Mặt đất khép lại lần nữa, hang động biến mất không thấy gì.
Lần này mô đất không phát nhiệt, ngược lại tràn ra hơi lạnh, khiến cho hai chân Phương Nguyên muốn đông cứng.
Phương Nguyên thở ra một hơi, chuyển ánh mắt về phía thánh cung.
“Nếu ta đoán không sai, tiếp theo hẳn thánh cung sẽ rất loạn.”
Lúc này, thánh cung.
Tại thiên điện, một cánh cửa ngầm được bóng cây che khuất đang lặng yên mở ra.
Một lão giả tóc bạc trắng như tuyết và một vị cổ sư trung niên lần lượt xuất hiện.
“Lão tiên sinh, ngài đi thong thả.” Hắc Phái đưa Thái Bạch Vân Sinh ra cửa ngầm, sau đó vỗ ngực đảm bảo: “Ngài yên tâm, có ta ở đây, đảm bảo ngài sẽ có một tấm khách lệnh.”
Thái Bạch Vân Sinh cười ha hả: “Đã có gia lão Hắc Phái cam đoan, đó chính là việc chắc chắn. Lão phu tất nhiên là yên tâm rồi. Không cần tiễn nữa, xin cáo từ.”
“Cáo từ.” Gia lão Hắc Phải đặt tay lên ngực, thi lễ một cái, nhìn Thái Bạch Vân Sinh đi khuất dưới tàn cây, sau đó biến mất trong tầm mắt của mình.
“Lực hấp dẫn của truyền thừa Tiên Tôn thật sự quá lớn, nghĩ không ra ngay cả Thái Bạch Vân Sinh cũng đến hối lộ ta.” Trong lòng Hắc Phái vô cùng cảm khái.
Sau khi Hắc Lâu Lan mở ra lầu Chân Dương, gia lão Hắc Phái chủ trì việc này trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng. Ngày nào cũng có đủ loại nhân vật đến ngầm hỏi. Người lôi kéo tình cảm cũng có, người làm thân cũng có, người hối lộ cũng có, thậm chí có người dùng sắc để dụ dỗ.
Nhưng Thái Bạch Vân Sinh lại khiến cho Hắc Phái âm thầm kinh hãi.
Thái Bạch Vân Sinh đức trong vọng trọng, là đệ nhất cổ sư trị liệu Bắc Nguyên hiện nay, cứu người vô số, phẩm hạnh quang minh chính đại, lực ảnh hưởng cực lớn.
Hắc Phái vạn lần không ngờ đến, chuyện hối lộ lại phát sinh trên người Thái Bạch Vân Sinh.
“Nói cho cùng, Thái Bạch lão tiên sinh cũng là người mà thôi. Khách đến liên tục, nếu đổi lại là ta, chỉ sợ đã sớm ngồi không yên.” Hắc Phái cười đắc ý, vô thức ngẩng đầu nhìn theo hướng đỉnh thánh cung.
Ở nơi đó, hào quang xán lạn đang tích tụ thành sương mù.
Trong sương mù, tầng thứ hai của lầu Chân Dương đã được ngưng tụ, mơ hồ có thể thấy được.
“Không bao lâu nữa, tầng thứ hai sẽ được ngưng hiện.” Cách đó không xa, Thái Bạch Vân Sinh nhìn chăm chú.
Hào quang nhiều màu chiếu rọi lên mái tóc bạc trắng như tuyết của ông, hiện rõ những nếp nhăn đầy trên mặt.
Vẻ mặt Thái Bạch Vân Sinh hốt hoảng, một hình ảnh từ sâu trong ký ức hiện lên.
Đó là một buổi chiều chạng vạng, ráng chiều như lửa, cẩm tú tuyệt luân.
Thái Bạch Vân Sinh mười bốn tuổi đã gặp được lão ăn mày thay đổi cả cuộc đời của ông.
“Cậu thiếu niên, hãy cho ta một bát nước, xem như cứu sống lão ăn mày này. Ngươi muốn cái gì, cứ nói, lão ăn mày ta sẽ toàn lực thỏa mãn cho ngươi.” Lão ăn mày có mái tóc màu đỏ tím rối bời, khi thì hôn mê, khi thì điên loạn, nhưng những lúc ông tỉnh, ánh mắt tang thương như biển, cả người tản ra một luồng khí độ thâm thúy khiến cho người ta khó mà quên được.
“Con muốn trở thành cổ sư.” Thái Bạch Vân Sinh thời niên thiếu đã thốt ra như vậy.
“Vậy ngươi muốn trở thành cổ sư gì? Haha, chỗ này của ta vừa lúc có ba phần truyền thừa hoàn chỉnh. Truyền thừa thứ nhất có thể giúp cho ngươi dục hỏa đạp diễm, bễ nghễ phàm trần. Truyền thừa thứ hai có thể giúp cho chưởng phong của ngươi lơ lửng, tiêu dao thiên hạ. Phần truyền thừa thứ ba sẽ xuyên qua sinh tử, trợ giúp thương sinh.” Lão ăn mày mỉm cười, lộ ra hàm răng vàng khè.
Thái Bạch Vân Sinh cau mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng lựa chọn phần truyền thừa thứ ba.
Ánh mắt mơ hồ dần dần tiêu tán, giật mình tỉnh lại từ trong hồi ức, Thái Bạch Vân Sinh cười khổ, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nói cho cùng, ta chung quy cũng chỉ là người tham sống sợ chết.”
Khi còn trẻ, ông không cảm nhận được, thậm chí vì thấy nhiều người chết, cho nên sinh ra cảm giác vô cảm đối với cái chết.
Nhưng khi Thái Bạch Vân Sinh dần dần già nua, cơ thể khỏe mạnh tràn ngập sức sống trước đây trở nên mục nát không chịu nổi, ông lại càng lưu luyến vẻ đẹp của tuổi trẻ.
Nhiều khi, tư tưởng của người ta theo tình trạng mà thay đổi.
Trên trái đất, không ai có thể vượt qua được sinh tử, không thể không coi nhẹ. Nhưng ở đây, chỉ cần có một chút hy vọng sống, ai nấy cũng sẽ giãy dụa.
Chỉ có lâm vào kỳ cảnh, Thái Bạch Vân Sinh mới cảm nhận được từ trong cái chết ngày càng gần có một luồng sức mạnh khủng bố đến cỡ nào.
Chính vì nguyên nhân như thế, ông âm thầm khảo sát, kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng mới nhìn rõ thời cuộc, tham gia vào cuộc chiến Vương Đình, tiến thẳng vào phúc địa Vương Đình.
“Nếu như ta có thể thu hoạch được cổ Thọ bên trong lầu Chân Dương, ta có thể gia tăng tuổi thọ của mình. Mặc dù cổ Thọ khó tìm, càng khó mua được, nhưng tin rằng lầu Chân Dương sẽ có. Nếu cuối cùng ta không cách nào thu hoạch được cổ Thọ, ta đành phải nếm thử việc tấn thăng cổ tiên.” Thái Bạch Vân Sinh âm thầm suy nghĩ.
Truyền thừa mà lão ăn mày cho ông không phải tầm thường, chính là trọn bộ truyền thừa lục chuyển.
Nội dung truyền thừa có miêu tả kỹ càng cách giúp phàm nhân tấn thăng cổ tiên.
Vì thế Thái Bạch Vân Sinh vô cùng rõ ràng phong hiểm to lớn trong việc tấn thăng cổ tiên như thế nào.
Quá trình tấn thăng cổ tiên cần thiên khí, địa khí và nhân khí thống nhất với nhau. Chỉ cần thiếu một trong ba phương diện, hồn phi phách tán là kết quả cuối cùng.
Không đến vạn bất đắc dĩ, Thái Bạch Vân Sinh không muốn tấn thăng cổ tiên. Bởi vì, cho dù có thành công tấn thăng cổ tiên, cũng không thể gia tăng tuổi thọ.
Nhưng trong truyền thừa đã để lại cho ông một hy vọng.
Chỉ là hy vọng này quá hà khắc, cần ông phải thành công tấn thăng cổ tiên thì mới có thể đạt thành.
Mấy năm qua, Thái Bạch Vân Sinh vẫn luôn đau khổ tìm kiếm cổ Thọ. Nhưng cổ Thọ là do thiên địa tạo ra, tung tích mơ hồ, lại khó bắt giữ. Đến nay Thái Bạch Vân Sinh vẫn chưa có được thu hoạch.
“Bên trong lầu Chân Dương hẳn sẽ có cổ Thọ. Ta nhất định phải vào trong tìm kiếm.” Thái Bạch Vân Sinh nhìn hư ảnh lầu Chân Dương, âm thầm động viên bản thân.
Nhưng sau một khắc, đôi mắt của ông mở to, nhìn thấy một cảnh tượng mà không thể tưởng tượng nổi.
Toàn bộ thánh cung chìm vào kinh ngạc và sợ hãi.
Một lát sau, những tiếng xôn xao vang lên.
“Cái này... đây là chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện gì xảy ra thế? Vì sao sương mù lại giảm bớt?”
Cảnh tượng chưa bao giờ có phát sinh trước mắt mọi người.
Vốn tầng thứ hai của lầu Chân Dương đang cô đọng chậm rãi nhạt dần. Sương mù đủ màu sắc bằng mắt thường có thể thấy được đang thu nhỏ lại.
“Chuyện gì thế?” Hắc Lâu Lan cau mày, duỗi cánh tay thô to nắm lấy cổ áo gia lão Hắc Phái kéo đến trước mặt gã.
Biểu hiện của gã vặn vẹo, trợn mắt, gầm nhẹ: “Điều tra cho ta. Ta muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Hắc Lâu Lan là một trong thập tuyệt thể Đại Lực Chân Vũ, chỉ có tấn thăng thành tiên mới có thể tránh được áp lực tử vong.
Nhưng thập tuyệt thể muốn tấn thăng thành tiên, chỉ cần có tiên cổ hiệp trợ là được.
Hắc Lâu Lan gửi hy vọng vào việc tìm kiếm cơ hội giúp cho gã thành tiên bên trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc, tiên cổ Lực đạo, làm sao cho phép lầu Chân Dương xảy ra chuyện chứ?
Gia lão Hắc Phái bị dọa đến toàn thân run rẩy. Hắc Lâu Lan bảo ông ta tra, ông ta chỉ là một phàm nhân, làm sao mà tra? Có thể tra ra được thứ gì chứ? Hắc Phái nức nở đáp: “Thuộc hạ thật sự không biết, bên trong sách sử không có ghi chép.”
“Nhạt rồi, càng lúc càng nhạt.” Có người chỉ vào lầu Chân Dương, quát lớn.
Màu sắc càng ít, hào quang nồng đậm lại càng ảm đạm.
Rất nhiều cổ sư ngơ ngác nhìn, cảm xúc khủng hoàng nhanh chóng truyền ra.
“Chẳng lẽ lầu Chân Dương tám mươi tám góc sắp tiêu rồi sao?”
“Đây là lầu do chính tay Tiên Tôn lão tổ chúng ta bố trí mà.”
“Chẳng lẽ lầu Chân Dương cũng khó mà ngăn được dòng sông thời gian sao?”
Sắc mặt mọi người trắng bệch, có người ôm trán, ánh mắt tràn ngập sự thất kinh.
“Loạn hết rồi.” Từ đằng xa, khóe miệng Phương Nguyên nhếch lên.