“Tiêu hết tám khối tiên nguyên thạch rồi.” Phương Nguyên không đau lòng nguyên thạch bình thường nhưng lại để ý tiên nguyên thạch.
Trước đó, hắn mua bán tàn phương trong trí nhớ một cách công khai, thu được hai mươi tám tiên nguyên thạch. Bây giờ chỉ còn lại hai mươi khối.
“Mặc dù ta còn tàn phương có thể bán, nhưng càng bán càng bất tiện. Ta lại thiếu thủ đoạn thu lợi. Liên quan đến cá Bong Bóng và cổ Tinh Huỳnh, đầu tư này phải trăm năm sau mới có thể nhìn thấy hiệu quả và lợi ích. Số lượng tiên nguyên thạch tiếp theo phải tính toán cẩn thận mới sử dụng.”
Phương Nguyên thở dài một hơi, giao cổ Thông Thiên cho Tiểu Hồ Tiên, để nó xử lý đàn sói, đàn cá, hoa Thiết Xác, cá Bong Bóng...
Còn hắn thì ở lì trong hành cung Đãng Hồn, lợi dụng nguyên liệu mới mua, bắt đầu luyện cổ.
Sau một ngày một đêm, gương mặt Phương Nguyên tràn đầy mệt mỏi bước ra khỏi hành cung Đãng Hồn.
Hắn đi lên núi Đãng Hồn. Trải qua khoảng thời gian này, núi Đãng Hồn đã mọc ra rất nhiều cổ Can Đảm. Nhưng số lượng so với lần trước còn ít đi một nửa.
Phương Nguyên bóp nát từng cổ Can Đảm. Phần lớn cổ Can Đảm bị trúng cổ Hi Nê, Phương Nguyên hoàn toàn không dùng được.
Nhưng lần này Phương Nguyên tàn sát Nghiêm gia, thu hoạch được không ít hồn phách, số lượng cổ Can Đảm mọc ra cũng rất nhiều. Dựa vào số lượng khổng lồ chèo chống, hồn phách Phương Nguyên vẫn tăng lên không ít.
“So với lần trước, ta đã mạnh hơn gấp năm lần. Đáng tiếc đến Thiên Nhân Hồn vẫn còn một khoảng cách lớn.” Nhắm mắt cảm nhận một phen, Phương Nguyên mở hai mắt ra, biểu hiện hơi vui mừng.
Trình độ tiến bộ như thế này tương đối lớn. Nếu đổi lại cổ sư bình thường, ít nhất phải tích lũy mười năm trở lên.
Nhưng nhờ có cổ Can Đảm trợ giúp, Phương Nguyên một lần là xong, chỉ dùng thời gian chưa đến nửa ngày.
“Khó trách núi Đãng Hồn lại được U Hồn Ma Tôn xưng là một trong thánh địa Hồn đạo. Vật trong tay ta, giá trị của núi Đãng Hồn chỉ thấp hơn Xuân Thu Thiền. Nói cái gì cũng không thể để nó bị hủy diệt được.”
U Hồn Ma Tôn đã từng đánh giá qua, trên thế gian này, cổ sư Hồn đạo có hai thánh địa. Một là núi Đãng Hồn dùng để tráng hồn. một là cốc Nghèo Túng dùng để luyện hồn.
Hồn phách cần lớn mạnh nhưng đồng thời cũng phải cần tinh luyện.
Phương Nguyên dùng cổ Can Đảm tráng hồn, tốc độ tiến bộ cực nhanh, nhưng hắn lại không có cốc Nghèo Túng để luyện hồn. Bởi vậy, Phương Nguyên chỉ có thể dùng cổ Hồn Sói để thay thế.
Cổ Hồn Sói có thể giúp cho hồn phách của cổ sư chuyển hóa thành Lang Nhân Hồn, bản thân có tác dụng tinh luyện hồn phách.
Số lượng cổ Can Đảm được sản xuất ngày càng thấp, Phương Nguyên thu thập lần thứ ba cũng chỉ dùng trong nửa canh giờ. Phần lớn cổ Can Đảm đều là bùn nước. Dựa vào một phần nhỏ cổ Can Đảm trong đó, Phương Nguyên đã tăng hồn phách của hắn gấp năm sáu lần ban đầu.
Tiểu Hồ Tiên vẫn còn đang bận rộn.
Mở cổ Tinh Môn, Phương Nguyên trở về Bắc Nguyên.
Bước ra khỏi tinh môn, Phương Nguyên nhìn thấy đầu tiên là đàn sói của hắn vẫn còn quanh quẩn tại chỗ.
Thông qua tinh môn câu thông với phúc địa Hồ Tiên, Phương Nguyên đã đem sói Râu Độc, sói Nước vào phúc địa, rồi đưa vạn lang vương của sói Gió, vạn lang vương của sói Mai Rùa đến Bắc Nguyên. Đồng thời còn bổ sung thêm ba đàn sói, khuếch trương số lượng đến sáu vạn.
Phương Nguyên cũng không trở về Cát gia.
Hắn lấy bán thành phẩm của mình, bắt đầu luyện cổ ngay tại chỗ.
Mất nửa ngày, dưới ánh trăng chiếu sáng hồ Nguyệt Nha, hắn đã luyện thành cổ Liễm Tức ngũ chuyển.
Năm vực có sự khác biệt nhau. Mặc kệ cổ trùng hay cổ sư, đến địa vực khác đều phải chịu áp chế.
Khác với cổ trùng, người là vạn vật chi linh, linh tính mười phần, khả năng thích ứng rất mạnh. Chỉ cần qua mấy năm, cổ sư có thể thích ứng hoàn cảnh hoàn toàn, được thiên địa thừa nhận, không chịu sự áp chế lần nữa.
Còn cổ trùng khác. Phương Nguyên chỉ có thể luyện cổ ở Bắc Nguyên. Không cần biết ngươi dùng nguyên liệu gì, cổ trùng nào, chỉ cần một khắc luyện cổ thành công, cổ Liễm Tức ngũ chuyển mới hoàn toàn sẽ được sinh ra ở Bắc Nguyên, được Bắc Nguyên thừa nhận, không chịu dị vực áp chế.
Năm đó, Phương Nguyên thu được cổ Liễm Tức nhị chuyển ở núi Tử U, Nam Cương. Dựa vào cổ này, một đường hợp luyện, cuối cùng tạo thành cổ Liễm Tức ngũ chuyển.
Đến ngũ chuyển, hình dáng của cổ Liễm Tức cũng không có gì thay đổi, vẫn giống như một chiếc lá cây nhỏ màu tím, chỉ là màu tím đậm hơn mà thôi, thậm chí còn mang theo chút sáng bóng của kim loại.
Lợi dụng cổ Liễm Tức, một lần nữa áp chế tu vi xuống tứ chuyển trung giai, Phương Nguyên thở ra một hơi.
Bây giờ hắn đang là ngũ chuyển đỉnh phong, chịu sự áp chế của dị vực. Khi trở lại Bắc Nguyên, hắn chỉ còn lại khí tức ngũ chuyển sơ giai.
Nếu hắn cứ như vậy mà trở về Cát gia, tất sẽ tạo nên sự hoài nghi. Đồng thời, nếu ngày nào cũng đạt đến điểm giới hạn, tu vi bỗng nhiên tăng cao, cũng sẽ dẫn đến phán đoán và hoài nghi. Hắn phải lợi dụng cổ Liễm Tức để bù lại chỗ sơ hở này.
Thống lĩnh đàn sói, Phương Nguyên trở lại Cát gia. Không ngoài sở liệu, quả nhiên đã dẫn đến sự rúng động và vui mừng của mọi người trong Cát gia.
Nhưng đàn sói Bắc Nguyên quá đông. Bên bờ hồ Nguyệt Nha lại là khu vực chung linh dục tú*, tập trung rất nhiều đàn thú. Phương Nguyên có thu hoạch này cũng không khó giải thích.
(*chung linh dục tú: Đất thiêng nảy sinh hiền tài.)
Phương Nguyên bố trí một phần đàn sói tại một nơi trong doanh địa, một phần khác thì bố trí bên ngoài doanh địa, mặc cho chúng hoạt động.
Trở lại cổ phòng, Tộc trưởng Cát Quang của Cát gia dẫn theo hai thân tín đến bái kiến.
“Chúc mừng đại nhân, lần này đi săn, thực lực tăng mạnh.” Cát Quang ngoại trừ quầng thâm trên mắt, còn lại chỉ toàn là vui vẻ và phấn chấn.
Một ngày một đêm trôi qua, y và gia lão Cát gia thu dọn chiến trường, thống kê vật tư, tiếp nhận người đầu hàng, công việc bận rộn đến mức không ngủ. Thấy thực lực Cát gia trong tay mình đột nhiên lớn mạnh, sau khi hưng phấn, Cát Quang đối với Thường Sơn Âm lại càng cảm kích nhiều hơn.
Y là người biết chuyện, biết không có Thường Sơn Âm, tuyệt không có Cát gia bây giờ.
“Vận khí tốt, chính xác là đã có chút thu hoạch.” Phương Nguyên ngồi xuống ghế, nhìn Cát Quang đang đứng, khẽ gật đầu.
Thực lực của hắn tăng lên, làm sao chỉ có thể bấy nhiêu được. Tu vi, hồn phách đều tăng vọt. Nếu nói ra, chỉ sợ sẽ dọa đám người Cát Quang kinh hãi.
Ở phúc địa Lang Gia, Phương Nguyên tốn mất một lần cơ hội luyện tiên cổ, đạt được cổ Tinh Môn, từ đó đẩy mạnh cục diện. Thực lực của hắn cũng tiến triển cực nhanh. Mỗi lần ra vào phúc địa Hồ Tiên đều có sự tiến bộ không thể tưởng tượng.
Trình độ tiến bộ này, nếu nói ra chỉ sợ khó mà có người tin được. Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, cũng cảm thấy mười phần hợp lý.
Bây giờ Phương Nguyên đã có phúc địa, giống như đang bước đi trên con đường phát triển của cổ tiên. Tiên phàm có sự khác biệt, giống như cách nhau một trời một vực. Cộng thêm hắn có kinh nghiệm của năm trăm năm kiếp trước, càng khiến cho hắn có cơ sở để phát triển thực lực, lộ ra vẻ thành thạo điêu luyện.
Lúc trước, Phương Nguyên hay đánh bạc với tính mạng, đi xiếc dây trên vách núi, nhận được tài phú to lớn, hình thành tích lũy thâm hậu. Rốt cuộc, phần tích lũy này đã biến thành một cái giếng phun.
“Đại nhân, lần này chúng ta chiếm đoạt Nghiêm gia, đoạt được sáu trăm ba mươi bốn vạn nguyên thạch, một con cổ ngũ chuyển, hai mươi bảy con cổ tứ chuyển. Tam chuyển, nhị chuyển, nhất chuyển thì vô số. Ngoài ra, còn có hơn hai ngàn bí phương luyện cổ, ba trăm con sói Lưng Còng, một số ngựa đại vị, mấy ngàn cổ phòng Thằn Lằn, trên trăm cổ Nấm Rừng, thu hơn bảy ngàn tù binh...” Giọng nói của Cát Quang vô cùng hưng phấn, báo cáo lại với Phương Nguyên.
Phương Nguyên lẳng lặng lắng nghe. Bởi vì cao tầng Nghiêm gia bị Phương Nguyên một mẻ hốt gọn, lại bị tập kích, bởi vậy Cát gia mới có thu hoạch rất lớn.
Nhất là số lượng tù binh, đến hơn bảy nghìn người. Trong đó, rất nhiều cổ sư nhị chuyển, nhất chuyển đều nguyện ý đầu hàng. Cát gia bổ sung những thứ này, thực lực của toàn gia tộc tăng lên gấp đôi.