Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 7: Có dao không?



Editor: Kiều Tiếu

Nam Tinh mặc một chiếc váy xếp ly màu đen, bên trên là áo sơ mi có thắt nơ con bướm màu đỏ, mái tóc hơi cong thả xuống, khí chất lạnh lùng, dáng vẻ xinh đẹp thu hút tầm mắt của không ít người.

Trên lưng cô đeo cặp sách, chậm rãi đi đến trường Nhất Trung ở Tề Thành.

Còn chưa vào trong đã bị một cô gái cũng mặc đồng phục của trường Nhất Trung ngăn lại.

Con gái đó nhíu mày, nhịn không được oán giận nói, “Sao bây giờ cô mới tới?”

Vừa nghe giọng, Nam Tinh đã nhận ra đây là người con gái đã gọi điện thoại cho cô.

Cô gái này vẫy vẫy tay với Nam Tinh, “Mau đi theo tôi, chị Kiều Kiều đã đợi cô rất lâu rồi.”

Nói xong, cô gái tiến về trước hai bước, song nhận ra Nam Tinh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Cô gái nhíu mày, giọng nói đề cao không ít.

“Cô đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi?! Có mang tiền theo không?!”

Trong lời nói bao hàm cả ngữ khí ra lệnh, giống như một người từ trên cao nhìn xuống.

Nam Tinh ngẩng đầu, nhìn cô ta. Sau đó, nhắm mắt theo đuôi đi theo cô ta tới ngõ nhỏ.

Vừa tới đầu ngõ đã nghe thấy tiếng hai nữ sinh đối thoại.

“Chát!”

“Chỉ có ít tiền thế thôi? Mày là ăn mày à?”

“Ô ô ô ô ô ~~~ Không, không có tiền.”

Một cô gái mặc đồng phục của Nhất Trung bị một đám người gồm cả trai lẫn gái vây quanh.

Người cầm đầu là một đại tỷ cũng mặc đồng phục Nhất Trung, váy ngắn xách cao, lộ ra đôi đùi trắng như tuyết.

Khuôn mặt trang điểm rất đậm nhưng rất xinh đẹp, hai tay vòng trước ngực, mặt mày toát lên dáng vẻ kiêu ngạo bức người.

Rất nhanh, có người nhắc nhở đại tỷ cầm đầu.

“Chị Kiều Kiều, Nam Tinh đến rồi.”

Vừa dứt lời, chị Kiều Kiều đó quay đầu lại.

Hai người liếc nhau, Lâm Kiều Kiều đánh giá Nam Tinh từ trên xuống dưới, sau đó nheo mắt lại.

“Đêm qua, là cô bẻ gãy ngón út của Chu Ny.”

Nói xong, tất cả mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt nhìn Nam Tinh.

Cô gái vừa mới ghé vào góc tường khóc lóc lập tức không dám phát ra âm thanh, giống như rất hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn Nam Tinh, ánh mắt tỏa sáng.

Lâm Kiều Kiều dừng trước mặt Nam Tinh, khinh thường cười lạnh một tiếng.

“Chu Ny thế mà lại thua cô, thật ngu ngốc mà.”

Dứt lời, bè lũ của Lâm Kiều Kiều nháy mắt đã túm tụm vào bao quanh Nam Tinh, một con kiến cũng không chui lọt.

Lâm Kiều Kiều được chúng tinh phủng nguyệt, tựa như nữ vương cao ngạo chiễm chệ trên cao, “Mang tiền không?”

Nam Tinh cúi đầu, nhìn thoáng qua chiếc váy xếp ly mà mình đang mặc.

Chậm rì rì đưa tay sửa sang lại.

Lâm Kiều Kiều thấy Nam Tinh không nói lời nào, tưởng rằng cô đang sợ hãi.

Ngữ điệu châm chọc càng đậm, “Việc cô quyến rũ anh Chu Mạc, quên rồi sao?”

Lâm Kiều Kiều từng bước ép sát, “Gì thế, cô nghĩ anh Chu Mạc sẽ vừa ý cô à?”

Vừa nói vừa vươn tay muốn tát Nam Tinh một cái.

Bang, tay bị Nam Tinh nắm lấy.

Lâm Kiều Kiều sửng sốt.

“Cô dám tránh?”

Nam Tinh trừng mắt nhìn, ngữ điệu nghiêm túc, “Tôi không những dám tránh, mà còn dám đánh cô.”

Giữa lúc giằng co thế này, ngoài ngõ nhỏ bỗng xuất hiện vài người vệ sĩ áo đen.

Một đám lưng hùm vai gấu thân thể khỏe mạnh, đảo mắt vây quanh Nam Tinh.

Tình huống đột ngột xảy ra làm cho tất cả mọi người choáng váng.

Dáng vẻ đối phương vạm vỡ, rất dễ liên tưởng đến xã hội đen.

Nhất thời khiến cho đám người Lâm Kiều Kiều sợ tới mức không dám hó hé một tiếng nào.

Đúng lúc này, một giọng nói chậm rãi vang lên, “Nam Tinh tiểu thư?”

Nam Tinh nghe thấy tiếng gọi, quay đầu nhìn lại.

Là một người đàn ông đeo kính đen mặc âu phục màu đen.

Cô nghĩ ngợi một lúc, người này là trợ lý của Quyền Tự.

“Bạch Vũ?”

Bạch Vũ đưa tay đẩy gọng kính, “Nam Tinh tiểu thư có cần chúng tôi giúp đỡ không?”

Ánh mắt Bạch Vũ lướt qua đám người Lâm Kiều Kiều.

Lâm Kiều Kiều đối với người xa lạ bất thình lình nhảy ra này không có cách nào, nhưng vẫn to gan mở miệng:

“Mấy người muốn làm gì? Tôi nói cho mấy người biết, ba tôi là chủ tịch tập đoàn Lâm thị, mấy người dám động tới tôi, ba tôi nhất định sẽ không tha cho mấy người!”

Bạch Vũ cười cười.

“Tề thành, Lâm thị?”

Lâm Kiều Kiều thấy bộ dáng Bạch Vũ không thèm để ý, bèn tăng thêm cảnh giác.

Cô ta hung tợn liếc mắt nhìn Nam Tinh.

Thật không ngờ Nam Tinh còn nhận thức một nhân vật như vậy.

Khí thế đối phương rào rạt, cô ta đương nhiên không dám lấy đá chọi đá.

Sau đó khí phách hiên ngang nói với Nam Tinh một câu, “Cô chờ đó cho tôi!” Tiếp đó liền muốn rời đi.

Kết quả vừa quay người, tóc đã bị người ta túm lại, giọng nói Nam Tinh thản nhiên:

“Ai cho cô đi?”

Nói xong, túm tóc Lâm Kiều Kiều, kéo người cô ta về chỗ cũ.

Lâm Kiều Kiều chật vật lùi về sau vài bước.

“Cô muốn gì?”

Tầm mắt Nam Tinh đảo qua một vòng, cuối cùng rơi xuống người Bạch Vũ.

“Có dao không?”

Lạch cạch, một con dao bấm được đặt vào tay Nam Tinh.

Ánh mắt Lâm Kiều Kiều co rụt, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Nam, Nam Tinh, cô muốn làm gì? Tôi nói cô biết, ba tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

Nam Tinh cúi đầu, túm lấy những sợi tóc đen của Lâm Kiều Kiều, quấn quanh cổ tay mình vài vòng.

“Lúc trước dùng tàn thuốc làm bỏng tôi, Chu Ny là chủ mưu, cô là đồng lõa. Chung quy vẫn nên cho cô cải thiện trí nhớ.”

Dứt lời, cạch một tiếng, giơ tay chém xuống, những sợi tóc bị cắt đứt rơi rụng lả tả.

Lâm Kiều Kiều sợ tới mức kêu thành tiếng.

“A!”

Giây tiếp theo, xụi lơ trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Lâm Kiều Kiều nhìn mặt đất toàn là tóc đen, sắc mặt đỏ lên, phảng phất bị nhục nhã vô cùng.

Muốn nói cái gì, nhưng lại sợ đám người Bạch Vũ, e ngại khiến cho cô ta một câu cũng không nói ra được.

Còn đâu ngạo khí như vừa rồi, cô ta khuất nhục túm chặt váy ngắn, móng tay hung hăng ghim vào da thịt.

Trong ngõ nhỏ, một mảnh yên tĩnh.

Cuối cùng, Lâm Kiều Kiều được đám hồ bằng cẩu hữu của cô ta mang theo chạy trốn.

Một đám người bị kinh hách, một chữ cũng không dám nói, chỉ dám cúi đầu chạy.

Rất nhanh, trong ngõ nhỏ chỉ còn lại Nam Tinh và Bạch Vũ.

Nam Tinh nghi hoặc, “Có việc gì không?”

Bạch Vũ phục hồi tinh thần, ho nhẹ một tiếng:

“Thiếu gia muốn gặp cô.”

“Hắn ở gần đây?”

Bạch Vũ cười gật đầu, nói, “Nam Tinh tiểu thư, mời đi bên này.”

Nam Tinh đi theo sau Bạch Vũ, chậm rãi đi vào một ngõ nhỏ khác.

Khi đi ngang qua đám vệ sĩ, mơ hồ ngửi được mùi máu tươi, giống như vừa mới trải qua một hồi đánh chém.

Mà vừa vào trong ngõ, càng đi vào sâu, mùi máu tươi càng nồng nặc.

Đợi đến khi cô vào sâu bên trong thì thấy Quyền Tự mặc một bộ áo ôm thân màu trắng, đứng ở góc trong cùng, trên người còn dính vết máu.

Đằng sau hắn là một bàn tay bị con dao găm lên tường.

Trên tường kia cũng chỉ có một bàn tay đó, máu đang chảy ra.

Quyền Tự mở mắt, trong mắt đầy rẫy những tơ máu, lệ khí còn chưa tan hết, dáng người ốm yếu, dù có đeo một cặp kính dày cũng chẳng thể che khuất đi được sự ngoan độc còn chưa biến mất kia.

Một góc khác trong ngõ, có mấy bộ đội đặc công đang nâng người ra ngoài.

Tống Cảnh Hiên mặc quần áo lòe loẹt, từ trên xe loạng choạng bước xuống, cầm trong tay chiếc kính đen, cười sáng lạn.

“Chú thật là một chiêu bài sống nha, đi tới đâu cũng có người bám theo đến đó, mấy việc truy vết đều có thể bỏ qua, chỉ cần bám theo chú là bắt được tội phạm rồi. Nếu một ngày nào đó tìm thấy hang ổ của bọn chúng, chú sẽ thành thần trợ công.”

Tống Cảnh Hiên nói xong, chớp mắt nhìn thấy Nam Tinh.