Cổ Đập Nồi Dìm Thuyền ngũ chuyển.
Ào ào ào.
Rất nhiều chân nguyên đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng bổ sung cho Không Khiếu đã khô cạn của ông ta.
“Thường Sơn Âm, ngươi nạp mạng đi.” Ông ta hét lớn một tiếng rồi chạy đến.
Đám người Cát gia nhất thời bối rối.
Phương Nguyên mỉm cười, hỏi xung quanh: “Người này là ai?”
Cát Quang thật sự bội phục sự trấn định của Phương Nguyên trong lòng, sự bối rối tiêu tán hơn phân nửa, trầm giọng đáp: “Tộc trưởng Bối gia Bối Thảo Xuyên.”
“Bối Thảo Xuyên, Bùi Yến Phi.... Haha, loạn thế xuất anh hùng, đúng là không tệ, không tệ.” Phương Nguyên cao giọng đánh giá, âm thanh vang vọng cả bầu trời đêm.
Sau đó, hắn nhảy xuống Bạch Nhãn Lang, chuyển sang một con sói lưng còng.
Bạch Nhãn Lang nhảy vọt mấy bước, cùng với vạn thú vương sói Gió, vạn lang vương sói Mai Rùa sóng vai đứng chung cùng một chỗ.
“Đó là...” Bối Thảo Xuyên ngừng lại, con ngươi đột nhiên co rụt.
Sắc mặt Bùi Yến Phi tái xanh, cực kỳ khó coi.
Bạch Nhãn Lang chính là dị thú, chiến lực có thể sánh ngang với vạn thú vương. Trước đó bọn họ quá chú ý Phương Nguyên, không để ý đến Bạch Nhãn Lang. Bây giờ Bạch Nhãn Lang chủ động đứng ra, thân phận lập tức bại lộ.
“Đúng là ghê tởm.” Bùi Yến Phi nghiến răng ken két, bất đắc dĩ ngừng truy kích.
Nếu Phương Nguyên chỉ còn con vạn thú vương sói Gió thì còn dễ nói, nhưng bây giờ lại xuất hiện một con Bạch Nhãn Lang, thực lực như vậy đủ để ngăn chặn truy kích, thậm chí còn có khả năng phản công.
Bùi Yến Phi không dám mạo hiểm, đẩy Bùi gia vào hiểm cảnh.
Ông ta lựa chọn dừng tay.
Bên này, Bối Thảo Xuyên cũng bất đắc dĩ dừng lại.
Ông ta nhìn đại quân rút lui trong bình yên, trong lòng ngoại trừ sa sút tinh thần còn có một cảm giác lạnh: “Lang Vương Thường Sơn Âm, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu át chủ bài?”
Gió đêm gào thét dần dần ổn định lại, sương mù nồng đậm bắt đầu phủ đầy bụi cỏ dại bên chân.
Đại quân Cát gia chậm rãi đi dọc bờ hồ Nguyệt Nha.
Từ trong chiến trường thuận lợi rút lui, trong lòng bọn họ vẫn còn lưu lại chiến ý nóng rực.
Mặc dù cuối cùng vẫn không đánh hạ Bùi gia, nhưng trận chiến này đã triệt để tạo ra uy phong. Người nào của Cát gia cũng hưng phấn trò chuyện với nhau.
“Trận chiến này thật sự đánh quá sung sướng. Ba nhà cẩu thí kia lại muốn tìm Cát gia chúng ta gây phiền phức, thật sự là muốn chết.”
“Hừ, cái gì Trịnh gia, Bối gia, Bùi gia, chẳng qua cũng chỉ thế thôi.”
“Bây giờ doanh địa Bối gia, Trịnh gia đều bị chúng ta công chiến. Bùi gia thương vong cũng rất thảm trọng. Trận chiến tối nay đã giúp Cát gia chúng ta danh dương Bắc Nguyên.”
Lấy lực của một nhà đánh liền ba nhà, chiến tích hào hùng như vậy đủ để đám cổ sư Cát gia cảm thấy tự hào, kiêu ngạo.
“Cũng may chúng ta có Lang Vương Thường Sơn Âm đại nhân.” Một vị cổ sư cảm khái nói.
Lời này lập tức dẫn đến sự hưởng ứng của những người chung quanh.
“Ừm, đúng vậy. Nếu không có đàn sói liều mạng đằng trước, Cát gia chúng ta nhất định sẽ thương vong thảm trọng.”
“Đây chính là chỗ lợi hại của cổ sư Nô đạo. Khó trách rất nhiều thế lực cho dù phải thắt lưng buộc bụng cũng phải bồi dưỡng được một hai vị cổ sư Nô đạo.”
“Lang Vương đại nhân đã trở thành Thái thượng gia lão của tộc ta. Bây giờ đã trở thành người một nhà với chúng ta rồi.”
“Ừm, thật sự là vinh hạnh khi có Lang vương đại nhân bên cạnh chúng ta.”
Trận chiến này khiến cho uy vọng của Phương Nguyên bay vụt lên một trình độ tương đối cao trong lòng người Cát gia.
Phương Nguyên một lần nữa cưỡi trên lưng Bạch Nhãn Lang, bên cạnh là Tộc trưởng và một đám gia lão Cát gia.
Là Thái thượng gia lão, Phương Nguyên thậm chí có quyền bãi nhiệm chức Tộc trưởng của Cát Quang. Đương nhiên, Cát Quang là một quân cờ rất biết nghe lời, Phương Nguyên cũng không định thay thế y.
Đại quân trở lại doanh địa Trịnh gia đầu tiên. Ở đó, cổ sư Cát gia đã sắp xếp xong xuôi, do ba mươi con ốc sên Lam Điền xếp thành một hàng dài vận chuyển
Những con sên này được gọi là cổ Ốc Sên, giống như ốc sên thoát xác.
Nó là cổ tam chuyển, hình thể còn gấp ba lần một con voi, toàn thân màu lam trong suốt như nước, bên ngoài còn có những hạt thủy tinh tròn màu lam, là loại cổ vận chuyển tốt nhất.
Sử dụng những con cổ ốc sên Lam Điền này để vận chuyển vô cùng thuận tiện.
Bọn chúng tiêu hao rất ít chân nguyên. Cổ sư chỉ cần nhét vật phẩm vảo trong cơ thể bọn chúng là được.
Cổ ốc sên Lam Điền không có năng lực công kích. Sau khi nuốt vật phẩm, hình thể của nó cũng sẽ to lớn hơn.
Hiện tại hình dáng của ba mươi con ốc sên Lam Điền đã to gấp năm lần ban đầu, ngay cả vạn lang vương cũng không bằng một nửa của bọn chúng.
Nhưng cho dù vậy, bên trong doanh địa Trịnh gia vẫn còn lại một phần vật tư nhỏ chưa trang bị xong, chỉ có thể tạm thời lưu lại trong doanh địa.
Gia lão ở lại đã đưa lên một bảng danh sách thống kê.
Phương Nguyên xem qua, đúng là phong phú vô cùng.
“Chúng ta phát tài rồi.” Đám người Cát Quang vui mừng nói.
“Lần này đúng là phất nhanh thật.”
“Cướp đoạt nhiều tài sản như thế, Cát gia chúng ta đã sắp sửa trở thành gia tộc cỡ lớn rồi.”
“Những ngày này, chúng ta nhất định phải để cao cảnh giác, tăng cường đề phòng, phòng ngừa thế lực chung quanh đỏ mắt.”
“Nhưng chúng ta xử lý đám cổ sư đầu hàng như thế nào đây? Dựa theo lệ cũ, bọn họ chính là cổ sư nô lệ. Nhưng chúng ta không có nhiều cổ nô lệ như thế.”
Đám người Cát gia không khỏi buồn rầu.
Cát gia chỉ là gia tộc cỡ trung, nội tình yếu kém. Nếu là gia tộc cỡ lớn, năng lực tiêu hóa chiến quả sẽ mạnh hơn nhiều.
Một nhóm người ở lại hiệp trợ phòng thủ. Phương Nguyên căn dặn, nếu đại quân Bùi gia chạy đến, cứ từ bỏ doanh địa Trịnh gia, chủ động rút lui bảo tồn thực lực.
Đại quân Cát gia mang theo ba mươi con cổ ốc sên Lam Điền cùng rất nhiều tù binh tiếp tục trở về.
Sau khi đến doanh địa Bối gia, đội ngũ dừng lại. Khi lên đường, quy mô của đội ngũ lại khổng lồ thêm mấy lần.
Trở lại doanh địa Cát gia, các chiến sĩ của Cát gia được gia tộc Cát gia nhiệt liệt hoan nghênh chào đón.
Tiếng hoan hô vang tận mây xanh, ánh sáng bình minh chiếu sáng trên mỗi gương mặt người Cát gia. Trái lại, gương mặt của những tù binh, người thì như chết cha chết mẹ, người thì chết lặng. Hai bên hình thành sự chênh lệch rõ ràng.
Phương Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Một đường lui về, hắn cũng lo lắng Bùi gia sẽ truy kích.
“Xem ra Bùi Yến Phi vẫn cố kỵ an nguy của gia tộc, tiếc rẻ binh lực, không tiếp tục chủ động xuất kích. Nếu không, trên đường trở về, ta nhất định sẽ gặp nhiều phiền phức. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do ta thả con Bạch Nhãn Lang ra, cho thấy thực lực, để bọn họ nghĩ rằng ta vẫn còn một chiến lực ngang ngửa vạn thú vương.”
Nhưng trên thực tế, Bạch Nhãn Lang của Phương Nguyên chỉ là do hắn dùng cổ Tam Canh thúc lớn mà thôi. Trên người nó hoàn toàn không có một con dã cổ ký sinh nào.
Đây là thế giới của cổ. Không có dã cổ, Bạch Nhãn Lang thậm chí ngay cả thiên lang vương cũng đánh không lại.
Nếu chiến đấu chân chính, Bạch Nhãn Lang cũng chỉ là một con sói hoang mà thôi.
Nếu Bùi Yến Phi, Bối Thảo Xuyên không bị hù sợ, tiếp tục triển khai truy sát, Phương Nguyên sợ rằng sẽ gặp phiền phức.
Hắn đã phát huy một trăm hai mươi phần chiến lực của đàn sói trong tay. Tu hành Lực đạo cũng chỉ vừa mới cất bước, toàn thân trên dưới chỉ có ba mươi quân Lực đạo. Phương diện hồn phách còn chưa đạt đến trình độ Thiên Nhân Hồn.
“Thực lực trong tay ta vẫn còn khá yếu kém. Tối nay chiến liên tục ba trận, lại càng giật gấu vá vai.”
Bây giờ đã tạm thời an toàn, Phương Nguyên kiểm tra lại đàn sói một chút.
Đàn sói vốn từ sáu vạn, tử thương thảm trọng, số lượng còn lại chưa đầy một nửa. Tổn thất lớn nhất là hắn đã mất một con vạn thú vương.
Phương Nguyên có ba con vạn lang vương, nhưng sau trận chiến tối nay, vạn thú vương sói Đêm tử chiến sa trường, vạn lang vương sói Mai Rùa bị thương cực nặng. Mặc dù thương thế đã ổn định lại nhưng đã hôn mê. Toàn thân vạn thú vương sói Gió vết thương chồng chất, dã cổ trên người mất đi cũng không ít, chiến lực trượt dài thảm hại.