Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 41: Thật có chút tài năng



Editor: Kiều Tiếu

"Đang có chuyện gì a??"

Mọi người trố mắt, đột nhiên màn hình lớn lại lần nữa thay đổi.

Một cái giường lớn, trên đó có hai nam một nữ đang tằng tịu với nhau.

Cảnh tượng lớn mật thế này khiến cho  mọi người đang có mặt ở đây lập tức mộng bức. (mọi người cứ tưởng tượng cái mặt đơ đơ nghệt nghệt ấy, chính nó :))) )

Làn đạn điên cuồng spam.

"Đ*! Con mẹ nó, hai tên đàn ông này có phải là Lâm Toàn Chấn và Lâm Trường An không??" 

"Cha con chơi 3P????"

"Nôn! Tôi nhổ vào."

"Mặt người dạ thú!"

"Đây là cái quái gì??"

Mấy giây trước phóng viên tại hiện trường còn vừa cười vừa nói vui vẻ hòa thuận với nhau, giờ đây ào ào vây quanh, đèn flash chói lóa, đồng loạt ra trận, tư thế này tựa như muốn dùng đèn flash chói mù mắt người khác.

Nhân viên quản lý thấy chuyện có vẻ không ổn, muốn đóng màn hình lớn.

Nhưng đóng nửa ngày, màn hình lớn vẫn tiếp tục chiếu.

Giám đốc sốt ruột.

Nhân viên công tác cũng cực hoảng sợ:

"Giám đốc, làm sao bây giờ? Không đóng được, hình như máy tính bị hack rồi!"

"Vậy tắt nguồn!! Tắt nhanh lên! Chẳng lẽ cái này cũng không tắt được??"

"Giám đốc, vấn đề là ở chuột của laptop, mà bàn phím laptop hình như cũng hỏng rồi, tắt nguồn nửa ngày cũng không tắt được."

Giám đốc nghe xong, nhìn lại khung cảnh trên màn hình lớn, hai mắt trợn trắng thiếu chút nữa ngất xỉu.

Tình hình chuyển biến đột ngột, ý cười trên mặt Lâm Trường An hoàn toàn cứng đờ, cười không nổi.

Nội dung trên màn hình lớn còn đang biến ảo.

Tiếp đó là khung cảnh một đám nữ sinh mặc quần áo đồng phục trường Nhất Trung Tế Thành đang bắt nạt một nữ sinh khác.

Hình ảnh vừa ra, làn đạn rất nhanh đã nhận ra kẻ bạo hành.

"Kẻ dẫn đầu chính là Lâm Kiều Kiều!"

"Đ*t m*! Mẹ nó, tam quan của ông đây sụp đổ."

"Cả nhà này, thật con mẹ nó khiến bà đây buồn nôn, nôn!!"

Lâm Trường An khẽ cắn môi, trong đầu tức khắc xẹt qua một khuôn mặt lạnh nhạt.

Hắn móc điện thoại ra, gọi đi.

Giờ phút này Nam Tinh đang ngoan ngoãn ở trong bệnh viện, ngồi cạnh Quyền Tự cùng nhau xem phát sóng trực tiếp.

Sau đó, di động vang lên.

Cô nhận điện thoại.

Còn chưa kịp mở miệng, âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lâm Trường An đã truyền tới.

"Do cô làm, đúng không?"

Nam Tinh không nói chuyện.

Lâm Trường An phát điên rồi, phẫn nộ đứng lên:

"Tôi nói cho cô biết, Nam Tinh! Cô cảm thấy chỉ cần làm hỏng thanh danh của tôi, để cho cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị hạ giá, thì tập đoàn Nam thị của cô có thể bo bo giữ mình à?! Đừng quên! Tập đoàn Lâm thị và tập đoàn Nam thị đang đứng chung một chiếc thuyền!"

Nam Tinh nhìn lên vách tường, thấy được hình ảnh Lâm Trường An đang nổi điên.

Giọng nói của cô nhàn nhạt:

"Lâm Trường An, tôi không muốn làm hỏng thanh danh của anh, tôi đang muốn hủy hoại cả gia đình anh."

Quyền Tự dựa vào mép giường, mí mắt rung rung một chút, con ngươi màu xám nâng lên, nhìn về phía Nam Tinh.

Nam Tinh nói xong, nháy mắt trong lòng Lâm Trường An dâng lên dự cảm không tốt.

Trong lúc hỗn loạn, cảnh sát xông vào.

Hơn mười người cảnh sát đổ xô vào hiện trường.

Làn đạn điên cuồng spam:

"Cảnh sát?? Cảnh sát tới??"

"Đúng! Trong video vừa rồi, Lâm Trường An có tiêm thuốc vào người một cô gái đang hôn mê!"

"Đ*, thật là điên rồ."

Cư dân mạng vốn muốn tới xem náo nhiệt, không nghĩ tới sẽ bị một quả dưa lớn đập vào đầu, mặt đầy máu cũng chưa kịp phục hồi tinh thần. (có thể hiểu là ăn dưa và nồi máu chó đập vô).

Trong đó có hai tên cảnh sát đi đến trước mặt Lâm Trường An, sau đó lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát.

"Chào ngài, tôi là cảnh sát của cục cảnh sát Tế Thành, hiện tại chúng tôi đã có chứng cứ chứng minh ngài tàng trữ ma túy, bức bách phụ nữ mại dâm, hơn nữa còn nghi ngờ có dính líu tới các vụ án bắt cóc. Bây giờ lập tức mời ngài theo chúng tôi về quy án điều tra." 

Nói xong, cưỡng chế tịch thu điện thoại của Lâm Trường An, răng rắc một tiếng còng tay hắn ta lại.

Lâm Trường An bị mang đi.

Mà Lâm Trường An chân trước vừa đi, chân sâu Lâm Toàn Chấn đã tới.

Cửa xe vừa mới mở ra, chân vừa chạm đất, ngay sau đó đã bị cảnh sát dẫn đi.

Hình ảnh truyền phát trên màn hình lớn vẫn đang tiếp tục.

Video kɦıêυ ɖâʍ cha và con trai chơi 3P, nhiều khung cảnh hỗn loạn, video con gái nhỏ Lâm Kiều Kiều bạo lực học đường, được phát ra một cách tuần hoàn.

Lúc này, rốt cuộc có người nhớ tới còn đang phát sóng trực tiếp.

Muốn cắt đứt cuộc phát sóng trực tiếp. 

Nhưng tắt nửa ngày, di động tựa như bị hỏng, căn bản tắt không được.

Ngay cả tắt nguồn điện thoại cũng không xong. 

Cứ như vậy, màn hình lớn truyền phát tin bao lâu.

Thì phát sóng trực tiếp diễn ra bấy lâu.

Không quá lâu sau đó, tập đoàn Lâm thị trực tiếp leo lên đỉnh hot search, bạo.

Mà người xem phát sóng trực tiếp từ mười mấy vạn, ngắn ngủn hơn mười phút đã lên tới hơn một ngàn vạn.

Lâm thị cứ như vậy bị lôi ra ngoài ánh sáng, chịu lời gièm pha dưới tầm ngắm của cư dân mạng. 

Toàn bộ hệ thống mạng sôi trào, một đám cư dân mạng sôi nổi tỏ vẻ, tam quan của họ bị dưa này đập nát rồi.

Dư luận trên mạng, sôi nổi phản chiến.

"Đuma, cay đôi mắt, vừa mới tiến vào phòng phát sóng trực tiếp đã phải đi ra, ông đây bị ghê tởm rồi."

"Đánh chết tôi cũng không nghĩ tới, Lâm Kiều Kiều thế nhưng là kẻ bạo ngược."

"Mẹ nó, cả nhà này không có ai tốt lành cả."

"Mặt người dạ thú, nôn!"

"Không bằng súc vật! Đ* đ* đ*!!! Thật là tìm không ra từ ngữ để chửi bọn họ."

Dư luận trên mạng thả sức spam, 10 hot search đầu tiên tất cả đều liên quan tới Lâm thị.

Trong nháy mắt, tập đoàn Lâm thị rơi vào trung tâm của đợt sóng tin đồn.

Mà chuyện giữa Nam Tinh và Lâm Kiều Kiều, lại một lần nữa được lôi ra.

"Thế, chuyện giữa thiên tài dương cầm và Lâm Kiều Kiều rốt cuộc là sao?"

"Ai nha, mấy bồ chẳng lẽ không lên diễn đàn của Nhất Trung Tế thành xem à? Có người đã đăng ảnh chụp rồi. Lâm Kiều Kiều đó chuẩn bị ngược đãi thiên tài dương cầm, kết quả gặp phải người lợi hại, thiên tài dương cầm cắt tóc của cô ta coi như để giáo huấn."

"Đù!! Sảng a. Cô nàng này cũng quá 666."

Lúc này, văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Nam thị.

Nam Tình ngồi trên ghế xoay, cũng đọc được tin tức trên mạng.

Một bên khác, bảy tám người của bộ xã giao đang tăng ca để xử lý.

Trợ lý đứng cạnh mở miệng:

"Tổng giám đốc, chuyện Lâm Kiều Kiều bị bắt vào đồn cảnh sát đã kêu người đưa tin ra ngoài rồi. Hơn nữa cục cảnh sát cũng phản hồi là sẽ dùng website official ra thông báo chính thức để làm sáng tỏ chuyện này."

Nam Tình lên tiếng:

"Nhớ rõ bảo thuỷ quân kịp thời theo dõi, bẻ ấn tượng về Nam Tinh về lại như trước."

"Vâng, tổng giám đốc."

Sau khi nhận được sự đồng ý, văn phòng tiếp tục chìm vào yên tĩnh.

Một tay Nam Tình chống cằm, nhìn di động.

Di động của cô đang chiếu một đoạn video đã được cắt. Đúng là cảnh Lâm Trường An gọi điện thoại.

Cũng không nhớ đã nhìn bao nhiêu lần, Nam Tình lạch cạch, ném điện thoại di động lên bàn, cười cười.

Trách không được không cần cô hỗ trợ, hoá ra thật có chút tài năng.

Trên mạng, video Nam Tinh đánh đàn lại lần nữa được người đưa lên hot search.

Lần này so với lần trước càng thêm nhận được sự tán thưởng cuồng nhiệt và bình luận khen ngợi.

Theo sát lên hot search, còn có Nam Vũ.

Một đám người ở dưới xin lỗi.

"Xin lỗi, hiểu lầm."

"Không nghĩ tới Lâm Kiều Kiều là dạng người này."

"Đù, tôi nhìn thấy thông báo của cục cảnh sát Tế Thành, thật đúng là Lâm Kiều Kiều định bắt nạt Nam Tinh, xong bị Nam Tinh giáo huấn."

"A! Tiểu tỷ tỷ đàn dương cầm đó tên Nam Tinh? Tên dễ nghe thật đấy a."

"Ơ? Nam Tinh? Nam Vũ? Đây có ngụ ý gì nhỉ? Hai chị em à?"

"Wow?! Thiệt hay giả a?"

"Hẳn là không thể nào? Khả năng chỉ là trùng hợp."

"Nhưng mà đã hiểu lầm Nam Tinh, cũng rất áy náy a. Tiểu tỷ tỷ Nam Tinh không có weibo, chỉ có thể xin lỗi dưới weibo của Khoai Sọ."

Sau đó là một loạt lời xin lỗi.