Editor: Kiều Tiếu
Hắn vừa xuất hiện, Tần Tinh Tinh như thể thấy được cứu tinh.
"Anh họ! Anh cứu em với!"
Nhưng mà ánh mắt của Tần Tây Trạch vẫn luôn đặt trên người Nam Tinh.
Cho đến khi Nam Tinh rời đi, ánh mắt của hắn mới quay trở về.
Tần Tinh Tinh khóc tới hoa lê dính vũ.
Tần Tây Trạch nhíu mày,
"Loại chuyện mất mặt này cũng làm được, em còn trông cậy vào ai cứu em? Thiên vương lão tử à?"
Nói xong, ném tay Tần Tinh Tinh ra, đi về phía Nam Tinh rời đi.
Tần Tây Trạch đi một vòng lớn cũng không tìm được Nam Tinh.
Đợi tới khi hắn đi đến cổng trường, vừa vặn nhìn thấy Nam Tinh lên xe của một người đàn ông.
Tần Tây Trạch đứng ở cổng trường, xa xa nhìn lại, đôi mắt trầm thấp.
Nam Tinh cũng không nghĩ tới, không chỉ có Bạch Vũ tới đây mà ngay cả Quyền Tự cũng tới.
Cô vừa mở cửa ra đã bị người nào đó túm vào trong xe.
Theo bản năng cô giơ tay muốn phản kích, kết quả vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy là Quyền Tự, nhưng tay của cô đã không rút về kịp rồi.
Một động tác đao cứ thế đánh vào đầu vai hắn.
Thân thể của Quyền Tự chợt khựng lại.
Nam Tinh nhìn khuôn mặt tuấn mỹ nhưng tái nhợt của hắn, ngẩn người, sau đó vội duỗi tay ôm lấy hắn.
"Anh không sao chứ? Em không cố ý, là phản ứng bản năng."
Quyền Tự được cô ôm lấy, lông mi đen dài rung rung vài cái, hắn không nói chuyện.
Nam Tinh kéo cổ áo của hắn qua đầu vai, nhìn thoáng qua, chỗ bị cô đánh rất nhanh hiện lên một vệt đỏ ửng.
Nam Tinh nhìn bộ dáng yếu ớt của hắn, nhịn không được dò hỏi.
"Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"
Quyền Tự khép nửa con người, giọng nói có chút khàn.
"Không phải em nói thích anh sao? Sao lại không nhận ra anh?"
Nam Tinh trầm mặc một lát.
Cô đánh hắn một cái, đợi hơn nửa ngày, còn tưởng rằng đánh hỏng rồi, hóa ra là đang nghĩ cái này?
Quyền Tự thấy người trong lòng ngực không nói lời nào, duỗi tay túm lấy nơ con bướm màu đỏ trên cổ áo cô.
"Mới về nhà ngủ một giấc, đã tính không nhận?"
Khoảng cách hai người rất gần, tư thế ái muội.
Đặc biệt ngữ khí nói chuyện của hắn, kỳ kỳ quái quái.
Nam Tinh lắc đầu.
"Em không có."
Quyền Tự kề sát vào cô, ánh mắt sâu thẳm, trán hắn đặt lên trán cô, khàn khàn nói.
"Em nói thích anh, về sau phải đối tốt với anh hơn một chút."
Giọng nói thì khàn khàn, bộ dáng thì ốm yếu, tựa như không hề có tính công kích.
Chỉ là xem tư thế của hai người họ, Nam Tinh được hắn vây trong lòng, bị chặn lại trong một góc.
Gương mặt kia, quá có tính mê hoặc, luôn gây cho người ta cảm giác chỉ cần tùy tiện đánh một cái cũng có thể đánh chết hắn.
Cố tỉnh, người đánh chủ ý lên người hắn, không mấy ai có kết cục tốt, mà thân thể ốm yếu này của hắn lại có thể ngang ngạnh sống tới bây giờ.
Nam Tinh giải thích:
"Em đã đối xử rất tốt với anh."
Người nào đó không hài lòng,
"Muốn tốt thêm một chút nữa."
"······ Được."
Nghe Nam Tinh đáp ứng, người nào đó rốt cuộc vừa lòng.
Cổng trường.
Tần Tây Trạch đứng ở chỗ đó nhìn xe rời đi, biểu tình lãnh đạm.
Lúc này, Kim Đế râu ria xồm xoàm đi tới, trong miệng ngậm đầu thuốc chưa bật lửa.
Tần Tây Trạch nhìn thoáng qua Kim Đế, nhíu mày.
"Không nghĩ tới ông sẽ tới trộn lẫn với loại việc nhỏ này."
Kim Đế nhún vai.
"Cô em họ của cậu tới tìm tôi, nói có tin đồn mới của Nam Tinh, tôi đương nhiên muốn đích thân đến xem có chuyện gì."
Tần Tây Trạch khựng lại,
"Xem ra ông rất vừa ý cô Nam Tinh đó."
Kim Đế ngậm thuốc lá, sờ sờ ria mép:
"Xác thật không tồi."
"Ông muốn đào cô ấy tới giải trí Tần thị?"
Kim Đế nghi hoặc nhìn Tần Tây Trạch một cái:
"Không phải cô ấy đã đính hôn với Chu Mạc của Chu gia sao? Có có thể đào được người?"
Tần Tây Trạch sửng sốt:
"Cái gì?"
Kim Đế chậc chậc hai tiếng:
"Chuyện này tuy được giấu kín, nhưng cũng không đến mức cậu không thể biết, cậu chú ý tới bạn học của mình quá ít rồi."
Đang nói, Kim Đế lấy thẻ phóng viên đeo trên cổ xuống, ném vào tay Tần Tây Trạch.
"Thẻ trả cậu, tôi tính đến giải trí Tần thị từ chức."
Tần Tây Trạch nhíu mày.
"Vì Nam Tinh, ông muốn rời giải trí Tần thị?"
Kim Đế sờ sờ ria mép.
"Có một bộ phận nguyên nhân là thế, nhưng chưa đủ."
Nói xong, Kim Đế quay sang nhìn Tần Tây Trạch, cuối cùng cười hai tiếng.
"Quyền gia tới đào tôi, nói ra điều kiện thật sự khiến lòng người xao động a. Xin lỗi, kim chủ cũ."
Kim Đế nói đi là đi, hơn nữa đối với việc đổi kim chủ không hề cảm thấy áy náy.
Vừa nói xong, ngậm thuốc lá nghênh ngang rời đi.
Tần Tây Trạch trầm mặc một lát, cầm di động gọi một số.
Trong xe Maybach.
Chuông điện thoại của Nam Tinh vang lên, cô nhận điện thoại.
"Uy?"
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tần Tây Trạch vang lên.
"Nam Tinh, cô thật là lợi hại."
Nam Tinh rất nhanh nhận ra đối phương là ai, cô nhàn nhạt nói.
"Tôi biết, không cần anh cố ý gọi nói cho tôi đâu."
Tần Tây Trạch cười lạnh một tiếng.
"Nếu cô không muốn để vị hôn phu biết rằng cô đang ở bên cạnh một dã nam nhân khác, thì trở về, nói chuyện với tôi."
Nghe thế, Nam Tinh dừng lại.
Cùng lúc đó, vốn dĩ Quyền Tự đang dựa lưng vào ghế ngồi chờ cô nói chuyện điện thoại xong, bỗng nhiên nhấc mí mắt lên nhìn về phía Nam Tinh.
So với người bình thường, hắn nhạy bén với âm thanh hơn họ nhiều.
Đương nhiên có thể nghe được cả cuộc trò chuyện không sót một chữ.
Đặc biệt là mấy chữ vị hôn phu và dã nam nhân, phá lệ rõ ràng.
Trên mặt Nam Tinh không có chút cảm xúc.
"Tần Tây Trạch, anh là cọng hành gì mà dám tới quản tôi? Nếu rất muốn nói, cứ tùy tiện đi mà nói. Tôi không ngại."
Giữa cô và Chu Mạc, vốn chỉ là giao dịch.
Còn nữa, sau hai ngày nữa hắn ta sẽ không còn là vị hôn phu của cô.
Tần Tây Trạch hoàn toàn không nghĩ tới da mặt của Nam Tinh có thể dày đến mức này.
Giọng nói của hắn đậm mùi trào phúng.
"Vì một tên dã nam nhân, cô lại không thèm để ý tới danh dự của Nam gia? Xem ra bản lĩnh của tên dã nam nhân đó cũng không nhỏ."
Nam Tinh nghe xong không có tí phản ứng gì, nhưng thật ra Quyền Tự ở cạnh, nhướn mày.
Đúng là hắn tốn không ít công phu mới lừa gạt được người nào đó tới tay.
Hắn nhéo tay cô, đùa nghịch thưởng thức trong tay.
Nam Tinh nhắm mắt, không có tâm tình nói chuyện tiếp.
"Chỉ nói mấy điều này? Cúp đây."
Nói hết câu, ấn nút kết thúc.
Cuộc điện thoại của Tần Tây Trạch tuy rằng vô nghĩa, nhưng quả thật hắn đã nhắc nhở cô.
Xem ra chuyện giải trừ hôn ước với Chu Mạc, được coi là đại sự giữa hai tập đoàn, vì tránh cho điều này ảnh hưởng tới lợi ích về sau của hai bên, cô cần phải về Nam gia một chuyến đập tan chuyện này mới được.
Nghĩ như vậy, cô nhìn Quyền Tự.
"Em phải về Nam gia một chuyên."
Quyền Tự nâng mắt, nhìn cô một cái.
"Được."
Ngoài ý muốn, lần này hắn cực dễ nói chuyện.
Chỉ là khi tới nơi rồi, Nam Tinh muốn xuống xe, bỗng nhiên Quyền Tự giữ chặt cô, tư thái của hắn lười biếng, phảng phất thuận miệng hỏi:
"Không có gì muốn nói với anh?"
Nam Tinh nhìn hắn:
"Ví dụ?"
Quyền Tự thanh âm sâu kín,
"Ví dụ như chuyện anh là dã nam nhân."
Nam Tinh sửng sốt.
Sau đó, trên mặt cô xuất hiện một ít biểu tình mất tự nhiên, có chút chột dạ, thấp giọng mềm mại nói.
"Có."
Vì thế, Nam Tinh lại lần nữa bị kéo vào trong xe.
Cạch một tiếng, cửa xe bị đóng lại.
Lần này, người xuống xe chính là Bạch Vũ vốn ngồi trên ghế lái.
Thiếu gia và Nam Tinh tiểu thư có việc muốn trao đổi, hắn chỉ có thể đứng ở ngoài xe chờ.
Trong xe, Nam Tinh rất nhanh liền thẳng thắn từ khoan.
Vốn dĩ cô cho rằng chuyện này có thể xử lý nhanh chóng và hoàn mỹ, coi như chưa từng phát sinh.
Cũng xác thật là, rất nhanh thôi sẽ được giải quyết.
Không nghĩ tới, chỉ kém một bước lại bị hắn phát hiện.