Cổ Chân Nhân

Chương 648: Trảm bụi gai trong ngoài đều khốn đốn



Lúc này, con cổ đang lơ lửng bên trên mặt biển chân nguyên, không ngừng được chân nguyên rót vào, tản ra ánh sáng của ngọc thúy.

Ánh sáng xuyên thấu Không Khiếu từ trong ra ngoài, chiếu rọi toàn bộ làn da của Phương Nguyên.

Thời gian dần trôi, ánh sáng ảm đạm đi, toàn bộ cổ Rùa Ngọc Da Sói tan thành từng điểm huỳnh quang, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị tâm lý. Cổ Rùa Ngọc Da Sói là cổ tiêu hao, dấu vết sẽ ghi lại trên cơ thể cổ sư, cùng loại với cổ Da Đồng, cổ Thiết Cốt mà hắn đã từng dùng qua.

“Mấy ngày qua, ta không ngừng tiềm tu, rốt cuộc đã luyện da của mình thành rùa ngọc da sói.”

Phương Nguyên chậm rãi mở mắt, kéo ống tay áo lên nhìn làn da trên cánh tay.

Làn da của hắn vẫn giống làn da bình thường. Nhưng khi hắn lấy ra con dao găm cắt mạnh một cái vào tay, lập tức kích thích hiệu quả cổ Rùa Ngọc Da Sói.

Làn da bị dao găm cắt xuống nhanh chóng biến thành màu xanh đậm, mơ hồ còn hiện lên đường vân mai rùa.

Con dao cắt xuống da giống như chạm phải sắt hoặc ngọc nhưng cũng có một cảm giác mềm dẻo.

Phương Nguyên hài lòng gật đầu: “Cổ Rùa Ngọc Da Sói cao đến ngũ chuyển, lực phòng ngự vô cùng xuất sắc. Quan trọng hơn, nó không cần chủ động thôi động, chỉ cần chịu công kích là có thể phát huy hiệu quả phòng ngự, lại không cần tiêu hao chân nguyên, cực kỳ hữu dụng.”

Cổ ngũ chuyển đối với cổ tiên mà nói cũng không khó tìm, nhưng đối với cổ sư phàm tục, đương nhiên là hiếm có.

Rất nhiều cổ sư ngũ chuyển, trong tay chỉ có một con cổ ngũ chuyển. Có một số thậm chí còn không có con cổ ngũ chuyển nào, chỉ có thể dùng cổ tứ chuyển để chống đỡ cục diện.

Hắc Lâu Lan vừa gặp mặt đã dùng cổ Rùa Ngọc Da Sói lung lạc Phương Nguyên, trong mắt người ngoài, đây chính là một món quà lớn.

Cổ ngũ chuyển lọt vào tay Phương Nguyên, mặc dù địa vị không cao nhưng có thể nhìn ra được thành ý của Hắc Lâu Lan.

“Cổ Rùa Ngọc Da Sói đại cáo công thành, tiếp theo chính là lúc tu hành Lực đạo.” Phương Nguyên vẫn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tranh thủ thời gian, không ngừng gia tăng thực lực.

Hắn lấy ra một con cổ Thập Quân Lực.

Loại cổ này giống như một quả cân sắt. Sau khi được chân nguyên rót vào, nó bay đến đỉnh đầu Phương Nguyên, sau đó tách ra ánh sáng huyền diệu, chiếu sáng toàn bộ thân hình của hắn, khắc một đoạn đạo văn nào đó lên người hắn.

Thời gian dần trôi, sức mạnh của Phương Nguyên dần dần tăng trưởng.

Cho đến nay, hắn chưa từng ngừng tu luyện Lực đạo.

Trước đó, năm con cổ Thập Quân Lực mà hắn mua đã dùng hết. Bây giờ dùng là cổ Thập Quân Lực mang đến từ trong kho của Hắc gia.

Hiện tại, bên trong thể nội của Phương Nguyên đã có sức mạnh của sáu mươi quân lực, lắng đọng tại chỗ sâu nhất bên trong cơ thể của hắn.

Mười quân chính là ba trăm cân khí lực. Sáu mươi quân chính là một ngàn tám trăm cân Lực đạo.

Trên trái đất, Thanh Long Yến Nguyệt Đao bất quá cũng chỉ có tám mươi cân mà thôi.

“Bây giờ ta đã đem túi da toàn thân luyện thành rùa ngọc da sói. Cứ như vậy, ta có thể gánh được một trăm cân quân lực. Khí lực một trăm cân trở lên chính là cấp bậc ngũ chuyển.”

Bí phương cổ Cân Lực, cổ Quân Lực chính là một sự sáng tạo độc đáo của một vị cổ tiên thất chuyển, rất dễ hợp luyện hơn so với cổ Thú Lực truyền thống, đồng thời chi phí lại rẻ. Vì thế nó được truyền lưu một cách rộng rãi ở Bắc Nguyên.

Phương Nguyên bỏ qua cổ Thú Ảnh, lựa chọn cổ Quân Lực không chỉ vì nó nhanh mà còn thuận tiện cho việc tu hành sau này, có thể ngụy trang thân phận của hắn.

Nhưng cổ Quân Lực vẫn không giải quyết được vấn đề lực đạo hạch tâm nhất.

Phương Nguyên có khí lực sáu mươi quân, nhưng chân chính có thể dùng được chỉ là một phần rất nhỏ bên trong nội tình Lực đạo.

Muốn giải quyết vấn đề này, tất cả phải dựa vào cổ Toàn Lực Ứng Phó.

Cổ Toàn Lực Ứng Phó có thể giúp cho sức mạnh của cổ sư được tự do thi triển, không thẹn là cổ hạch tâm của Lực đạo.

Cho nên, Phương Nguyên đã đem nó thành cổ bổn mệnh của Không Khiếu thứ hai.

Nhưng cổ Toàn Lực Ứng Phó chỉ có tam chuyển. Đến Bắc Nguyên, chịu sự áp chế của dị vực, nó chỉ còn hiệu quả nhị chuyển.

Bây giờ Phương Nguyên còn thiếu bí phương hợp luyện cổ Toàn Lực Ứng Phó tứ chuyển. Chỉ cần luyện cổ này thành tứ chuyển ở Bắc Nguyên, hắn giống như thu hoạch được cổ mới, không bị Bắc Nguyên áp chế.

“Chỉ là... nếu tích lũy nữa sẽ không tiện xử lý. Cổ Rùa Ngọc Da Sói có thể giúp gánh chịu khí lực nhưng lại không có tác dụng với Nô đạo. Mặc dù ta có hai Không Khiếu, nhưng cơ thể cũng chỉ có một.”

Trên thế giới này, có rất ít việc có thể vẹn cả đôi đường.

Đầu tư Lực đạo thì không thể đầu tư Nô đạo.

Nếu muốn đầu tư Nô đạo, Phương Nguyên không thể sử dụng cổ Rùa Ngọc Da Sói, mà là một cổ ngũ chuyển khác, tên là cổ Sói Đồ.

Loại cổ này dùng để cất giữ đàn sói, có thể ký thác vào da của hắn. Mỗi lần cất một con sói hoang, trên da của hắn sẽ xuất hiện hình xăm của một con sói.

Rất nhiều cổ sư Nô đạo đều lựa chọn cổ Thú Đồ tương ứng, dùng để cất giữ đội ngũ vương bài lên người mình.

Đến thời khắc mang tính then chốt, cổ sư chỉ cần lắc người một cái, có thể triệu hoán lực lượng vương bài này ra ngoài, chiến đấu cho mình.

Giống như trước đó, Phương Nguyên sử dụng cổ Vô Thường Cốt tứ chuyển, giúp cho nhục thân có thể gánh được hồn phách mạnh hơn.

Nhưng cổ Vô Thường Cốt lại không có ích đối với Lực đạo.

Phương Nguyên kiêm tu Lực đạo, Nô đạo cũng không phải chuyện dễ dàng, rất dễ tạo thành phân tán tinh lực, cái nào cũng không xong.

Nan đề mà Phương Nguyên đối mặt không chỉ có bấy nhiêu.

Xuân Thu Thiền dần dần khôi phục, một lần nữa mang đến áp lực tử vong cho hắn.

Trong khoảng thời gian này, hắn thường xuyên trở về phúc địa, khiến cho cổ Tinh Huỳnh trở nên khan hiếm.

Tiên Hạc Môn vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phúc địa Hồ Tiên, bởi vì cổ Định Tiên Du đã dẫn đến sự chú ý của các thế lực thần bí. Địa tai phúc địa Hồ Tiên, nguy cơ núi Đãng Hồn tử vong và ngụy trang Thường Sơn Âm, lúc nào cũng phải chú ý, không được để lộ ra áp lực tâm lý.

Thế cục thối nát, có thể nói trong ngoài đều khốn đốn.

“Nhưng cứ như vậy, ngược lại càng làm cho ta cảm thấy chờ mong một khắc khi vượt mọi chông gai, xông ra khỏi vòng vây.”

Phương Nguyên lạnh lùng cười một tiếng, thu lại tinh thần, bước ra khỏi mật thất.

Bên ngoài mật thất, hai vị cổ sư tam chuyển đang đứng, chẳng khác nào môn thần.

Thân phận Lang Vương liên quan đến đại cục, sau khi đến doanh địa Hắc gia, lập tức được bảo hộ nghiêm mật.

“Xin chào Lang Vương đại nhân.” Hai vị cổ sư nhìn thấy Phương Nguyên, lập tức hành lễ, đồng thời báo cáo: “Hắc Lâu Lan đại nhân mời đại nhân đến dự tiệc, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Sau khi trở lại doanh địa Hắc gia, Hắc Lâu Lan cứ ba ngày một tiệc lớn, năm ngày một tiệc nhỏ. Mấy lần mời Phương Nguyên, nhưng đều bị Phương Nguyên lấy lý do tu hành để từ chối.

Phương Nguyên muốn tranh thủ từng giây từng phút tăng lên thực lực của mình. Hành động này cũng phù hợp với ngạo khí của Thường Sơn Âm, cũng không có gì khó hiểu.

Nhưng bữa tiệc lần này lại không tầm thường.

“Có chuyện quan trọng cần thương lượng?” Phương Nguyên dừng bước, thay đổi thái độ: “Vậy thì đi một chuyến thôi.”

Mật thất tu hành được xây dưới lòng đất.

Phương Nguyên bước ra khỏi mật thất, lên mặt đất, màn đêm đã bao phủ, trên trời đã lốm đốm ngôi sao.

Bữa tiệc quả nhiên là dùng để cắt máu ăn thề.

Những bữa tiệc lần trước cũng không phải Hắc Lâu Lan chơi sang mà tổ chức, chỉ là để dùng định minh ước cụ thể với Tộc trưởng các phương.

Đại hội anh hùng chỉ là phụ thuộc sơ bộ. Chỉ có xây dựng chân chính mới có thể tập hợp các lực lượng lại cùng một chỗ.

Minh ước định ra từng phương diện, cam đoan lợi ích các bên. Phương Nguyên nhìn nội dung, thấy không có vấn đề gì, liền cùng mọi người sử dụng cổ Thề Độc.

Cổ Thể Độc có tác dụng chế ước hữu hiệu, cũng là để tín nhiệm lẫn nhau.

Nhưng Phương Nguyên thì lại khác.