Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh lại nói một câu.
"Anh đã thích mẹ tôi đến vậy, thế sao không đón bà ta về nhà mà hiếu kính cho tốt?"
Mỗi ngày đều lắc lư trước mặt cô, thường thường trào phúng hai câu.
Hệt như ruồi bọ chọc người khác phát phiền.
Tần Tây Trạch nắm chặt nắm đấm.
"Cô!"
Nam Tinh liếc nhìn tay hắn một cái.
"Anh tốt nhất không nên để cái tay kia đưa đến trước mặt tôi, bằng không nó sẽ gãy đấy."
Cả đời này Tần Tây Trạch chưa từng nan kham như vậy bao giờ.
Dù có là ba mẹ hắn, cũng chưa từng mắng hắn như vậy.
Nhưng hôm nay, hắn bị một cô gái hắn vẫn luôn xem thường giáo huấn.
Mà buồn cười chính là, từ sâu trong đáy lòng hắn cảm thấy, cô nói có vài phần đạo lý.
Hắn đối với cô, đúng thật là có thành kiến.
Từ khi nhìn thấy gương mặt của cô, nghe thấy thái độ của cô đối với mẹ ruột của mình, thành kiến đã bắt đầu sinh ra.
Thế nên sau đó, mặc kệ cô làm gì, ở trong mắt hắn, đó đều là sai trái.
Tần Tây Trạch nắm chặt nắm tay, hít sâu, ánh mắt khó phân biệt được đâu là phẫn nộ, đâu là khó coi, đâu là vẻ phức tạp.
Trái lại Nam Tinh, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh dọa người.
Trong lúc hai người giằng co, kẽo kẹt một tiếng, trên hành lang dài vang lên một tiếng mở cửa.
Tần Tây Trạch khẽ nhíu mày, giờ đang là lúc các công ty cạnh tranh, thời điểm có chút đặc thù, chuyện hắn giằng co với Nam Tinh không thể truyền ra ngoài được.
Miễn cho người có lòng rắp tâm lợi dụng.
Hắn hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo, nhanh chóng rời đi.
Tần Tây Trạch vừa rời đi, Nam Tinh ngẩng đầu nhìn lướt qua hành lang dài, bất chợt cô ngẩn người.
Không biết từ khi nào Quyền Tự đã đi tới trước mặt cô, con ngươi màu xám nhạt cứ sâu kín nhìn chằm chằm cô như vậy.
Hắn cười như không cười,
"Sao không hàn huyên tiếp? Tôi đến quấy rầy hai người?"
Nghe thế, không khí lập tức an tĩnh lại.
Nam Tinh nghe ra hắn không phải thật sự muốn cùng cô chào hỏi, giống như lúc ở ghế lô, lời hắn nói có mang theo gai nhọn.
Không muốn đáp lại lời hắn nói.
Cô trầm mặc, nhìn về phía thang máy.
Lúc này, 'Đinh' một tiếng, thang máy lên tới tầng 3.
Nam Tinh đi vào thang máy.
Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay thon dài trắng nõn chen vào giữa, bẻ ra cửa thang máy.
Quyền Tự vào trong, hắn vươn hai tay, túm lấy áo tây trang to rộng mà Nam Tinh đang khoác bên ngoài, trực tiếp kéo người tới trước mặt mình.
Bị hắn ôm vào trong ngực, Nam Tinh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Khoảng cách gần, mới thấy rõ.
Khuôn mặt tuấn mỹ ốm yếu không có cảm xúc gì, cánh môi đỏ hồng không giống bình thường, hắn lại gầy hơn rồi, gầy đến mức xương cốt có hơi nhô ra, bị hắn ôm vào lòng, cộm phát đau.
Sau đó, nghe thấy giọng nói có phần mất tiếng của Quyền Tự,
"Anh đi lâu như vậy rồi, em không có lời gì muốn nói với anh?"
Nam Tinh còn chưa kịp nói lời nào, Quyền Tự đã nói tiếp một câu.
"Trong khi miệng thì nói thích anh, theo đuổi anh, một khi anh biến mất thì đảo mắt đã nói chuyện với nam nhân khác, nói đến khí thế ngất trời, Nam Tinh, em thích anh chỉ ở ngoài miệng thôi sao?"
Lời trong lời ngoài, tất cả đều thể hiện sự bất mãn đối với Nam Tinh.
Nam Tinh cãi lại.
"Em không có."
Quyền Tự ôm chặt người, cúi đầu cắn xuống vành tai mềm mại của cô, mang theo ý vị phát tiết.
"Em có."
Hắn ngang ngược vô lý.
Nam Tinh bực mình.
Lúc này thang máy đi xuống lầu một, cô muốn chạy.
Nhưng Quyền Tự sao có thể thả người.
Hắn trực tiếp đóng cửa thang máy.
Tư thế này có vẻ nếu không nói rõ thì sẽ không thả người.
Lập tức, hai người lại giằng co.
Cho tới khi bên tai cô vang lên từng tiếng ho khan khù khụ của hắn, còn có tiếng thở dốc nặng nề, cô liếc hắn một cái, rốt cuộc phát hiện điều không thích hợp.
Trên cổ hắn xuất hiện những chấm đỏ li ti, rất nhanh, trên cánh tay, mu bàn tay đều có.
Nam Tinh sửng sốt,
"Anh không sao chứ?"
Cô vừa nói vừa vạch áo hắn ra, Nam Tinh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
"Sinh bệnh? Tái phát?"
Nhưng bởi vì cô vừa uống rượu xong nên hiện tại gương mặt phiếm hồng, không có chút uy lực nào, mềm mại chọc cho người ta muốn cắn một ngụm.
Quyền Tự cũng thật đã làm như vậy.
Thò lại gần, nhốt người vào trong ngực, hôn lên cánh môi hồng nộn của cô.
Nghe được ngữ khí quan tâm của cô, vẻ tối tăm trong mắt hắn tan đi một chút.
Cũng may cô đầu gỗ này còn biết quan tâm hắn.
Hắn giam cầm cô, đè người vào một góc thang máy, nụ hôn này vừa hôn thì kéo dài rất lâu.
"Đinh"
Thang máy được mở ra.
Một cô gái trẻ xinh đẹp khoác áo tây trang to rộng đang lôi kéo một người đàn ông tuấn mỹ tự phụ rời khỏi thang máy.
Người đàn ông bị cô gái kéo đi, nhìn qua thì có vẻ đang nhắm mắt theo đuôi đi theo sau, nhìn lại lần nữa sẽ phát hiện hình như hắn đang sinh bệnh, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng mà bộ dáng kia có vẻ như tâm tình thực tốt.
Miệng của cô gái có chút sưng, gương mặt hơi hồng, một đôi mắt đẫm hơi nước, cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, không khí ái muội lại có phần kỳ diệu.
Nam Tinh đi tới trước xe, đưa văn kiện trong tay giao cho trợ lý A Đại.
Còn mở miệng nói.
"Anh đi lên đi."
"Vâng, Nam tiểu thư."
Nói xong, trợ lý nhịn không được nhìn thoáng qua người đàn ông phía sau Nam Tinh, sau đó rời đi rất nhanh.
Nam Tinh gọi điện thoại cho Bạch Vũ, miêu tả trạng thái sinh bệnh hiện giờ của Quyền Tự, cuối cùng được biết đáp án.
Dị ứng cồn.
Qua điện thoại, Bạch Vũ còn cẩn thận dặn dò một câu.
"Nam tiểu thư, tôi sẽ kêu người mang thuốc cho ngài, thiếu gia ghét việc phải đi bệnh viện, nếu như dị ứng không nghiêm trọng thì chỉ cần dùng thuốc là sẽ kìm được thôi."
Nam Tinh nghe xong, lên tiếng.
"Được"
Sau đó, cô cúp điện thoại, nhìn thoáng qua Quyền Tự.
Hơn phân nửa thân thể của Quyền Tự đều ngả lên người cô, đầu gác lên bả vai cô, làm gì còn đâu dáng vẻ âm lãnh, sử dụng sức mạnh để ôm cô vào lòng như hồi cãi nhau ở trong thang máy.
Lúc này, suy yếu như thể sắp ngất xỉu.
Nếu, lực đạo mà hắn ôm cô có thể nhẹ hơn một chút thì có lẽ sẽ giống hơn đấy.
Trong lúc chờ hòm thuốc được đưa tới, không khí yên tĩnh.
Quyền Tự thấy cô vẫn luôn không nói chuyện, cho rằng cô còn đang tức giận những chuyện hắn làm với cô ở trong thang máy.
Hắn hôn một cái lên vành tai non mềm của cô, chậm rãi mở miệng.
"Anh biến mất lâu như vậy, em chẳng quan tâm tới anh, anh không nên tức giận sao?"
Nam Tinh nhấp nhấp môi,
"Anh không được đổ thừa, em gọi điện thoại cho anh anh không nhận, gửi tin nhắn cho anh anh cũng không hồi âm."
Quyền Tự sửng sốt.
"Em từng liên hệ với anh?"
Từng gọi điện thoại? Còn gửi tin nhắn? Hắn cẩn thận hồi tưởng danh sách thông báo trống rỗng trong điện thoại của mình.
Sau đó, lại hồi tưởng lời Bạch Vũ đã nói, rằng điện thoại cũ của mình đã bị Quyền Nhung quăng nát, rồi đổi thành một cái mới.
Hắn rũ mí mắt, che đi cảm xúc di động trong đó.
Đang nói, vệ sĩ cầm hòm thuốc đi tới.
Nam Tinh nhận hòm thuốc, mở cửa xe, kéo Quyền Tự vào trong.
Cô tìm liều thuốc trị dị ứng, ấn mấy viên ra.
Cho hắn xuống.
Khó có được, lần này hắn uống thuốc rất nhanh.
Chờ đến khi hắn uống thuốc xong.
(Kiều Tiếu: Tui đã nghĩ sẽ phải có một màn ngược tâm ngược thân, em ghét anh, anh trách lầm em, rồi giam cầm khống chế abcxyz này nọ, nhưng không, anh chị nhà này không cho phép tình trạng cẩu huyết đó xảy ra :))) )