Cố Chấp Ngọt

Chương 103: Ngoại truyện 19



Editor: Trà Đá.

Con trai chưa có tên chính thức, nhưng Nam Từ đã có tên ở nhà cho con trai.

Đường Đường*.

*Nghĩa từ này là: kẹo đường, kẹo ngọt.

Nhưng mà, khụ… Vì để sau này con trai không trách móc người làm mẹ như cô, cô suy nghĩ thay đổi một tí, đổi thành “Đường Đường**”.

**Mặc dù cách đọc giống nhau, nhưng nghĩa từ này là: có khí thế, khí phách.

Mặc dù nghe giống nhau, nhưng cô cũng vì tương lai của con, lỡ sau này có người hiểu lầm, thì con trai cô cũng có thể giải thích được.

Về phần ý nghĩa?

…Chẳng qua là vì người làm mẹ ngốc nghếch, thật sự không nghĩ ra được tên nào hay hơn. Nhưng dù sao cô cũng cẩn thận suy nghĩ, Đường Đường cũng có ý nghĩa khác là khí phách! Quả thật rất đàn ông rồi!

Mà trước khi quyết định cô cũng hỏi qua Hoắc Lâm, mặc dù Hoắc Lâm luôn luôn cưng chiều cô vô điều kiện, không có ý kiến phản đối gì. Nhưng dù sao sau này con trai hỏi tới, thì cô cũng có thể giải thích được.

Sau khi Đường Đường ra đời, hoàn toàn khác lúc còn ở trong bụng cô.

Trước kia còn ở trong bụng, cậu bé cực kỳ tinh nghịch, cách mấy ngày lại muốn đại náo thiên cung một lần, khiến Nam Từ nhiều lần nghĩ cậu bé đang lộn nhào trong bụng cô.

Nhưng từ sau khi ra đời, cậu bé lại thay đổi, cực kỳ dễ tính.

Lúc đói bụng sẽ khóc hai tiếng, bú sữa mẹ no rồi lại ngủ tiếp. Tã bị ướt cũng vậy, chỉ cần có người để ý đến, hơn nữa lại phục vụ tận tình sạch sẽ, thì cậu bé sẽ rất vui vẻ.

Thỉnh thoảng Nam Từ trông thấy Đường Đường ngủ say sưa bên cạnh mình, cô sẽ có chút ngạc nhiên.

Đây thật sự là tiểu ác ma trong bụng cô đó sao?

Có khi nào bệnh viện đưa nhầm con rồi không?

Cô đương nhiên biết suy nghĩ này cực kỳ hoang đường, cô cũng chỉ thoáng suy nghĩ lung tung một chút thôi.

Dù sao, người nào có mắt cũng có thể nhìn ra được, Đường Đường và Hoắc Lâm giống nhau bao nhiêu.

Đường nét ngũ quan trên mặt giống nhau đã không nói, ngay lúc mở mắt ra cũng là đôi mắt của Hoắc Lâm, đen nhánh sâu xa.

Nam Từ có chút không phục, cái này rõ ràng là con trai cô mang thai lâu như vậy, sao sinh ra lại không giống cô một chút nào vậy?

Cô nói cho Cố Phán nghe, giọng điệu có bao nhiêu là oán trách.

Lúc đó Cố Phán đang nắm vuốt bàn tay nhỏ của Đường Đường, gương mặt cười tươi yêu thích, nghe Nam Từ nói xong cũng ngẩn người.

Một lúc lâu sau, cô ta vừa nhìn vừa so sánh hai mẹ con, bỗng nhiên nói một câu: “Sao không giống? Chị nhìn ra được một chỗ nè!”

Nam Từ cực kỳ hào hứng, cũng không để ý đến biểu hiện của Cố Phán, vội vàng hỏi: “Chỗ nào?”

“Thì cả hai đều mềm mại lại đáng yêu nữa! Hoắc Tam làm gì có đáng yêu? Cái này khẳng định không thể di truyền từ anh ấy được!”

“…” Con nhà ai mới sinh ra lại không đáng yêu chứ! Nam Từ vốn đang rất hứng khởi lắng nghe, bây giờ xụ mặt: “Thôi chị đừng nói nữa.”

Cố Phán cười hì hì, lại chơi đùa với cậu bé một chút, mới nhớ tới một chuyện nghiêm túc.

“A, đúng rồi, Hoắc Tam đặt tên cho thằng bé chưa?”

“Chưa, em cũng chưa hỏi qua, cảm giác có lẽ anh ấy đang suy nghĩ, dù sao cũng không vội.”

Cố Phán ghét bỏ: “Hai người làm cha mẹ thế đấy… Con trai cũng đã đầy tháng rồi, chưa tới hai tháng nữa là được 100 ngày rồi đúng không? Vậy mà hai người còn chưa đặt tên cho con nữa! Hơi vô trách nhiệm đấy nhé!”

Lúc đầu Nam Từ không cảm thấy gì, nhưng sau khi bị Cố Phán nói đến như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Nghĩ nghĩ, cô nói: “Thật ra… Thật ra lúc em mang thai Đường Đường, Hoắc Lâm cứ một mực chắc chắn là con gái.”

Cố Phán nhướn mày: “Hoắc Lâm trọng nữ khinh nam?!”

Trời ạ, không thể nào, thường thì những người đàn ông thành đạt như Hoắc Lâm, thì đều thích con trai không phải sao? Sao Hoắc Lâm lại khác người như vậy?

“Không nghiêm trọng như vậy, nhưng em cảm giác anh ấy không quá để tâm đến Đường Đường… À, nói không để tâm cũng không đúng, cái gì nên làm thì anh ấy đều làm, nhưng em luôn cảm thấy anh ấy cứ thiếu thiếu gì đó…”

Cố Phán nghe xong càng gấp hơn, vội nói: “Cái này cũng không được, tiểu Nam Từ, có gì nên nói thì phải nói ngay, bây giờ Đường Đường còn nhỏ chưa biết gì, sau này lớn thêm chút nữa, thằng bé lại nghĩ ba không thương nó. Tâm lý con nít cực kỳ nhạy, lỡ như thằng bé cứ có suy nghĩ là ba không yêu nó thì làm sao?”

Nói đến đây, Cố Phán dừng một chút, lúc mở miệng, nghiêm túc nói: “Dù sao chị cũng cảm thấy em phải nói chuyện với anh ấy.”

~

Tối đó Hoắc Lâm về nhà, cũng phát hiện thấy Nam Từ có điểm không đúng.

Lúc ăn cơm sẽ nhìn Đường Đường trong xe đẩy một chút, rồi lại nhìn anh một lúc, sau đó muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Hoắc Lâm cũng không vội, dù sao anh biết tính tình bảo bối của anh, có chuyện gì thì cũng không thể giấu được lâu.

Sau đó Nam Từ chuẩn bị đi tắm, cô định đưa em bé cho dì giúp việc trông coi, nhưng cô nhớ lại lời Cố Phán nói, bỗng nhiên đảo mắt, trực tiếp đặt Đường Đường lên giường.

“Em đi tắm, anh trông con nhé?”

Thần sắc Hoắc Lâm ngừng trệ, liếc nhìn con trai đang nằm trên giường.

“Hay gọi dì giúp việc…”

Nam Từ cắt ngang anh, giọng điệu đanh lại: “Em muốn anh trông con.”

Nói xong quay người đi vào phòng tắm, cuối cùng, trước khi đóng cửa, còn nói với Hoắc Lâm: “Lúc em tắm ra, thì muốn thấy Đường Đường vẫn còn nằm trên giường đó!”

Giống như sợ anh không xem lời cô ra gì, lại bổ sung thêm: “Nếu như em phát hiện anh lén lút bế con ra cho dì giúp việc trông, thì em sẽ tức giận đó. Hoắc tiên sinh, em tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng!”

Hoắc Lâm bật cười, hiện tại bảo bối của anh đúng là biết cách đe dọa anh, trước đó lúc cô còn mang thai, bởi vì giận dỗi anh một chuyện nhỏ, mà đêm đó trực tiếp khóa trái cửa phòng ngủ, đá anh ra ngủ trên ghế sô pha.

Sau đó, cô thường xuyên nói, nếu như chọc giận cô, thì hậu quả của anh là phải ngủ trên ghế sô pha! Xem anh có sợ hay không.

Hoắc Lâm mà sợ những thứ này? Chỉ là vì muốn cô vui vẻ, nên giả vờ giả vịt mà thôi.

Kết quả cô lại một mực nhớ đến bây giờ.

Nhưng anh thích cưng chiều bảo bối nhà anh, coi như cô cậy được anh yêu chiều mà khiêu khích anh anh cũng thích, thế là anh nghe lời cô, bất đắc dĩ trả lời: “Anh biết rồi.”

Nam Từ hài lòng, cười tủm tỉm đóng cửa phòng tắm lại.

Lúc nghe thấy nước chảy trong phòng tắm, Hoắc Lâm mới chậm rãi đưa mắt nhìn Đường Đường.

Đường Đường vừa mới ngủ dậy, lúc này đang rất có tinh thần, không khóc không quậy, bàn chân nhỏ tùy tiện đạp hai lần, tay cũng đưa lên miệng gặm gặm.

Giống như cảm thấy ánh mắt của ba, Hoắc Lâm nhìn Đường Đường, Đường Đường cũng nhìn sang Hoắc Lâm.

Hai ba con cực kỳ giống nhau, nhất là cặp mắt kia, đều đen nhánh sâu xa cực kỳ mê người.

Hoắc Lâm lẳng lặng nhìn con trai nửa ngày, cuối cùng chậm rãi giơ tay lên, duỗi một ngón tay, định kéo tay Đường Đường ra khỏi miệng.

Nhưng không ngờ Đường Đương mở tay ra, nắm lấy ngón tay của anh.

Lòng bàn tay của Đường Đường vừa mềm vừa ấm, nắm chặt ngón trỏ của Hoắc Lâm, sau đó nở nụ cười với anh.

Đáy lòng Hoắc Lâm có cảm giác như nơi nào đó đang sụp đổ, hô hấp vô thức nhẹ đi.

~

Lúc Nam Từ đi ra, thì Đường Đường vừa bú tay vừa ngủ.

Ngược lại Hoắc Lâm rất nghe lời không bế con trai ra ngoài, nhưng có vẻ như toàn bộ quá trình anh cũng không có giao lưu gì với con trai, chí ít lúc Nam Từ đi ra, thì anh đang đọc tài liệu trong tay.

Giờ phút này Hoắc Lâm đối với Nam Từ vẫn giống như trước đây, giống nhau ở chỗ rất giỏi kiềm chế, mạnh mẽ mà lạnh lùng… Dù sao ngoại trừ cảm giác anh không giống như một người ba, nhưng cũng không có gì không đúng.

Trong lòng Nam Từ thở dài, cảm thấy lời Cố Phán nói cũng có mấy phần có lý.

Hừ, đúng là móng heo! Bởi vì anh không thích con trai! Cho nên mới không thân thiết với con!

Nghĩ tới đây, Nam Từ lập tức tức giận, sắc mặt cũng trầm xuống.

Sau khi lên giường, cô cố ý đẩy đẩy anh: “Dịch ra bên kia.”

Hoắc Lâm nhìn cơ thể anh sắp kề sát mép giường rồi, lại nhìn ở bên kia thấy Nam Từ có thể lật tới ba vòng, trong lòng bất đắc dĩ.

Cuối cùng, anh cũng nghe lời cô, xê dịch ra xa, cuối cùng sợ cô còn ghét bỏ, anh thậm chí còn đặt chân xuống giường.

Lúc này Nam Từ vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ “Hoắc Lâm trọng nữ khinh nam, không hề nghĩ cho cô đã vất vả sinh con trai”, loại suy nghĩ này khiến cô tức giận, cho nên cô cũng không thèm để ý đến tư thế của anh, đắp chăn lại rồi ôm Đường Đường chuẩn bị đi ngủ.

Hoắc Lâm thấy thế, lấy mắt kính xuống, đặt văn kiện ở trên bàn, tắt đèn, cũng nằm xuống, nghiêng người ôm lấy Nam Từ.

“Sao vậy bảo bối?”

Trong bóng bối, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Lâm tới gần, môi mỏng ghé sát tai cô, còn khẽ hôn lên vành tai cô.

“Hả?”

Anh còn thuận thế ngậm lấy vành tai cô, khiến tâm tư của Nam Từ có chút rối loạn.

Nhưng cô nhìn Đường Đường đang ngủ trong lồng ngực cô, cảm thấy chuyện hôm nay không thể bỏ qua cho anh.

Thế là cô rón rén ôm Đường Đường đặt ra xa một chút, sau đó trực tiếp ngồi dậy.

Hoắc Lâm thấy thế, cũng ngồi dậy theo, đồng thời mở đèn ngủ.

“Em sao vậy?”

Hoắc Lâm thấy Nam Từ chỉ nhìn mình không nói lời nào, nên mới mở miệng hỏi trước.

“Em hỏi anh, có phải anh không thích Đường Đường đúng không?”

Đầu tiên là Hoắc Lâm sững sờ, tiếp đó cau mày: “Có phải Cố Phán lại nói gì linh tinh với em rồi đúng không?”

“Không liên quan đến người khác! Người khác không cần nói thì em cũng có thể cảm nhận được!”

Nam Từ tức giận nhìn anh: “Anh về nhà cũng không ôm con, chuyện của con cũng không quá để tâm đến, mua thứ gì cho con cũng đều là do em dặn dò liệt kê rõ ràng mới mua được. Bình thường anh bận bịu ở công ty thì không nói, nhưng lúc ở nhà, cũng không gần con. Hoắc Lâm, em không muốn so sánh anh với ai hết, nhưng ít ra… Anh phải có dáng dấp của một người đã làm cha chứ.”

Lần này Hoắc Lâm ngây người, anh hoàn toàn không ngờ chuyện này lại trở nên nghiêm trọng trong mắt Nam Từ như vậy.

Nam Từ đợi một lúc lâu cũng không thấy Hoắc Lâm nói gì, trong lòng cô đang tức giận bỗng nhiên lạnh đi.

Cô nhìn anh thật lâu, sau đó không nói gì nữa, quay người nhích lại gần Đường Đường, ôm con trai ngủ.

Trong lòng Hoắc Lâm thầm thở dài, cũng hiểu rõ ngày hôm nay nếu như anh không dỗ dành bảo bối của anh cho tốt, thì thời gian sau này sẽ rất khó sống.

Thế nhưng anh nên nói như thế nào?

Nói là anh thật sự không phải không muốn thân thiết với con, mà là bởi vì không biết thân thiết như thế nào?

Anh ôm con thì sợ động tác quá mạnh, mua cái gì cũng đều nghe Nam Từ dặn dò bởi vì anh không biết nên mua cái gì, mặc dù trước khi con trai ra đời, anh quả thật có mua rất nhiều đồ cho con nít, nhưng những lúc đó hoàn toàn là vì anh đang có hứng, thấy gì thì mua đó.

Những chuyện này, nếu như không tự mình trải qua thì anh cũng đều không tin.

Hoắc Lâm không gì không làm được, cũng sẽ có lúc e ngại và không biết phải làm sao.

Nghĩ tới đây, Hoắc Lâm thấy Nam Từ đã nhắm mắt, bất đắc dĩ tắt đèn ngủ, sau đó chủ động ôm cô.

Lúc Nam Từ cảm giác tay của Hoắc Lâm đặt lên người mình, cô cũng vùng vẫy một chút, nhưng phát hiện không thể thoát được anh, nên cũng mặc kệ anh.

Dừng một chút, cô quay người lại.

Nam Từ ôm anh, nhẹ nói: “Hoắc Lâm, em thật sự không biết anh nghĩ gì, nhưng con cũng đã ra đời rồi, em không muốn sau này con trai sẽ nghĩ là ba không yêu nó. Chúng ta… Chúng ta đều là người đã trải qua những thiếu thốn, tuổi thơ đã cực khổ rồi, em không muốn con chúng ta phải trải qua những gì giống chúng ta, anh hiểu không?”

Hoắc Lâm đương nhiên không biết Nam Từ lại suy nghĩ như vậy, nhưng lời muốn nói ra lại không biết nói như thế nào.

Thế là anh im lặng nửa ngày, chỉ ôm cô thật chặt, đáp lại: “Ừ.”

~

Lúc nửa đêm, không biết Đường Đường đói bụng hay tả ướt, bỗng nhiên khóc.

Hoắc Lâm tỉnh dậy, anh nhìn thoáng qua Nam Từ, thấy cô vẫn đang ngủ say trong ngực mình.

Thế là anh cũng không gọi cô, chỉ cẩn thận đứng dậy bế em bé lên, sau đó rón rén ra khỏi phòng.

Sau khi anh vừa ra khỏi phòng ngủ một giây, thì Nam Từ cũng mở mắt.

Cô cũng không trì hoãn nữa, lập tức xuống giường mang dép, sau đó lặng lẽ mở cửa phòng.

Sau khi em bé ra đời, bọn họ cũng chuyển về biệt thự, dù sao chung cư có rộng bao nhiêu, thì có thêm em bé cũng có vẻ chật chội.

Cho nên lúc này Hoắc Lâm ôm em bé xuống lầu, Nam Từ không đi theo, mà lặng lẽ đứng ở lan can lầu hai nhìn xem cử chỉ của anh.

Chỉ thấy đầu tiên Hoắc Lâm kiểm tra tả em bé không ướt, động tác có chút vụng về. Sau đó thấy con trai lại khẽ khóc, anh cẩn thận ôm em bé dựa vào vai mình, chậm rãi vỗ nhẹ phần lưng cho con trai.

Vào giờ phút này, Nam Từ cảm thấy tất cả những lạnh lùng và cứng rắn trên thân Hoắc Lâm tan biến, thay vào đó chỉ là sự dịu dàng.

Hoắc Lâm ghé vào tai con trai nói gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, nên Nam Từ không nghe rõ.

Nhưng cũng may là cô không nghe thấy, chứ không thì chắc cô sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt.

Bởi vì Hoắc Lâm nói:

“Ba yêu con cũng nhiều như mẹ yêu con vậy.”