Hôm đó sau khi rời khỏi Thanh Khê Trấn, cậu nói muốn tìm chỗ ở gần Z thành chơi bời hai ngày, thuận tiện đợi Tân Nguyệt.
Tần Thừa nghĩ, ừm, yêu cầu này cũng khá hợp tình hợp lý, chốt đơn.
Nhưng nào có ngờ, bọn họ bay lắc một tuần tại khu nghĩ dưỡng gần thị trấn, mà cậu ta vẫn chưa chịu đi.
Mắt thấy khu nghĩ dưỡng bé xíu sắp bị bọn họ chơi nát bấy, Tần Thừa không thể nhịn được nữa, lôi kéo Lê Hạo Thiên đi tìm Dịch Tuyên nói chuyện.
Khi hai người tìm được phòng của cậu thì phát hiện Dịch Tuyên đã thu dọn hành lý ngăn nắp chuẩn bị ra về.
Xe La Bưu lái tới đậu ở dưới lầu, cậu chuẩn bị tự lái xe về. Đột nhiên Dịch Tuyên nói phải đi gấp, Tần Thừa muốn ngăn, nhưng căn bản không ngăn được.
Lê Thiên Hạo hỏi Dịch Tuyên có phải lo lắng cho chị Nguyệt hay không, Dịch Tuyên tạm dừng một chút. Cậu ta rút một cái thẻ từ trong túi ra ném cho Tần Thừa, bảo: "Các cậu cứ chơi thong thả, tôi trả tiền cho." Dịch Tuyên dứt lời, tiêu sái bước đi, chẳng lưu luyến gì.
Bỏ lại Tần Thừa - một kẻ tự xưng là đệ nhất phú nhị đại của Z thành, tay cầm chặt cái thẻ, biểu cảm không thể tin nổi mà trừng mắt, hô hoán: "Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Tụi bây thấy không? Nó vừa quăng tiền vào mặt tao đấy?!"
Lê Thiên Hạo bĩu môi, vỗ vỗ vai hắn ta an ủi: "Không phải nó quăng tiền vô mặt mày, chỉ là thương hại mày thôi."
Tần Thừa: "???"
Sáng sớm hôm sau, Chiêm Thanh Nhuế phát hiện Dịch Tuyên về, cô ta cũng bảo phải đi.
Không khoa trương mà nói, một xe mười mấy người, ít nhất có khoảng bảy người vì Dịch Tuyên mà ngồi vào. Ba người còn lại là vì bản thân Dịch Tuyên, Tần Thừa với Lê Thiên Hạo. Không có Dịch Tuyên, những người khác liền thấy thiếu hứng thú với chuyến đi ngu ngốc này.
Chiêm Thanh Nhuế xem như là phát súng đầu, một đám phía sau là phụ hoạ, cuối cùng Lê Hạo Thiên cũng nói: " Không bằng cả đám trở về luôn một thể rồi từ từ tính tiếp."
Tần Thừa có thể nói cái gì nữa bây giờ?
Bản thân từng hí hửng vui vẻ thuê tới ba cái xe con. Cuối cùng hắn ta cũng hiểu vì sao Lê Thiên Hạo nói rằng tối hôm qua Dịch Tuyên vứt cho hắn sự thương hại rồi. Người câm ăn phải hoàng liên đắng nghét, không phải nên thương hại sao?
Vì thế ba chiếc xe nhỏ từng gánh cái mác "Chu Du Trung Hoa", ở ngoài Z thành chu du được mười ngày thì chở một đám đại tiểu thư và công tử ca mơ màng sắp ngủ tung tăng về lại điểm xuất phát.
Buổi tối Dịch Tuyên xuất phát từ khu nghỉ dưỡng trở về nhà, một đường tiêu hết ba giờ đồng hồ. Thời điểm về đến nhà là đã rạng sáng. Cậu dừng xe ở trước cửa tiểu khu, La Bưu phái người tới lấy lại xe, cậu ta ném chìa khoá cho người nọ, bản thân đi vào tiểu khu. Thời gian này, chỉ có một ít hộ là còn sáng đèn, Dịch Tuyên dừng ở dưới lầu, ngước đầu nhìn.
Lầu mười hai, cửa sổ thứ ba bên trái.
Đó là phòng của Tân Nguyệt.
Trong phòng không có bật đèn, cửa sổ tối om.
Tầm mắt lại hướng về phía xa xa một ít, mặt trăng treo ở phía chân trời. Ánh trăng dịu dàng, mông lung. Khoé môi kéo lên một độ cong nhàn nhạt, Dịch Tuyên về nhà nện bước trở nên nhẹ nhàng. Trong nhà một màu đen nhánh.
Dịch Tuyên bước vào cửa, đặt balo lên sô pha, lập tức đi đến phòng Tân Nguyệt. Nhẹ nhành đẩy của phòng của cô, không phát ra tiếng động nào.
Trong căn phòng này có mùi hương của Tân Nguyệt, dịu ngọt, mềm mại làm cậu cảm thấy thư thái.
Dịch Tuyên không tự giác mà thả nhẹ bước chân.
Vòng qua tủ đầu giường, cả người cậu ngưng lại.
"Rầm ——"
Phòng rộng lớn, không một bóng người.
Một tay Dịch Tuyên chống vách tường, năm ngón tay nắm chặt chốt cửa bên cạnh, đầu ngón tay dùng sức đến nỗi trắng bệch.
Nhìn khăn trải giường sạch sẽ, hai đầu lông mày hắn nhíu chặt. Rạng sáng hai giời. Tân Nguyệt vào nhà.
Cô đổi giày ở cạnh cửa, tuỳ tay bật đèn, ánh đèn sáng ngời, eo bụng đột nhiên bị người ôm chặt. Tân Nguyệt chưa kịp sợ hãi kêu lên, trước mắt đã một trận quay cuồng, cô bị ai đó khiêng lên.
Thấy đôi giày quen thuộc ở trên tủ giày, tiếng thét chói tai của cô bị chặn lại ngay cuống họng: "Dịch Tuyên?!" Cô còn không kịp nghĩ sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở nhà, Dịch Tuyên đã nặng nề ném cô lên ghế sô pha.
"Ôi!"
Giây tiếp theo, cả người Dịch Tuyên áp lên.
"Dịch Tuyên em muốn làm gì?!"
Cậu đè chéo hai tay Tân Nguyệt lên đỉnh đầu, đầu gối đè nặng chân cô, một loạt động tác khống chế thành công một cách lưu loát tự nhiên.
"Chị đi đâu mới về?"
"Em buông chị ra trước đã!"
Tân Nguyệt giãy giụa một trận, với cái sức cỏn con của cô, ở trước mặt cậu còn không đáng nhắc tới.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Tân Nguyệt trở tay không kịp.
Đối diện là con ngươi ấp ủ mưa rền gió dữ của Dịch Tuyên, cảnh tượng hôm đó bị cậu cưỡng hôn như được tái hiện.
Tân Nguyệt nhịn xuống cảm giác quay cuồng trong dạ dày, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.
"Dịch Tuyên em bình tĩnh một chút, em đang doạ chị đấy."
Nếu như là ngày thường biết nghe lời, Dịch Tuyên nhất định sẽ thoả hiệp, thậm chí cậu sẽ không cho cô cơ hội nói câu nào. Nhưng hôm nay không giống vậy. Trên tay hắn tăng thêm lực, phần lưng căng chặt, cơ bắp không chút thả lỏng. "Trả lời tôi." Âm thanh hắn thanh lãnh đáng sợ, "Chị đã đi đâu?"
Cậu thật sự tức giận rồi, Tân Nguyệt có thể thấy được.
Cô biết vì trong nhà không có ai nên cậu không an tâm.
"Chị không có đi đâu cả." Tân Nguyệt không hề giãy giụa, cô dịu dàng giải thích: "Buổi tối chị ở thư viện trường tự học, không ăn cơm. Không có người ở nhà, mấy bữa nay chị không mua đồ ăn, trong nhà không có gì, đói quá nên không ngủ được."
Có vẻ không nghĩ rằng cô sẽ giải thích với mình, Dịch Tuyên ngẩn ra, con người tức giận rất nhanh đã bắt đầu biến mất.
Thấy cậu im lặng, Tân Nguyệt nói tiếp: "Em buông chị ra trước đã, tay chị đau quá nè." Âm thanh kêu đau của cô có chút nũng nịu, trong lòng Dịch Tuyên rối loạn, nghe lời buông lỏng tay.
Tân Nguyệt chống thân mình ngồi dậy, Dịch Tuyên lúc này mới phát hiện cô mặc áo ngủ.
Áo phông cotton rộng và quần short thể thao là những gì cô thường mặc ở nhà.
Điều này chứng minh rằng những điều cô nói là sự thật, cô từ trong nhà đi ra ngoài.
Làn da Tân Nguyệt rất trắng, cũng rất mẫn cảm, chỗ đùi bị cậu đè lên lúc nãy đã đỏ một mảnh, ra tay cũng thật là.
Dịch Tuyên rũ mắt nhìn vệt đỏ trên đùi cô, trầm mặc.
Tên Nguyệt hoạt động mấy khớp xương ở tay một chút, giương mắt thấy Dịch Tuyên, bỗng nhiên có chút buồn cười.
Giống mỗi lần cậu làm cô buồn sẽ trưng ra bộ mặt như vậy, rũ đầu, không nói một lời, lúc nói chuyện với cô tâm thanh và giọng điệu sẽ rất thấp.
Hơi không có tiền đồ chút nhưng chung quy tư thái tự hạ thấp như vậy có thể khiến lửa giận của cô bình ổn. Chỉ cần coi không tức giận, việc gì cậu cũng có thể làm.
Nghe thấy tiếng cười đè thấp của cô, Dịch Tuyên ngước mắt lên nhìn cô.
"Bây giờ biết sai chưa?" Tân Nguyệt giơ tay xoa loạn mái tóc của cậu, ra vẻ tức giận mà nói: "Lực tay của em thật lớn, lỡ may tay của chị bị bẻ gãy thì sao hả?"
"Em có chừng mực."
"Còn dám nói!" Tân Nguyệt giơ cổ tay: "Đúng mực quá nhỉ, em doạ chị như vậy, không chút lễ phép nào! Em muốn chị tức ói máu em mới vui vẻ thả à?"
Cô vừa dứt lời, Dịch Tuyên đột nhiên ngẩng đầu.
"Sao vậy?" Ánh mắt của cậu quá sâu, Tân Nguyệt nhất thời không phản ứng kịp.
Thời điểm cậu ôm chặt cô, tay cô buông thỏng xuống, tư thế có hơi ngốc nghếch.
"Chị không cần sợ em."
"Em đợi một tuần nhưng chị không tới tìm em. Em về nhà thì chị lại không thấy đâu. Em sợ rằng chị bỏ rơi em rồi." Giọng nói cẩn trọng của Dịch Tuyên mang theo chút bi thương, hơi thở xẹt qua gương mặt cô. Chỗ yếu ớt nhất trong lòng Tân Nguyệt như bị ai xoa nhẹ một cái, tê tê nhức nhức.
Ba năm làm bạn cùng nhau, sống nương tựa lẫn nhau, tình thân, hữu nghị hay là tình yêu. Bọn họ dựa dẫm lẫn nhau, từ trước đến nay không phải chỉ có một loại tình cảm. Lúc Dịch Tuyên được đưa về, nhỏ gầy, yếu ớt, cứ như chạm vào một cái liền vỡ nát. Tân Nguyệt cứ cho rằng bản thân là chị cả, là trưởng bối, là người chăm sóc. Nhưng ngày qua ngày, cậu trở nên cao lớn, rắn chắc, càng ngày càng âm trầm. Tân Nguyệt dần dần không thể nhìn thấu cậu.
Rõ ràng ở trước mặt mình, cậu ôn nhu sáng láng, như sau hẻm quán bar, cậu chẳng khác gì ác quỷ dưới điện ngục.
Vậy là Dịch Tuyên đã không còn là bé trai nhỏ yếu trước kia nữa. Trở thành một người hoàn toàn xa lạ.
Bộ dáng ôn nhu ngoan ngoãn không còn tồn tại nữa. Cây gậy thép ở trong tay cậu ánh lên màu bạc, một thân áo đen khiến cậu hoàn mỹ hoà làm một với bóng đêm.
Tân Nguyệt chưa từng gặp một Dịch Tuyên như vậy, cô đứng ở hẻm nhỏ run bần bật.
Cô kinh hãi, mặc dù không có mặt đối mặt, nhưng bản thân mình không thể tưởng tượng được sự điên cuồng không mắt cậu lúc ấy.
Bởi vì cô chưa từng thấy cậu cuồng nhiệt với tử vong như vậy
Ba năm này, cô vẫn luôn tự lừa chính mình, mặc kệ ở trường cậu như thế nào, ở bên ngoài như thế bào, chỉ cần cậu ngoan ngoãn trước mặt mình, cậu vĩnh viễn là đứa em trai họ Dịch cần cô chăm sóc.
Nhưng sau khi tận mắt thấy một màn kia, cô không thể lừa bản thân được nữa. Cậu đã sớm nắm được thời khắc cô lơ đãng mà biến thành kẻ khác.
Không, chỉ là cậu biến về nguyên hình mà thôi.
Cậu ái muội mà nói ôm cô.
Làm chị, làm trưởng bối, làm người chăm sóc cậu, Tân Nguyệt biết rằng mình phải đẩy cậu ra xa. Nhưng hiện tại cô không làm được. Cô đột nhiên ý thức được mặc dù mình đã không còn cách nào để tiếp tục dối gạt bản thân, nhưng Dịch Tuyên xa lạ kia, động tác của cậu, ánh mắt của cậu, âm thanh của cậu vẫn khiến trái tim cô rung động.
Bây giờ cô mới phát hiện sự quan tâm mà cô dành cho hắn đã vượt quá mức giới hạn.
Tân Nguyệt cũng hỏi chính mình, thật sự không có một chút động tâm sao?
Đáp án trong lòng thật mơ hồ. Nhưng điều cô có thể chắc chắn ngay lúc này chính là, bất luận cậu có trở nên xa lạ bao nhiêu, ba năm này không thể bị xoá nhoà.
Cô không thể không cần cậu.
Vĩnh viễn như thế.
"Không đâu." Đôi tay ngừng giữa không trung dịu dàng dừng trên vai Dịch Tuyên.
"Chị không thể không cần em..." Tân Nguyệt nhẹ nhành vỗ vờ vai cậu, nhẹ giọng nói.
"Nguyệt." Dịch Tuyên như làm nũng mà lại như thở dài ở bên tai cô lẩm bẩm nói: "Em thật sự rất nhớ chị."
***
Tác giả có lời muốn nói: Nhìn thấy chị Nguyệt, cục đá bự chảng trong lòng Tuyên ca rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
Chỉ có ở bên cạnh cô, cậu mới chân chính cảm thấy bình yên.