ Tiên vui vẻ đồng ý, sau đó cầm tay Phương Nguyên, lập tức dịch chuyển về hành cung Đãng Hồn.

“Thôi động cổ Thông Thiên, nhanh lên.” Phương Nguyên mệnh lệnh.

Con cổ Tinh Môn còn lại đang để ở Bắc Nguyên nên hắn cũng không thực sự yên tâm.

Đêm dài lắm mộng, Phương Nguyên muốn tranh thủ thời gian xử lý xong xuôi mọi chuyện ở phúc địa Hồ Tiên.

Tiểu Hồ Tiên vội vàng thôi động cổ Thông Thiên.

Cổ Động Địa nối liền phúc địa, một khi trồng xuống sẽ không thay đổi được nữa. Cổ Thông Thiên cũng giống như vậy, nó chỉ có thể nối liền với một động tiên ở bên ngoài mà thôi.

Con cổ Thông Thiên này của Phương Nguyên, nếu nối liền Hoàng Thiên Bảo sẽ không thể thay đổi được nữa.

Do Tiểu Hồ Tiên tiêu hao một chút tiên nguyên nên cổ Thông Thiên liền biến thành một mặt gương tròn vô biên.

Trong mặt kính, hiện ra cảnh tượng của Hoàng Thiên Bảo. Động tiên này trống rỗng, lấp lóe ánh sáng cam vàng, không có sông núi, cây cối hay bầy thú thường có trong các động tiên.

Phía trên phúc địa là động tiên.

Động tiên nổi danh nhất, được ghi lại trong là thái cổ cửu thiên tiếng tăm lừng lẫy.

Thái Nhật Dương Mãng luyện cổ Định Tiên Du, bay lên chín tầng mây, ở Thanh Thiên ngắt được một khúc ngọc trúc bích không. Ở Lam Thiên, thu gom kim cương tám cạnh trong các mảnh vụn ánh sao.

Thái Cổ cửu thiên, được chia thành: Bạch Thiên, Xích Thiên, Chanh Thiên, Hoàng Thiên, Lục Thiên, Thanh Thiên, Lam Thiên, Tử Thiên, Hắc Thiên*.

*các màu theo thứ tự: trắng, đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, đen.

Nhưng sau đó, con trai của Nhân Tổ đại náo trời đất, bảy thiên: xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử lần lượt tan vỡ, cho tới bây giờ chỉ còn lại Bạch Thiên và Hắc Thiên luân phiên nhau hoạt động.

Nơi khởi nguồn của Hoàng Thiên Bảo liên quan tới Hoàng Thiên trong Thái Cổ cửu thiên.

Thời kỳ trung cổ, có một vị cổ tiên bát chuyển được xưng là Đa Bảo chân nhân, vô tình có được một mảnh nhỏ của Hoàng Thiên. Sau đó lão ta đem mảnh nhỏ này dung nhập động tiên của mình, hình thành Hoàng Thiên Bảo.

Hoàng Thiên Bảo là một động tiên vô cùng đặc biệt, nó trống rỗng, không có núi sông, cây cối, cũng không có chim, thú, côn trùng, cá, chỉ có vật báu mà thôi.

Bên trong hoàng thiên bảo có Tiên cổ bát chuyển: cổ Bảo Quang.

Cổ Bảo Quang nhất chuyển đến tam chuyển vô cùng phổ biến, cổ Bảo Quang tứ chuyển, ngũ chuyển thường chỉ có thế lực lớn mới có. Tiên cổ Bảo Quang từ ngũ chuyển trở lên chỉ có duy nhất một con, đang ở trong Hoàng Thiên Bảo.

Cổ Bảo Quang chuyên dùng để kiểm tra giá trị vật phẩm. Giá trị của vật phẩm càng cao, bảo quang càng hiện ra nhiều hơn.

Trong thành Thương gia, lúc diễn võ đều kiểm tra bảo quang trên người của hai bên để dự đoán giá trị cổ trùng trong tay cổ sư, từ đó phỏng đoán chiến lực của cổ sư.

Cổ Bảo Quang không chỉ dùng để kiểm tra mà còn dùng để tìm bảo vật.

Phạm vi mà cổ Bảo Quang có thể tìm kiếm rất nhỏ, thường phải kết hợp với cổ trùng khác để mở rộng phạm vi tìm kiếm của nó.

Năm đó, vì Đa Bảo chân nhân có cổ Bảo Quang mới tìm được vô số vật báu. Chính vì vậy mới đạt được danh hiệu “Đa Bảo” này.

Tiểu Hồ Tiên liên tục thôi động cổ Thông Thiên, mặt gương biến hóa không ngừng, hiện ra hình ảnh của các loại vật phẩm:

Cổ trùng, bầy thú, dị nhân, cây cối, mạch khoáng, đất đai, nước, rượu ngon... đủ mọi loại mặt hàng đều có để bán.

Bỗng nhiên, một hình ảnh hiện ra, là hình ảnh một bầy cổ Tinh Huỳnh.

“Chủ nhân, vẫn là Vạn Tượng Tinh Quân bán.” Tiểu Hồ Tiên dùng cổ Thần Niệm để tìm hiểu thông tin, sau đó nói với Phương Nguyên.

“Cổ Tinh Huỳnh không thể tự sinh sản, ta cần số lượng lớn cổ trùng Tinh Huỳnh. Ngươi hỏi giá xem thế nào.” Phương Nguyên gật đầu, nói.

Tiểu Hồ Tiên lại tiếp tục bàn bạc giao dịch, quay qua báo cáo với Phương Nguyên: “Chủ nhân, Vạn Tượng Tinh Quân nói không bán.”

Phương Nguyên cũng không thất vọng, trái lại nở nụ cười:”Ha ha ha, trên thế giới này không có gì không thể bán. Không bán thường do giá cả không đủ hấp dẫn, không khiến người ta động tâm mà thôi.”

Nói xong, hắn liền viết vài bản tàn phương Tiên cổ lên da trâu, sau đó ném hết vào trong cổ Thông Thiên.

Da trâu này vô cùng phổ thông, nhưng bởi vì ghi lại tàn phương Tiên cổ nên giá trị liên thành.

Sau khi được đưa đến Hoàng Thiên Bảo thông qua cổ Thông Thiên, trên mỗi mảnh da trâu đều hiện lên bảo quang một trượng đến ba trượng, tùy từng mảnh. Những bảo quang này đủ mọi màu sắc, muôn hồng nghìn tía, vô cùng đẹp mắt.

“Nói với Vạn Tượng Tinh Quân, giá có thể thương lượng.” Phương Nguyên cười nhạt, nói với Tiểu Hồ Tiên.

Hắn không tin Vạn Tượng Tinh Quân không động tâm.

Sức hấp dẫn của Tiên cổ với cổ Tiên vô cùng lớn. Tuy đó chỉ là những tàn phương, nhưng nó cũng là thương phẩm bán rất chạy.

Cổ tiên luôn cố gắng tích góp nhiều năm để đổi tên cấp bậc, trong tay ai mà không có một vài bản, mười mấy bản tàn phương Tiên cổ?

Nhưng những bản tàn phương này, thường bọn họ sẽ không bán ra ngoài.

Những tàn phương Tiên cổ tương tự nhau, có thể kết hợp với nhau, sẽ tạo ra bản bí phương chính xác. Sau đó dựa theo những bí phương này luyện thành Tiên cổ, người khác sẽ không thể luyện được nữa.

Vì những hệ lụy đó, tàn phương Tiên cổ rất hiếm khi xuất hiện trong những cuộc giao dịch. Cho dù có, cũng chỉ là tàn phương đổi tàn phương mà thôi.

Lúc trước, Phương Nguyên đã dùng một bí phương bị thiếu nhiều nhất trong trí nhớ, bảo quang chỉ cao ba thước, đã có thể đổi được một bầy cổ Tinh Huỳnh của Vạn Tượng Tinh Quân, ông ta còn trả thêm hai khối tiên nguyên thạch cho Phương Nguyên nữa.

Hiện tại, nhiều bí phương như thế, bảo quang thấp nhất là hơn một trượng, Vạn Tượng Tinh Quân không thể không động tâm.

Những tàn phương này vừa xuất hiện, lập tức thu hút vô số ánh mắt ở Hoàng Thiên Bảo.

Vô số thần niệm dồn dập được gửi tới, Tiểu Hồ Tiên sử dụng cổ Thần Niệm tiếp nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch.

“Chủ nhân, có rất nhiều cổ tiên truyền thần niệm đến, hỏi chúng ta bán những tàn phương kia như thế nào?”

Phương Nguyên nở nụ cười: “Ngươi truyền thần niệm đi, nói với bọn họ rằng: những tàn phương này đều bán, nhưng sẽ bán từng bản một. Đầu tiên, nói đến côn trùng Tinh Huỳnh, nhưng bầy Tinh Huỳnh này phải có tối thiểu mười vạn con.”

Tiểu Hồ Tiên truyền thần niệm truyền đi, lập tức có một vị nữ cổ tiên được xưng là “Diêu Quang tiên tử” kêu lên, nàng ta nói trong phúc địa của nàng ta nuôi vô số côn trùng Tinh Huỳnh, đồng ý trao đổi.

Phương Nguyên cười ha ha.

Quả nhiên, Vạn Tượng Tinh Quân cũng không thể ngồi yên nữa, thái độ lập tức thay đổi.

Ngay sau đó, có một vị cổ tiên thứ ba, tự xưng là “Đế Uyên”, nói trong tay cũng có côn trùng Tinh Huỳnh.

Phương Nguyên lại đợi thêm một chút nữa, không thấy cổ Tiên nào lên tiếng nữa, trong lòng khó nén cảm khái: “Côn trùng Tinh Huỳnh này không hổ là côn trùng thời Thái Cổ.”

Có người cạnh tranh sẽ dễ làm hơn.

Phương Nguyên Lã Vọng buông cần*, khiến cho ba người cạnh tranh giá, đây là dương mưu trắng trợn, nhưng tu hành đến cấp cổ Tiên làm gì có ai là người ngu. Ba người vẫn chưa cạnh tranh giá đến mức ác liệt, trái lại thương lượng thỏa đáng, mỗi bên ra hơn ba vạn ba nghìn côn trùng Tinh Huỳnh.

*Lã Vọng buông cần: dựa vào điển tích Khương Bá Nha câu cá, ở đây là chỉ việc nhẩn nha chờ thời, chờ “cá” cắn câu.

Ba đàn Tinh Huỳnh lần lượt tiến vào trong cổ Thông Thiên, mỗi đàn lần lượt hiện ra bảo quang.

Trong đó, bảo quang của đàn côn trùng của Diêu Quang tiên tử yếu nhất, chỉ cao một trượng tám thước. Đàn côn trùng của Đế Uyên có bảo quang cao hai trượng.