Editor: Kiều Tiếu
“Biết một ít".
Nói xong, cô chỉ y tá đang chờ ở cửa, “Có cần kêu các cô ấy vào đây khám cho anh không?”
Từ trước tới nay Nam Tinh vốn chẳng để ý đến chuyện nhà của người khác, nhưng riêng với thân thể của Quyền Tự, cô phá lệ chú ý.
Trợ lý Bạch Vũ nghe được lời của Nam Tinh, ngoài dự đoán ở chỗ, thiếu gia của hắn không có từ chối.
Hắn thử hỏi một câu, “Thiếu gia, để tôi kêu các cô ấy vào kiểm tra thân thể cho ngài?”
“Vào đi.”
Lời của Quyền Tự vừa dứt, Bạch Vũ vẫy vẫy tay. Hai y tá theo đó tiến vào, lấy các thiết bị điện tử từ bên trong ngăn tủ ra, gắn vào người Quyền Tự, bắt đầu các bước kiểm tra như thường lệ.
Hai cô y tá mang bao tay cao su màu trắng, trang bị quần áo phòng hộ, trên người toát ra mùi nước khử khuẩn nồng nặc.
Cả quá trình kéo dài hơn mười phút, trong lúc đó không gian im phăng phắc, chỉ có tiếng tích tích tích phát ra từ dụng cụ đo lường.
Đợi kiểm tra hoàn tất, y tá đang định mở miệng nói chuyện, kết quả nhìn thấy tình huống trước mắt, sửng sốt.
Không biết từ lúc nào mà Quyền Tự đã ngủ rồi, đáng kinh ngạc hơn chính là, hắn đang dựa vào một người con gái xa lạ mà ngủ.
Nam Tinh nhìn thoáng qua cái đầu đang dựa vào vai cô.
Cánh tay túm lấy cổ tay cô, chẳng rõ từ khi nào đã chuyển sang ôm lấy eo cô, kéo cả người cô vào trong lòng hắn, chỉ hận không thể biến cô thành một quả cầu mà ôm lấy.
Quyền Tự ngủ rất sâu, hô hấp nóng rực phả vào vùng sau cổ, khiến cho da thịt chỗ đó có cảm giác nong nóng.
Nam Tinh muốn lùi về sau để tìm chỗ dựa, nhưng vừa mới di chuyển đã cảm thấy lực đạo trên eo càng mạnh tựa như muốn giam cầm cô lại.
Cô không rõ vì sao mọi chuyện sẽ biến thành thế này.
Trầm tư trong chốc lát thôi mà mọi chuyện đã trở thành như vậy.
Trong căn phòng yên tĩnh, ngoài cửa lại xôn xao.
Một người đàn ông mặc quần áo lòe loẹt, hai tay quơ quơ lảo đảo tiến vào, kèm theo một câu, “Bạch Vũ, chú đứng đợi ở cửa làm gì? Sao không vào trong?”
Vừa dứt lời, Bạch Vũ bày ra cử chỉ lắc đầu với người đàn ông, đang muốn nói chuyện.
Bỗng nhiên, Tống Cảnh Hiên như phát hiện cái gì, ánh mắt chợt sáng ngời, sau đó sải bước nhanh vào trong phòng, bước về phía sô pha, hai tay chỉ vào trên sô pha, khiếp sợ mở miệng, “Thật là con gái?”
Nói xong, Tống Cảnh Hiên liền hối hận.
Bởi vì hắn vừa mới nhận ra, Quyền Tự đang ôm người con gái này ngủ.
Nhưng sau khi hắn thốt ra câu hỏi đó thì Quyền Tự đã sâu kín tỉnh lại.
Cả người phát ra mùi vị nguy hiểm cùng lệ khí nồng đậm, đôi con ngươi màu xám nhạt tràn ngập tơ máu.
Tống Cảnh Hiên lập tức ngậm miệng, lùi về sau hai bước.
Nam Tinh mở miệng, “Tỉnh?”
Cô vừa nói vừa chỉ vào cánh tay đang ôm eo cô.
Cô đưa tay đẩy vai hắn ra, tranh thủ lúc đó cố sức đứng dậy, “Chú ý chăm sóc sức khỏe cho tốt.”
Những lời này của cô là thực tâm thực lòng.
Nói xong rồi thì muốn rời đi.
Kết quả là, cánh tay lại bị người ôm chặt, lực đạo rất lớn.
Thanh âm khàn khàn vang lên, “Phải đi?”
“Ừm.”
Ánh mắt Quyền Tự bị tơ máu đỏ hồng che phủ, ánh mắt kia hệt như dã thú đang ngủ say bất chợt tỉnh giấc, tầm mắt cực kỳ có tính áp bách.
Y tá đứng bên cạnh cúi đầu, không dám nói một câu.
Nhưng lực chú ý của vị này hoàn toàn dừng trên người mà hắn đang túm.
“Cô tên gì?”
Nam Tinh khựng lại một chút, trầm mặc trong giây lát, mở miệng, “Nam Tinh.”
Tống Cảnh Hiên đứng một bên, nội tâm nhanh chóng chuyển động.
Còn không biết tên người ta là gì?
Chậc chậc chậc.
Thế mà hắn dám ôm người ta ngủ?
Người nào đó lại hỏi, “Chúng ta có thể gặp lại không?”
Lời nói cự tuyệt đến bên miệng chợt dừng, nếu là người khác thì cô nhất định sẽ từ chối.
Nhưng với người này, chỉ cần hắn sống tốt, trong tương lai nhất định sẽ đè Chu Mạc xuống dưới chân mà chà đạp.
Thế là, lời từ chối biến thành đồng ý.
Nam Tinh đáp lại, “Ừm.”
Bởi vì câu trả lời này, người nào đó rốt cuộc hài lòng buông lỏng tay, cho người rời đi.
Nam Tinh vừa đi.
Quyền Tự một tay chống sô pha, bộ dáng mới tỉnh ngủ, nghiêng nghiêng đầu nhìn người đàn ông ăn mặc lòe loẹt kia.
Sắc mặt Tống Cảnh Hiên thay đổi, trông vị này có vẻ không dễ chọc.
Hắn giả bộ tiêu sái, muốn ngồi xuống vị trí Nam Tinh vừa ngồi, cười ha hả thăm dò:
“Quyền lão gia tử đang chờ, chúng ta phải trở về.”
Còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống, lông mày người bên cạnh đã khẽ nhướn lên, liếc mắt nhìn hắn.
Tống Cảnh Hiên khựng lại, dịch dịch sang chỗ ngồi cạnh đó, giữa hai người để lộ ra một khoảng trống nhất định.
Thấy Quyền Tự không có phản ứng gì, hắn cũng dần trấn tĩnh lại, ngả người về phía sau.
“Chú ở Tế Thành một mình, lão gia tử sợ chú gặp chuyện không may.”
Nửa ngày sau mới nghe thấy Quyền Tự đáp mấy chữ, “Không về.”
Nam gia.
Nam Tinh mặc bộ áo khoác đen từ ngoài cửa đi vào.
Bỏ mũ ra, những sợi tóc như hải tảo buông xuống, dáng vẻ xinh đẹp, khí chất lạnh lùng.
Ngọn đèn thủy tinh chiếu sáng khắp căn biệt thự, soi chiếu từng ngõ ngách.
Nhìn kỹ, trong phòng khách có một thiếu niên đội mũ lưỡi chai đang ngồi, cắm tai nghe, mặc quần mài rách, trang sức bằng vàng, trang phục trào lưu.
Thiếu niên nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu liếc nhìn về phía cửa lớn.
Sau đó tháo tai nghe điện thoại ra, nhìn qua đồng hồ báo thức đặt trên bàn.
Sắp mười hai giờ.
Người thiếu niên này có sáu phần tương tự với Nam Tinh, đôi mắt hạnh trong veo lạnh lùng, mày khẽ nhíu, để lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Về sau nhớ về nhà sớm.”
Nam Tinh nhìn người thiếu niên, suy nghĩ một chút, mở miệng kêu, “Nam Vũ.”
Người em trai Nam Vũ, là một trong những thành viên của đoàn thể thần tượng đang hot hiện nay.
Thiếu niên lại cúi đầu chơi trò chơi, lúc nghe thấy Nam Tinh gọi, hắn ngẩng đầu, “Có chuyện gì?”
Khi nói chuyện còn mang theo kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ gọi hắn.
Khi mang thai Nam Tinh, Nam mẫu từng bị bắt cóc dẫn tới sinh non, Nam gia cứ nghĩ đứa trẻ đã chết.
Ba tháng trước mới nhận về.
Giữa hai chị em không thân thiết cho lắm, nhất là khi người chị này còn có chút sợ hắn.
Hiện giờ, bộ dáng này cứ như thay đổi thành một người khác.
Bởi vì Nam Vũ trầm tư trong chốc lát, nhân vật trong trò chơi nhanh chóng bị quần ẩu, chết rồi.
Hắn ném di động lên sô pha, lại nhìn Nam Tinh vài lần.
Tiếp đó, đôi mắt hạnh của hắn nheo lại, kéo mũ lưỡi trai lên, như thể muốn nhìn rõ cái gì.
“Bị đánh?”
Ngữ khí của hắn không tốt tí nào.
Nam Tinh nâng tay, sờ soạng vết bầm tím trên trán.
Hắn đứng dậy, từ sô pha đi đến trước cửa lớn.
Dáng người thiếu niên cao gầy, trang sức trên cổ va chạm vào nhau vang lên chuỗi âm thanh đinh đang.
Giọng nói của Nam Tinh vẫn thản nhiên, “Không có việc gì.”
Nam Vũ ‘xuy’ một tiếng, “Câu trả lời ba phải này của chị cũng chẳng khiến cho người đánh chị bị trừng phạt đâu.” Nói trong nói ngoài, mang ý tứ châm chọc.
Nếu như bình thường hắn nói xong mấy lời này, chị của hắn sẽ cúi đầu không nói lời nào hệt như hắn đang khi dễ chị ấy.
Mà mỗi lần nhìn cái dáng vẻ ngu ngốc kia, hắn trừ bỏ tức giận thì chỉ muốn cười lạnh.
Con cháu Nam gia, người nào cũng có đầu óc, sao lại lòi ra một người không có đầu óc như vậy nhỉ?