Cổ Chân Nhân

Chương 660: Chọn Lang Vương trước (2)



Trước khi Phương Nguyên thành tựu cổ tiên, nó chính là một con dao lấy mạng, một mực lơ lửng trên cổ của hắn.

“Thiên Nhân Hồn của ta hoàn toàn là nhờ núi Đãng Hồn. Cốc Lạc Phách và núi Đãng Hồn sánh vai với nhau, nếu như ta có được nó...”

Nhất thời, trong lòng Phương Nguyên thậm chí dâng lên một sự kích động muốn chuyển sang tu Hồn đạo.

“Nếu cứu sống được núi Đãng Hồn, lại khống chế cốc Lạc Phách trong tay, dựa vào vốn liếng hùng hậu của hai đại thánh địa này, đổi sang tu Hồn đạo là một hành động sáng suốt. Thậm chí tu Huyết đạo kiếp trước cũng có được một tương lai tươi sáng, rộng lớn hơn.”

Nhưng Phương Nguyên chợt bình tĩnh lại.

“Dựa theo chỉ thị bên trong suy nghĩ, cốc Lạc Phách cách đây rất xa, việc cấp bách bây giờ là cứu sống núi Đãng Hồn, còn chưa phải lúc đến cốc Lạc Phách. Đại chiến sắp đến, tích lũy về Lực đạo, Nô đạo của ta cũng không thể tùy tiện vứt bỏ.”

Phương Nguyên dựa vào tu vi Nô, Lực hai đạo mà trở thành nhân vật phong vân của Bắc Nguyên.

Nhưng với thực lực của hắn hôm nay, so với việc tung hoành vô địch thế gian vẫn còn một lộ trình rất xa.

Một Ảnh Kiếm Khách cũng đã khiến hắn mình dính đầy bụi đất.

Mặc dù đã có Không Khiếu thứ hai, kiêm tu Lực Nô hai đạo, tu vi ngũ chuyển đỉnh phong, nhưng Phương Nguyên đặt mình dưới cuộc chiến Vương Đình, hắn vẫn nhỏ bé như cũ.

Trận chiến này tác động đến toàn bộ Bắc Nguyên, chỉ cần không cẩn thận, cho dù là cổ sư ngũ chuyển cũng có nguy cơ táng mệnh.

“Bây giờ Nô đạo của ta đã thành, có thể ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc, nhưng rõ ràng công mạnh thủ yếu. Phương diện Lực đạo còn chưa đủ để tự vệ. Một khi bị Mặc Sư Cuồng, Biên Ti Hiên tiến đến gần, vậy thì phiền phức rồi. Chiến đấu với Đông Phương gia, ta nhất định phải cẩn thận.”

Nghĩ đến cuộc đại chiến sắp được triển khai, Phương Nguyên cũng không có chiến ý sôi trào như những người khác.

Bái Quân Tử có thể nói là đã giúp hắn một vấn đề nhỏ, để hắn đứng đằng sau, có thêm nhiều thời gian tu hành, tăng trưởng chiến lực.

Trong khoảng thời gian này, Phương Nguyên vừa ôn dưỡng Không Khiếu thứ hai, vừa luyện chế cổ Dốc Hết Tâm Can, đồng thời câu thông với Tiểu Hồ Tiên, chủ trì xử lý chuyện lớn nhỏ bên trong phúc địa Hồ Tiên.

Bên trong phúc địa Hồ Tiên, tình huống núi Đãng Hồn vẫn đang tiếp tục chuyển biến xấu. Ngọn núi đang ngày càng bị thu nhỏ. Ngày nào Tiểu Hồ Tiên cũng phải thanh lý rất nhiều Hi Nê trên núi Đãng Hồn, tận hết sức mình, kéo dài sinh cơ cho ngọn núi.

Tinh vân bao trùm phía đông phúc địa, đàn tinh huỳnh tăng lên gấp ba so với quy mô ban đầu. Căn cứ theo tính toán sơ bộ của Tiểu Hồ Tiên, bây giờ đã có nhiều hơn năm mươi, sáu mươi con cổ tinh huỳnh.

Có thể trong thời gian ngắn có được nhiều cổ tinh huỳnh như vậy, tất cả là nhờ có cá Bong Bóng.

Đám cá Bong Bóng này đã dần dần sinh ra tác dụng.

Trước đó, Phương Nguyên ra vào phúc địa Hồ Tiên liên tục, duy trì cổ Tinh Môn thời gian dài, dẫn đến số lượng cổ Tinh Huỳnh giảm mạnh. Hiện tại số lượng cổ Tinh Huỳnh đã tăng lên, có thể hóa giải áp lực cho hắn.

Phía Tây phúc địa, thỏ Phấn Hoa sinh sản với số lượng rất lớn.

Phương Nguyên đưa một phần đàn sói từ phúc địa đến Bắc Nguyên, vì thế áp lực cho thỏ Phấn Hoa giảm mạnh, bởi vậy quy mô của đàn thỏ tăng lên rất nhanh.

Sau khi Tiểu Hồ Tiên báo cáo tình huống xong, Phương Nguyên lập tức đưa sói Nước đến phía Tây để bù vào chỗ trống của chuỗi thức ăn, nhưng cho dù là vậy, quy mô bầy thỏ vẫn tăng lên như cũ.

Để phòng ngừa sinh sôi quá nhiều, mấy ngày trước, Tiểu Hồ Tiên đã bán một số lượng thỏ Phấn Hoa với giá thấp bên trong Bảo Hoàng Thiên.

Thứ mà Phương Nguyên quan tâm nhất là số lượng người Lông đang định cư ở phía Nam phúc địa.

Nơi này vốn là quê hương của Thạch nhân. Bây giờ bỗng nhiên có thêm người Lông, hai bên tranh đoạt không gian sinh tồn, cho nên đã phát sinh mấy trận xung đột nhỏ.

Tiểu Hồ Tiên dưới sự căn dặn của Phương Nguyên, âm thầm trợ giúp người Lông chiến thắng Thạch nhân, sau đó bán Thạch nhân tù binh cho Tiên Hạc môn.

Tiên Hạc môn luôn đưa ra giao dịch nhằm vào cổ Can Đảm, nhưng đều bị Tiểu Hồ Tiên từ chối. Phương Chính đại diện đàm phán, mấy lần yêu cầu gặp mặt Phương Nguyên đều bị từ chối ngay ngoài cửa.

Về phần Bảo Hoàng Thiên, Hi Nê đã được bán một lần, thu được cổ phương Hi Nê thứ hai.

Trước đó, Phương Nguyên bán ra một lượng lớn tàn phương liên quan đến tiên cổ. Cách nhiều ngày như vậy, Tiểu Hồ Tiên lại bán trao tay một lần, thu được mười một khối tiên nguyên thạch.

Cổ phương giống nhau bán ra càng nhiều bên trong Bảo Hoàng Thiên, càng nhiều cổ tiên mua được, bảo quang sẽ càng thấp. Vì thế, đây không phải là một vụ làm ăn lâu dài.

Cái này giống như một mỏ vàng đã được khai thác phân nửa, lợi ích mang đến sau này sẽ rất ít, cũng không đáng phải chờ mong quá nhiều.

Đợi thêm ba ngày, Đông Phương Dư Lượng tự tay viết một phong chiến thư truyền đến tay Hắc Lâu Lan.

Điều này khiến cho Hắc Lâu Lan kinh ngạc, hỏi xung quanh: “Chẳng lẽ đại quân sau cùng của Đông Phương gia đã chạy đến rồi sao?”

Bái Tử Quân Tôn Thấp Hàn liền đáp: “Hậu quân đối phương còn bên ngoài năm ngàn dặm, vẫn còn đang xây dựng phòng tuyến thứ năm.”

Hắc Lâu Lan cười dữ tợn: “Quân lực của Đông Phương gia còn thấp hơn chúng ta, thế mà dám còn chia binh.”

Tôn Thấp Hàn cũng cười nói: “Đông Phương Dư Lượng đang đùa với lửa. Chúng ta không ngại chờ một lát. Chờ đại quân sau cùng tập trung lại, chúng ta sẽ đem quân lực thật to của mình đến trước đối phương. Lúc đó, chúng ta sẽ giết cho đối phương người ngã ngựa đổ.”

Hung quang chợt lóe trong mắt Hắc Lâu Lan. Gã và Đông Phương Dư Lượng có thù riêng. Khi tuổi còn trẻ hành tẩu thiên hạ, gia tăng lịch duyệt, gã đã thèm rõ dãi sắc đẹp của Đông Phương Tình Vũ, nhưng bị Đông Phương Dư Lượng dạy cho một bài học, chịu rất nhiều đau khổ.

Mặc dù gã muốn báo thù rửa hận, nhưng cũng không phải loại người tùy tiện bị cảm xúc chi phối.

“Ý đồ Phương Đông tiểu nhi, ngay cả tên ngốc cũng nhìn thấy rõ ràng. Y muốn chiến, ta lại không cho y cơ hội. Đội quân cuối cùng của chúng ta bao giờ mới có thể chạy đến?” Hắc Lâu Lan lại hỏi.

“Khoảng chừng ba ngày nữa.” Tộc trưởng Uông gia đáp.

“Được, để ta viết một lá thư ước chiến Đông Phương Dư Lượng, sẽ đại chiến sau bốn ngày.” Hắc Lâu Lan cười ha hả.

Đông Phương Dư Lượng nhận được tin, liền giao cho văn võ chư tướng.

Cao tầng Đông Phương liên quân tức giận không ít.

Hắc Lâu Lan trong thư phát ngôn bừa bãi, tùy tiện trương dương, tuyên bố gã đại từ đại bi, cho Đông Phương Dư Lượng thêm ba ngày, hy vọng Đông Phương Dư Lượng không phụ ý tốt của gã, cố gắng hưởng thụ chút ngày cuối cùng của cuộc sống.

Chúng tướng vội vàng xin chiến, nhưng Đông Phương Dư Lượng lại cười nhạt: “Chư vị yên tâm chớ vội, điều này đã sớm nằm trong dự liệu của ta. Mấy ngày qua, ta đã thôi diễn rất nhiều lần, có được một kế, xin chư vị lắng nghe ta kỹ càng...”

Bốn ngày trôi qua thật nhanh.

Trong ngày quyết chiến, trời trong gió nhẹ, bầu trời xanh vạn dặm không mây.

Cỏ xanh mọc thành bụi, hai bên triển khai quân trận, kéo dài trăm dặm. Tinh kỳ như rừng, binh mã như kiến.

Con bò tót hai đầu giống như ngọn núi nhỏ, trên lưng gánh vương trướng. Hắc Lâu Lan, Phương Nguyên, Hạo Kích Lưu, Tộc trưởng Uông gia, Tộc trưởng Phòng gia, Tộc trưởng Diệp gia đang ngồi bên trong.

Vị trí của Phương Nguyên đương nhiên là thứ nhất bên trái.

Còn Bái Quân Tử Tôn Thấp Hàn thì đứng sau lưng Hắc Lâu Lan, vẻ mặt trung thành, nghiễm nhiên đã trở thành tâm phúc của Hắc Lâu Lan.

Tiếng gió gào thét bên tai, chiến kỳ bay phấp phới. Phương Nguyên ngồi nhìn, chỉ thấy quân dung đối phương chỉnh tề, vương trướng đặt trên một đám mây trắng trôi nổi giữa không trung.

Trong vương trướng lờ mờ có thể thấy được Đông Phương Dư Lượng đang ngồi ngay ngắn chính giữa. Văn thần võ tướng ngồi hai bên, khí thế không hề thua kém Hắc Lâu Lan.

Lúc này, bên tai Phương Nguyên bỗng vang lên tiếng cười to của Hắc Lâu Lan: “Haha, trận chiến hôm nay chính là Hắc gia ta tung hoành Bắc Nguyên, đạp chân đầu tiên vào Vương Đình. Chư vị, ai cùng ta tiến lên, kích động trận chiến đầu tiên?”