Editor: Kiều Tiếu
Lời nói vừa dứt, xung quanh là một mảnh trầm mặc, tựa hồ đang cam chịu lời người này vừa nói ra.
Rất nhanh, có người lên tiếng phụ họa.
"Tập đoàn Nam thị lợi hại đến vậy mà lại phái ra một con nhóc tới đảm đương vị trí người phụ trách, cô ta thì biết cái gì? Không lẽ là thấy con nhóc này lớn lên đẹp nên phái tới để chuyên môn đảm nhiệm vị trí bình hoa? Căn bản không đặt lần đấu thầu này vào mắt a."
Vừa dứt câu thì thấy Quyền Tự nguyên bản không chút để ý bỗng nhiên nâng mắt, liếc nhìn nam đại biểu kia, giọng nói phiếm lạnh.
"Thế nào? Phương án của quý công ty tốt hơn so với tập đoàn Nam thị?"
Vị Quyền tiên sinh này đột nhiên thay đổi hướng gió, khiến cho người nọ sửng sốt, lập tức túng,
"Không, không phải ý tứ này."
Quyền Tự cầm một tờ văn kiện lên, nhìn lướt qua, cánh môi đỏ thắm hơi hé mở.
"Quý công ty đang tính xây dựng một nông thôn hay sao? Làm ra một bản thiết kế như vậy, phí tổn chỉ thấp hơn tập đoàn Nam thị đúng 1%, người phụ trách như cậu còn có mặt mũi lên tiếng cười nhạo?"
Con ngươi màu xám nhạt hàm chứa vẻ lạnh nhạt, tàn nhẫn trào phúng một cậu, lập tức khiến cho người phụ trách của công ty kia cười không nổi.
Không khí càng lúc càng xấu hổ, càng quan trọng hơn là, căn bản không ai hiểu được rốt cuộc vị này có ý tứ gì.
Vừa mới còn chướng mắt phương án thiết kế của tập đoàn Nam thị, nhưng khi nhắc tới người phụ trách Nam Tinh kia, lại cực kỳ giữ gìn.
Giám đốc bộ môn bên cạnh liên tục ho khan, đứng ngồi không yên, cuối cùng đứng lên.
"Này, cái này, nghỉ ngơi một chút, mọi người hẳn đều mệt hết rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục."
Chờ nghỉ ngơi xong, không khí hòa hoãn, một buổi sáng đấu thầu cứ thế mà kết thúc.
Gara ngầm.
Nam Tinh đang định rời đi cùng người trong tiểu tổ.
Vương luật sư thấy trên mặt Nam Tinh vẫn luôn không có cảm xúc gì, cười an ủi.
"Tiểu Tinh, không có việc gì, đây chỉ là lần sơ thẩm đầu tiên. Lần sau cố gắng nỗ lực thì tốt rồi, tôi sẽ bồi em."
Vương luật sư nói xong, duỗi tay muốn vỗ vỗ bả vai Nam Tinh.
Nhưng lời vừa nói xong, nhân viên trong tổ nhìn nhau, có người nhỏ giọng mở miệng.
"Câu nói này thật đúng là ái muội a."
"Không lẽ là đang thổ lộ?"
"Vừa rồi ở cuộc đấu thầu, Nam Tinh cũng lên tiếng giữ gìn Vương luật sư a. Chẳng lẽ là lưỡng tình tương duyệt? Hình như, cũng rất xứng đôi a."
Nhân viên tiểu tổ vừa nói vừa ngồi lên xe thương vụ.
Không muốn quấy rầy không khí ái muội giữa hai người.
Trong xe Maybach cách đó không xa.
Quyền Tự tựa lưng vào ghế ngồi, rũ mí mắt xuống.
Chỗ của hắn chỉ cách bọn họ có đúng một đoạn, nên những lời của mấy người đó đều lọt hết vào tai hắn.
Trên cuộc đấu thầu, thành viên trong tiểu tổ này cũng ríu rít bàn tán, hiển nhiên tất cả hắn đều nghe được.
Cái tên Vương luật sư kia, nhìn qua đã biết là không phải thứ tốt đẹp gì.
Không làm việc đàng hoàng, một lòng chỉ nghĩ muốn thông đồng Tiểu Hoa của hắn.
Nam Tinh lui về sau một bước, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách với hắn ta, cô nhàn nhạt nói.
"Ngày sau còn có chung thẩm, tổng giám đốc sẽ trở về phụ trách. Mọi người cố lên."
Vương luật sư sửng sốt,
"Em không tham gia?"
"Ừ."
"Tiểu Tinh, em không cần quá để ý những lời nói trên cuộc đấu thầu đâu, tuy rằng địa vị của Quyền tiên sinh kia thần bí, nhưng mà không chắc hắn sẽ luôn ở đó. Dù sao quyền quyết định cuối cùng cũng không nằm trong tay hắn."
Nói xong, Vương luật sư tiến lên một bước đứng trước mặt Nam Tinh, hai mắt thành khẩn.
"Tiểu Tinh, em đã tham dự lâu như vậy, chẳng lẽ không muốn kiên trì tới cuối sao? Chúng ta cùng nhau nỗ lực, không được sao?"
Hắn ta vươn tay, muốn bắt lấy cánh tay của Nam Tinh.
Nam Tinh duỗi tay chặn lại, có chút không kiên nhẫn nhíu nhíu mày.
"Anh làm tốt chuyện của anh thì tốt rồi, quản tôi làm cái gì?"
Bọn họ cũng chỉ quen biết có mấy ngày thôi, nào có thân thiết như vậy.
Đang nói, Bạch Vũ từ xa đi tới, tiến đến trước mặt Nam Tinh, cười nói:
"Nam Tinh tiểu thư."
Bạch Vũ vừa xuất hiện, nhân viên trong tiểu tổ đồng loạt nhìn qua.
Người này, không phải là người của tập đoàn Quyền thị hay sao?
Nam Tinh biết hắn tới làm gì, vừa vặn, cô cũng muốn đi tìm hắn hỏi rõ ràng chuyện buổi sáng.
Trực tiếp nói với Bạch Vũ.
"Đi thôi."
Nói xong, liền rời đi.
Vương luật sư đứng ở chỗ đó, rất xa vẫn nghe được giọng nói của Nam Tinh.
"Hắn ở đâu?"
"Thiếu gia đang ở trong xe chờ ngài."
Vương luật sư cầm chặt túi công văn, chợt nảy sinh suy nghĩ.
Từ khi nào Nam Tinh có liên hệ với người của tập đoàn Quyền thị?
Hơn nữa nhìn bộ dáng của hai người, có vẻ rất quen thuộc.
Nhịn không được, bám theo sau.
Nam Tinh đi đến trước xe, bốn người vệ sĩ đứng vây quanh, họ được huấn luyện có tổ chức nên không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cô vừa mới đi đến, người nào đó trong xe liền bước xuống.
Đảo mắt đã bày ra bộ dáng suy yếu, khom lưng, con ngươi khép nửa gác đầu lên vai cô.
Hơn nửa thân mình của hắn đều đè lên người cô, vây kín cô trong lòng ngực mình, giọng nói nghẹn ngào.
"Cuối cùng Tiểu Hoa cũng nhớ tới anh?"
"Buổi sáng hôm nay anh không có nói với em rằng anh sẽ đến."
Quyền Tự ôm chặt người trong lòng mình.
"Lúc Tiểu Hoa rời đi cũng không thèm gọi anh dậy, còn nhét vào lòng anh một cái gối đầu để có lệ anh."
Bởi vì tóc của cô đều được quấn lên cao, chiếc cổ tinh tế trắng nõn lộ ra, hắn thò lại gần, hôn một cái, làm cho Nam Tinh cảm thấy hơi ngứa.
Mỗi buổi sáng cô muốn đến công ty, người này đều phải lôi kéo cô, cọ xát một lúc lâu.
Vì không muốn chậm trễ cuộc đấu thầu, lúc cô rời giường, có nhét gối đầu của cô vào trong lòng ngực hắn.
Ừm, ít nhất lừa gạt được đến khi cô ra cửa.
Cô lại hỏi tiếp.
"Vậy vì sao trên cuộc đấu thầu anh lại công kích Vương luật sư?"
Người nào đó chậm rãi trả lời.
"Chỉ là muốn nhìn một chút, rốt cuộc thanh niên tài tuấn có tài bao nhiêu."
"Chỉ vì cái này?"
Đang nói chuyện, bỗng nhiên Quyền Tự giương mắt, nhìn về phía cây cột bốn cạnh cách đó không xa.
Đằng sau cột có một người đang trốn, còn không phải Vương luật sư thanh niên tài tuấn đó sao?
Lông mi đen dài của hắn rung rung vài cái, chậm rãi hỏi.
"Tiểu Hoa thích Vương luật sư hay là thích anh?"
Cô kỳ quái liếc hắn một cái, không rõ vì sao đột nhiên hắn lại hỏi câu này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
"Anh."
Vừa nói trắng ra, Vương luật sư trốn sau cột đau lòng lui về sau hai bước, đâm vào xe.
Phát ra động tĩnh, khiến cho Nam Tinh quay sang nhìn.
Vương luật sư có chút xấu hổ, lại có chút thương tâm, hắn hơi há mồm.
"Tiểu, Tiểu Tinh, hai người, ở bên nhau?"
Nam Tinh gật đầu.
"Nhìn không ra à?"
Cả người Quyền Tự như sắp dán lên người cô, biểu hiện đã thực rõ ràng.
Vương luật sư nhịn không được mở miệng.
"Em thật sự thích hắn sao?"
Vương luật sư không thể tin được, rõ ràng Nam Tinh vừa thi đại học xong đã tiến vào công ty, hơn nữa ở trong công ty, cô chưa từng nhắc tới việc này.
Sao bọn họ có thể ở bên nhau?
Hơn nữa, Quyền tiên sinh này tuy rằng có quyền thế, nhưng vừa nhìn thân thể ma ốm không biết sống được bao lâu của hắn, một cô gái bình thường có thật sẽ nguyện ý kết giao với một người như hắn không? (*kết giao: đại loại là xác lập quan hệ yêu đương, bạn trai bạn gái)
Quyền Tự nhìn thấu ánh mắt vừa khinh thường vừa sợ hãi kia của Vương luật sư, hắn nghẹn ngào nói.
"Tiểu Hoa không rõ vì sao hắn hỏi vậy đúng không? Hắn thích em, hắn đang nghi hoặc, vì sao em sẽ coi trọng một tên ma ốm là anh mà không phải hắn."
Nam Tinh nghe giọng nói của hắn, bỗng nhiên nội tâm có chút chát chát.
Những người này sao cứ liên tục vin vào thân thể của Quyền Tự để nói chuyện, thân thể không tốt cũng không phải là lỗi của hắn.
Đã vậy còn nói ngay trước mặt hắn.
Bọn họ thật là đáng hận.
Cô duỗi tay, ôm lấy Quyền Tự, thực nghiêm túc nói.
"Cứ thế coi trọng a, em cũng không có cách nào."
Lời này không biết là nói cho Vương luật sư hay là nói cho Quyền Tự nghe.