Có rất nhiều cổ tiên nuôi dị nhân trong phúc địa của mình, giống như nuôi thú cưng vậy, bọn họ nhìn những dị nhân này lớn lên, thậm chí mất rất nhiều công sức và tiền của để bồi dưỡng. Nếu những dị nhân này chết, các cổ tiên cũng sẽ đau lòng đến mức rơi lệ.
Đương nhiên, tình huống này sẽ không phát sinh với Phương Nguyên.
Phương Nguyên thấy không mua được những người Lông, trong lòng âm thầm tiếc, đành phải lui một bước để yêu cầu điều khác: “Một khi đã như vậy, ta sẽ đổi thành bí phương Ngự Lang.”
Trong phúc địa Lang Gia cất giữ một số lượng lớn các bí phương, tích lũy từ xưa đến nay, có thể nói là vô cùng phong phú.
Loại cổ Ngự Lang này là cổ phương thông thường, không có khả năng ở đây sẽ không có.
Phương Nguyên luôn muốn mua bí phương này, nhưng từ khi hắn phát hiện sự tồn tại của Nghiễn Thạch Lão Nhân ở Hoàng Thiên Bảo, hắn liền thu liễm hành động lại.
Cổ sư Trí đạo am hiểu tính toán, nhưng không phải tự dưng mà ra, cũng phải thu thập một lượng tình báo lớn. Trụ cột tình báo này là kết quả từ việc tiến hành tính toán.
Nếu Phương Nguyên ở Hoàng Thiên Bảo gióng trống khua chiêng muốn mua bí phương cổ Ngự Lang, khó đảm bảo Nghiễn Thạch Lão Nhân sẽ không đoán được điều gì đó.
“Cầm lấy, đây là bí phương cổ Ngự Lang từ nhất chuyển đến ngũ chuyển.” Địa linh Lang Gia giao cho Phương Nguyên một xấp bí phương dày.
Phương Nguyên lật lật, phát hiện bí phương cổ Ngự Lang ngũ chuyển cũng đã có tám loại, dùng tài liệu không giống nhau, phương pháp luyện chế cũng khác nhau, nhưng kết quả lại ra cùng một loại cổ trùng. Bí phương cổ Ngự Lang từ nhất chuyển đến tứ chuyển còn nhiều hơn.
“Giao dịch này rất đáng giá.” Phương Nguyên mừng thầm trong lòng.
“Giao dịch đã xong, ngươi có thể đi rồi đó.” Địa linh Lang Gia không kiên nhẫn, ra lệnh đuổi khách.
Phương Nguyên lại xua tay, cười nói: “Đừng vội, đưng vội, ta còn một giao dịch nữa, khẳng định ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Hừ, người trẻ tuổi không nên ăn nói khoa trương như vậy. Trên thế giới này, chuyện có thể khiến lão phu cảm thấy hứng thú cũng không nhiều.” Địa linh Lang Gia vuốt vuốt chòm râu, kiêu ngạo nói.
“Lần này, ta muốn bán một tin tức. Tin tức này chính là thời điểm ta dùng cổ Không Khiếu thứ hai.”
Vẻ mặt địa linh Lang Gia cứng đờ, lão ta ngơ ngác liếc mắt nhìn Phương Nguyên một cái, sau đó nhăn mày, dùng ánh mắt vô cùng chán ghét và khinh bỉ nhìn Phương Nguyên: “Sao lại có loại người ti tiện vô sỉ như ngươi vậy chứ? Ngươi có còn điểm mấu chốt để làm người không?”
“Ha ha ha.” Phương Nguyên ngửa đầu cười to, “Chẳng lẽ ngươi không có chút hứng thú nào với tin tức này sao?”
Địa linh Lang Gia nhất thời có cảm giác khuất nhục, giống như sau khi bị cưỡng hiếp còn phải xin lỗi kẻ gây tội.
Lão ta có thể không cảm thấy hứng thú sao?
Cổ Không Khiếu thứ hai là tiên cổ, lại còn là Tiên cổ duy nhất. Nếu Phương Nguyên vẫn lưu trữ không dùng, lão ta sẽ vĩnh viễn không thể luyện được con cổ Không Khiếu thứ hai một lần nữa.
“Ngươi muốn bán như thế nào?” Địa linh cố kềm ý muốn đánh Phương Nguyên một trận tơi bời, cuối cùng nén giận hỏi.
Hai mắt sáng như sao của Phương Nguyên nheo lại: “Ta cũng không bắt nạt ngươi, dùng tin tức để đổi tin tức đi. Ta muốn biết tất cả thông tin về toà lầu Chân Dương có tám mươi tám góc trong phúc địa Vương Đình.”
“Lầu Chân Dương tám mươi tám góc? Ngươi cũng biết tòa Tiên cổ phòng này có quan hệ với lão phu?” địa linh rất kinh ngạc.
Lộc cộc, lộc cộc...
Âm thanh dồn dập liên tiếp vang lên từ xa tới gần.
Chỉ một lát sau, một đội cổ sư cưỡi ngựa Vuốt Nhọn chạy đến vũng lầy.
Ngựa Vuốt Nhọn có hai mắt đỏ sậm, răng nanh dài, ăn thịt không ăn cỏ.
Da thịt toàn thân nó rất rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, có lực chiến đấu không thể khinh thường. Kỳ lạ nhất là, nó không có vó ngựa như thông thường mà bốn chân là bốn vuốt sắc nhọn.
Giữa những vuốt nhọn còn có màng thịt, giúp cho ngựa Vuốt Nhọn có thể leo trèo và tự do đi lại trong vũng lầy.
“Gia lão đại nhân, bọn họ đã đi qua nơi này, đi về hướng bên kia.” Hai mắt của một cổ sư trinh sát lóe lên ánh sáng đỏ quét khắp nơi, sau đó bẩm báo.
Một vị cổ sư trẻ ở bên cạnh lập tức nhíu mày, giọng điệu sốt ruột: “Không tốt rồi, thúc thúc, nếu tiếp tục đi ra ngoài sẽ đến ghềnh Loạn Thạch. Đi qua ghềnh Loạn Thạch, bọn họ sẽ ra khỏi cốc Noãn Chiểu. Đến lúc đó muốn đuổi giết bọn họ sẽ rất khó.”
“Yên tâm đi, Phí Thanh trúng cổ độc của cha cháu, ngàn cân treo sợi tóc, y còn mang theo con của y nữa. Y càng thôi động đám mây quỷ của y chạy trốn, y sẽ càng trúng độc sâu hơn. Ha ha, y chạy không xa được đâu. Chúng ta tiếp tục đuổi theo.”
Gia lão cười lạnh, vung tay lên, mang theo mọi người tiếp tục đuổi theo.
Chờ bọn họ đuổi đến gần rừng cây khô thưa thớt, vũng bùn dưới chân bọn họ lúc nãy bỗng cuồn cuộn, một con nhộng màu vàng đất chui ra.
Con nhộng bị vỡ, bên trong có hai người, một vị cổ sư trung niên và một đứa con nít chui ra.
Hai người vô cùng chật vật, mệt mỏi, há to miệng để thở, không còn sức lực ngã trên mặt đất.
“Cuối cùng cũng lừa được bọn họ đi.” Sắc mặt cổ sư trung niên Phí Thanh xanh tím, trúng độc rất sâu.
Cổ Tật Quỷ Vân mà y dùng đã bị người ta động tay chân. Phí Thanh bị đuổi giết suốt dọc đường nên đã phát hiện có sự kì lạ, lập tức bỏ cổ Tật Quỷ Vân, để nó tự bay đi. Còn y và con của y cùng nhau trốn ở trong vũng bùn.
Nhưng cũng vì vậy, y mất cổ Di Động, bản thân bị trúng kịch độc, đã không còn hy vọng chạy trốn nữa.
“Phí Trường, ngươi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi. Vì vị trí tộc trường, lại thực thi thủ đoạn ám toán giết ta - em họ của ngươi. Thật đáng giận...”
Phí Thanh càng nghĩ càng giận, dưới sự tuyệt vọng, lửa giận công tâm, ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi màu xanh lét.
“Cha, cha, người không sao chứ, người hãy tỉnh lại đi.” Đứa trẻ bị vũng máu tươi này dọa sợ tới mức khóc to, bổ nhào vào trong lòng Phí Thanh.
“Con của ta...” Hai mắt của Phí Thanh tràn đầy tuyệt vọng, nhưng cũng vẫn có một tia hy vọng và kiên quyết đang giãy dụa.
Y nhìn về phía đứa con nối dòng duy nhất của mình đầy vẻ từ ái, yêu thương xoa cái đầu nhỏ của đứa trẻ: “Tiểu Tài, cha không đi được nữa. Phí Trường mưu tính rất thâm sâu, cha chỉ có thể lừa gã được nhất thời thôi. Chẳng bao lâu nữa, gã nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta, quay lại đuổi giết. Con mau đi đi, cha sẽ ngăn cản những người này cho con. Con hãy đi theo con đường nhỏ mà cha nói cho con, có lẽ có thể chạy thoát.”
“Không, cha, con muốn đi cùng cha. Chúng ta hãy cùng nhau trốn đi...cha, con xin người...” Phí Tài vô cùng đau lòng, khóc không thành tiếng.
Trong lòng Phí Thanh vô cùng khẩn trương, sức sống vùng lên, vươn hai tay chộp lấy hai vai của Phí Tài: “Tiểu Tài, đừng khóc, nam nhi Bắc Nguyên đổ máu không đổ lệ. Con phải có tự tin, trên người con chảy dòng máu của Cự Dương Tiên Tôn, con là thành viên của gia tộc Hoàng Kim. Huyết mạch trên người con rất nồng đậm, vô cùng hiếm thấy. Con là người có tư cách gia nhập lầu Chân Dương tám mươi tám góc.”
“Khụ khụ....” miệng và mũi của Phí Thanh liên tục tràn ra máu màu xanh lục, “Tiểu Tài, con phải giữ lấy tính mạng. tương lai nếu có khả năng tiến vào phúc địa Vương Đình hãy đi vào lầu Chân Dương tám mươi tám góc, nhận lấy ân trạch mà cổ tiên Cự Dương lưu lại cho hậu nhân. Chỉ có như vậy, con mới có thể báo thù rửa hận cho ta.”
“Cha...”
“Đi nhanh đi, không đi sẽ không kịp đâu.”
Phí Thanh đẩy con trai mình, Phí Tài lùi về phía sau vài bước, nhìn phụ thân đầy bất lực, trên mặt giàn dụa nước mắt.
“Đi mau.” Phí Thanh quát.
Phí Tài vươn tay lau hết nước mắt, nhưng nước mắt lại tiếp tục đua nhau rơi. Nó cắn chặt răng, quay đầu bỏ chạy.
“Con của ta, cha đã cố hết sức rồi, chỉ mong con có thể chạy thoát khỏi ma chưởng.” Phí Thanh ngồi dưới đất, nhìn Phí Tài càng chạy càng xa, hai mắt y dần dần mở lớn.
“Ngu ngốc, con đứng lại cho ta.” Phí Thanh không kìm nén được bật thẳng dậy, hét to với con trai.
“Ah, cha...” sau khi Phí Tài chạy được vài bước, nghe thấy tiếng hô của Phí Thanh, chần chừ quay lại.