Vương Linh và Trần Nhân Nhân được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Trần Nhân Nhân bị thương nặng hơn Vương Linh nhưng cả hai đều không nguy hiểm đến tính mạng.
Trên mặt Vương Linh quấn đầy băng vải, khẳng định là phanh không ăn.
Trần Văn Quân gọi nhân viên 4S đến kiểm tra lại phanh xe, phát hiện phanh xe vẫn bình thường, xe cũng không có vấn đề gì khác, hơn phân nửa là do Vương Linh đạp nhầm chân ga thành phanh xe mới xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng thế này.
Có điều Biên Biên biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, chuyện này chắc có liên quan đến Cố Hoài Bích.
Từ trước đến nay Cố Hoài Bích làm việc liều lĩnh bất chấp hậu quả, cho dù là Biên Biên nhiều lần cảnh cáo cậu phải kiểm soát tính tình và hành động của mình. Nhưng cô buồn bã nhận ra, đó là bản chất sâu bên trong con người cậu nên là không ai có thể thay đổi cậu được.
Cáu kỉnh, nổi điên, mất kiểm soát.
Đây chính là Cố Hoài Bích. Đối với tương lai cậu, lần đầu tiên Trần Biên Biên cảm giác mình bất lực.
Cô càng đánh giá cao năng lực của chính mình thì càng thêm sợ hãi, cô sợ vào một ngày trong tương lai cô sẽ phải trơ mắt ra mà nhìn cậu thiếu niên ấy đi về phía vực sâu.
Trước kỳ nghỉ hè cấp ba, Biên Biên thường xuyên cùng Cố Thiên Giác ôn bài, buổi tối thì cùng cô ấy bắt đom đóm trong vườn.
Ngay cả trong mùa hè nóng bức nhất, bình thường ở Vương Phủ Hoa Viên nằm giữa trung tâm thành phố khó mà nhìn thấy đom đóm, nhưng kỳ lạ thay, tối hôm ấy có rất nhiều đom đóm không ngừng bay quanh cỏ cây và bồn hoa, bay tung tăng như múa.
Cố Thiên Giác nở nụ cười tươi nhất trong những ngày gần đây.
Đã trải qua chuyện đáng sợ như thế, Cố Thiên Giác trở nên ảm đạm đi nhiều, không còn thích cười thích quậy phá nữa.
Nhờ đám đom đóm này khiến cho Cố Thiên Giác như mở cờ trong bụng, cực kỳ vui vẻ nên miệng cứ nhắc mãi: "Trong nội thành làm sao có đom đóm được chứ?"
Biên Biên bắt được kha khá đom đóm bỏ vào bình nước khoáng rỗng, cô ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên ở trên núi giả cách đó không xa.
Dưới ánh trăng, trông bóng dáng cậu thật cô đơn quạnh quẽ.
Trong thành không có đom đóm, những thứ tốt đẹp này đều là do một tay cậu bện thành thế giới cổ tích.
"Cậu có biết không?" Cố Thiên Giác đánh gãy suy nghĩ miên man của Biên Biên: "Kỳ nghỉ hè kết thúc là tớ phải đi Anh rồi".
Biên Biên biết Cố Thiên Giác phải đi, cô thật sự không nỡ xa cô ấy, cô nắm chặt lấy tay Cố Thiên Giác: "Liệu cậu có còn về không?"
Cố Thiên Giác lắc đầu, xoay người ôm lấy cổ tay Biên Biên: "Nếu có về cũng phải lâu thật lâu nữa".
"Vậy... thật lâu là bao lâu?"
Biên Biên ôm Cố Thiên Giác, nước mắt tuôn ra như mưa.
"Chắc là... mai này trưởng thành".
Cố Thiên Giác nhìn bầu trời đầy sao, hốc mắt đỏ ửng: "Sau này lớn lên trở thành một Cố Thiên Giác xuất sắc hơn, ai cũng không thể bắt nạt được Cố Thiên Giác".
Biên Biên ôm chặt lấy cô ấy: "Chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau".
"Ngốc". Cố Thiên Giác vỗ về lưng cô, cười khổ nói: "Cái gì mà bạn tốt, tớ là em chồng của cậu đấy, chúng ta là người thân".
"Người thân tốt nhất".
"Ừm! Người thân tốt nhất".
**
Mười giờ tối, Biên Biên rời khỏi Vương Phủ Hoa Viên. Một chiếc xe Mercedes dừng ở cổng, cửa sổ xe hạ xuống, thì ra là Đỗ Uyển Nhu, bà mỉm cười nói với Biên Biên: "Lên xe đi, cô đưa con về".
"Không cần đâu cô Đỗ, không cần cô phải tự mình đưa con về đâu ạ".
"Đừng ngại, cô còn có chuyện muốn nói với con nhân tiện đưa con về nhà".
Biên Biên thấy vẻ mặt của Đỗ Uyển Nhu,hình như là bà có chuyện muốn nói thật, vì thế Biên Biên ngồi xuống ghế phụ.
Đỗ Uyển Nhu đánh xe chạy nhanh đi ra ngoài, trên đường hai người trầm mặc một lúc lâu, sau vẫn là Đỗ Uyển Nhu mở miệng trước: "Thiên Giác muốn đi Anh".
"Vâng, cậu ấy đã nói với con".
Đỗ Uyển Nhu nhìn Biên Biên, có vẻ không đành lòng nhưng vẫn nói: "Hoài Bích cũng sẽ đi cùng con bé".
Biên Biên hít thở không thông, nhìn Đỗ Uyển Nhu với vẻ khó tin.
"Tình tình đã vượt qua sức kiểm soát của cô rồi, cô không biết còn có thể bảo vệ nó được bao lâu nữa".
Đỗ Uyển Nhu lắc đầu: "Nó đã không còn là trẻ con, cô không thể nhốt nó trong phòng tối không thấy ánh mặt trời giống khi còn nhỏ được, hơn nữa hiện tại cô không thể kiềm chế được nó đành phải đưa nó đi".
Biên Biên nắm chặt góc áo, tưởng tượng đến lúc Cố Hoài Bích rời đi, cô hít thở đầy đau đớn, cả người đều đau......
"Lúc trước là cô muốn để con ở bên cạnh chăm sóc cậu ấy cả đời".
Biên Biên cúi đầu, tóc mái che đi con ngươi đen như mực, giọng nói cực kỳ trầm: "Bây giờ cô lại muốn đưa cậu ấy đi".
Thật sự không nỡ.
Đỗ Uyển Nhu thấy Biên Biên như vậy bà không đành lòng, bà nắm tay cô buồn rầu nói: "Là cô ích kỷ, hết thảy đều do cô quá ích kỷ, sau khi xảy ra chuyện đáng sợ lúc trước cô nên đưa nó đi nhưng là do cô không đành lòng vì nó là con trai của cô mà".
Biên Biên nhìn Đỗ Uyển Nhu, trầm giọng hỏi: "Vì sao Cố Hoài Bích lại trở thành như thế ạ?"
"Vấn đề này cô thật sự không thể trả lời, bởi vì đến chính cô cũng không biết. Nhưng khi con đến Vương Phủ Hoa Viên hẳn là đã nghe thấy người giúp việc nhắc đến chuyện kia, chuyện đó khiến cho mọi người im bặt như ve sầu mùa đông".
Biên Biên nhớ lại năm ấy vừa mới đến Vương Phủ Hoa Viên, thường hay nghe người giúp việc ở nhà lớn nhắc đến sự cố ba năm trước đây được giữ kín như bưng.
"Năm ấy đã xảy ra chuyện gì ạ?"
"Cố Hoài Bích có một người anh trai sinh đôi, tên là Cố Hoài Nhu".
Biên Biên trừng to mắt, thế mà cô không biết Cố Hoài Bích còn có một người anh trai.
"Khi đó hai đứa nó như hình với bóng, bọn cô cho là tình cảm hai anh em chúng nó rất tốt, cho đến một ngày xảy ra chuyện đáng sợ ấy".
"Chuyện đáng sợ gì ạ?"
"Lúc người giúp việc phát hiện ra hai đứa nó ở bên hồ nước nhỏ trong Vương Phủ Hoa Viên thì Cố Hoài Nhu đang nằm giữa vũng máu, ngón trỏ nó bị cắn đứt".
Biên Biên bịt miệng lại.
"Hoài Bích ôm đầu gối trốn ở sau núi giả bên hồ, trong miệng và trên người của nó đều là máu, là nó cắn đứt ngón tay của Hoài Nhu".
"Cô nói là, Cố, Cố Hoài Bích anh ấy..."
Đỗ Uyển Nhu rơm rớm nước mắt, kích động nói: "Cô quả thật không biết, cũng không tin là nó sẽ làm như thế với anh mình".
"Cô đã hỏi anh ấy chưa ạ?"
"Hỏi rồi nhưng nó không chịu nói".
Biên Biên biết, Cố Hoài Bích rất cố chấp, cậu không muốn nói thì ai cũng đừng mong biết được.
"Sau đấy cô đưa Hoài Nhu đi nước ngoài, hai anh em chúng nó cũng không còn gặp mặt nữa, chưa từng liên lạc với nhau. Cô vẫn luôn tự nói với chính mình chắc chắn là nguyên do, vì Hoài Bích sẽ không làm người khác bị thương mà không có lý do gì, có điều..".
Đỗ Uyển Nhu bình ổn tâm trạng lại, nhìn Biên Biên: "Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại cô không có cách nào lừa mình dối người, Hoài Bích không kiểm soát được mình, cô thật sự không biết còn có thể bảo vệ nó được bao lâu, cô cũng không biết lần phát điên tới nó sẽ làm ra chuyện gì".
"Anh ấy sẽ không như thế đâu". Biên Biên liên tục lắc đầu, cô không chấp nhận được chuyện Cố Hoài Bích phải đi nước ngoài: "Con sẽ không để anh ấy trở thành như vậy".
"Biên Biên, thật sự cảm ơn con, cảm ơn con nhiều năm như vậy vẫn chăm sóc và bao dung với nó, con là cô gái duy nhất nó mở lòng. Chẳng qua nhiều năm rồi, mỗi ngày cô đều sống trong lo lắng sợ hãi, sợ nó cũng sẽ... làm như thế với con".
Biên Biên nắm tay Đỗ Uyển Nhu, nỉ non cầu xin: "Anh ấy làm gì cũng có nguyên nhân cả! Cô đừng đưa anh ấy đi được không!"
"Biên Biên, cô là mẹ nó, so với con thì cô càng không hy vọng nó rời đi".
Đỗ Uyển Nhu thở dài một hơi: "Đã có người theo dõi và ở trong tối điều tra nó. Cô không biết bọn họ muốn làm gì, cô cần phải đưa nó đi, đây là muốn tốt cho nó".
Đột nhiên tay Biên Biên nắm chặt góc áo: "Là Tiết Thanh sao ạ, nếu là Tiết Thanh con sẽ nghĩ cách ngăn cản cậu ta".
"Không phải bạn học của con, cũng không phải ai ở trường trung học Gia Đức hết". Ánh mắt Đỗ Uyển Nhu trở nên lạnh lẽo đi rất nhiều: "Cô không tra ra những người đó, nhưng tuyệt đối là người Cố gia chúng ta không thể trêu vào".
Biên Biên nhớ đến lần trước nói chuyện điện thoại với ông ngoại, ông ngoại cũng nói có người đang điều tra Cố Hoài Bích ở trấn nhỏ, khi đó Biên Biên không để trong lòng, bây giờ nhớ tới sởn cả tóc gáy.
Người ngay cả Cố gia còn không thể chọc vào...
"Kế hoạch của cô là sắp xếp cho Hoài Bích đi Anh với Thiên Giác, hộ chiếu cũng đã nhờ người làm xong, có điều nó không biết chuyện này. Biên Biên, nếu nó không đồng ý đi, cô nhờ con giúp, vì nó con sẽ đồng ý giúp cô chứ?"
"Thế khi nào anh ấy trở về?"
"Cô không có cách nào cam đoan với con".
Xe hơi dừng ở cổng chung cư, Biên Biên nặng nề bước xuống xe, cô không biết mình đã đi về nhà như thế nào nữa, dường như mỗi một bước chân đều dẫm phải bùn.
Không có ai ở nhà cả, Trần Văn Quân ở bệnh viện chăm sóc Vương Linh và Trần Nhân Nhân. Trong nhà tối đen như mực, Biên Biên không bật đèn mà ngồi xuống dựa vào tường.
Trong bóng tối, Biên Biên bắt đầu che miệng khóc thút thít.
Biên Biên chẳng thể nào đoán được mối tình đầu của mình lại chìm sâu trong vũng bùn như thế, cô thật sự không nỡ bỏ, thật sự không muốn để Cố Hoài Bích đi.
Người đó luôn đùa cợt cô, nhưng lại không chấp nhận người khác chạm vào cô dù là một ngón tay, cậu cười rộ lên trông rạng rỡ và phóng túng, lúc hung dữ làm cho người ta sợ run, cậu đã làm bạn với cô từ lúc còn bé đến trở thành cậu thiếu niên như bây giờ.
Cô tưởng là bọn cô có thể cùng nhau cãi vã và làm bạn với nhau suốt đời.
Biên Biên cuộn người vào góc tường, không biết cô đã khóc bao lâu cho đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên, là Trần Văn Quân gọi.
Cô gắng gượng bình ổn lại cảm xúc, tránh để Trần Văn Quân nghe thấy cô khác thường: "Vâng cha".
"Tình trạng của Nhân Nhân chuyển xấu, được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU, đêm nay cha không về, con tắm rửa rồi ngủ sớm đi".
"Cha có cần con giúp gì không ạ?"
"Con không giúp được gì đâu, ngoan ngoãn ở nhà đi".
"Vâng".
Biên Biên nhớ lại cái ngày xảy ra tai nạn ấy và nghĩ đến vụ án đẫm máu ở trấn nhỏ, từng chuyện từng chuyện khiến cho cô lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Có lẽ Đỗ Uyển Nhu đúng, Cố Hoài Bích nên rời đi. Ít nhất thì đi ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió*, nếu cậu ở lại đây sớm hay muộn gì bí mật cũng bị lộ ra.
*Đầu sóng ngọn gió: ví nơi phải trực tiếp đương đầu với những khó khăn, nguy hiểm lớn nhất.
Cô ở cạnh cậu nhiều năm như vậy, cũng bảo vệ cậu hết ngần ấy thời gian, càng lưu luyến cậu thì càng đau khổ.
Biên Biên rửa mặt rồi trở lại phòng ngủ, cô mới vừa nằm xuống thì Cố Hoài Bích gọi video đến.
Biên Biên không dám để cậu nhìn thấy mình khóc vì thế từ chối cuộc gọi, nhưng rất nhanh Cố Hoài Bích lại gọi điện thoại lại.
Cô biết nếu mình là không nhận điện thoại, tối nay cậu sẽ "Làm phiền" cô không dứt.
Biên Biên nhận điện thoại, hỏi cậu với cái giọng mũi nghẹt: "Có chuyện gì?"
"Em khóc?"
"......"
"Không có". Biên Biên nói dối: "Không có khóc, ai khóc đâu".
"Đừng mơ gạt được anh". Cố Hoài Bích che ngực lại, nén chịu đau đớn truyền đến từ trái tim: "Trên người của em có khế ước máu của anh, anh có thể cảm nhận được cảm xúc của em, em đang rất đau lòng".
"Anh..".
Biên Biên nóng nảy: "Tại sao lúc trước anh không nói cho em biết khế ước máu còn có tác dụng này".
"Anh nói cho em biết thì liệu em còn có để cho anh cắn?"
"......" Đúng rồi, quả thật là không.
Nếu cảm xúc của cô từng giây từng phút cậu đều có thể cảm nhận được, thế chẳng phải là mất hết sự riêng tư à.
"Anh không được thăm dò cảm xúc của em". Biên Biên nghiêm túc nói: "Tôn trọng sự riêng tư của em đi".
"Nhưng mà trước tiên em nói cho anh biết tại sao em khóc?"
"Em không có". Biên Biên chui vào trong chăn, dụi mắt: "Vừa nãy gặp ác mộng bị hù sợ nên khóc".
"Bị hù khóc?" Cố Hoài Bích bán tín bán nghi, xoa lên bên ngực trái: "Thế sao đau lòng đến như vậy?"
Cậu đau đến không hít thở nổi, đau đến mức giống như trái tim bị móc ra, sau đó cả người bị lăng trì* toàn là máu.
*Lăng trì: hình phạt tàn khốc thời phong kiến, giết phạm nhân bằng cách cắt chân tay, xẻo từng miếng thịt cho chết dần.
"Mơ thấy gì mà làm cho ông đây đau đến tỉnh ngủ".
"Mơ thấy anh bị người ta bắt đi, nhốt vào sở thú".
Cố Hoài Bích không nói gì: "Ngu ngốc".
"Cố Hoài Bích, anh có nói em có thể dùng khế ước máu yêu cầu anh ba nguyện vọng, lần trước em dùng hết hai cái, còn thừa một nguyện vọng cuối cùng, dùng xong khế ước máu sẽ biến mất".
Cố Hoài Bích nở một nụ cười nhẹ: "Ngốc, đó là gạt em thôi, không nói như thế làm sao em chịu để cho anh cắn".
"......"
"Khế ước máu vĩnh viễn sẽ không biến mất, cũng không có ba nguyện vọng gì hết, em có thể yêu cầu anh bao nhiêu nguyện vọng cũng được chỉ cần em vui thôi, anh sẽ thực hiện tất cả cho em".
"......"
Mất công Biên Biên tiết kiệm, không nỡ lãng phí nguyện vọng nào.
"Bây giờ em muốn anh thực hiện một yêu cầu". Biên Biên nói: "Anh không được nuốt lời, phải đồng ý với em".
"Ừ, anh tuyệt đối sẽ không nuốt lời".
"Cố Hoài Bích, em hy vọng anh..."
Mới vừa nói ra vài chữ Biên Biên như bị mắc xương cá trong cổ họng, xương cá đâm vào họng cô rất đau đớn, cô cố nén chua xót xuống, khó khăn nói ra mấy chữ này.
Biên Biên nói không nên lời, nước mắt cũng đã trào ra, cô che miệng lại, im lặng nức nở, sau đó hít sâu một hơi không để cậu nghe thấy gì.
Cố Hoài Bích lại nhíu mi: "Em đang làm gì hả?"
"Không, không có gì".
"Em đây là muốn làm ông đây đau chết đúng không?" Tay cậu ôm chặt ngực trái: "Ông đau như sắp bệnh tim đến nơi rồi".
Cố Hoài Bích có thể cảm nhận được cảm xúc sụp đổ của cô, cậu có thể cảm nhận được sự đau đớn tột cùng ăn vào xương tủy.
"Cố Hoài Bích, anh hát một bài cho em nghe được không?"
"Hát cái gì mà hát, ông đây không hát đâu, có phải em lại bị ăn hiếp không? Giờ anh đến chỗ em".
"Không cần đâu, không có ai ăn hiếp em cả, những người bắt nạt em đều bị anh đưa vào bệnh viện hết rồi". Biên Biên bình ổn lại cảm xúc dâng trào trong người, cười khổ nói: "Tại ác mộng làm sợ quá trời nên muốn nghe anh hát, anh hát một bài là em không sợ nữa".
"Anh không hát đâu".
Đúng là Cố Hoài Bích không hát, cũng chưa từng hát, cậu sao có thể hát chứ, không hay chút nào.
"À, thôi bỏ đi". Biên Biên cũng không ép cậu: "Em đi ngủ đây".
Lúc cô muốn cúp điện thoại thì Cố Hoài Bích gọi lại cô, chần chừ hỏi: "Cái đó, em thật sự muốn nghe?"
"Hả?"
"Em muốn nghe thì anh hát".
Cô muốn gì cậu đều sẽ thực hiện tất, cho dù là cô muốn ngôi sao trên bầu trời, cậu cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô.
"Muốn nghe gì?" Cố Hoài Bích đã mở ra máy tính, chuẩn bị mở nhạc đệm bắt chước hát.
"《 Dạ khúc nửa vầng trăng 》của Lý Khắc Cần".
Cố Hoài Bích tìm bài hát này, hồi lâu sau cậu đen mặt nói: "Con mẹ nó, còn muốn ông đây hát tiếng Quảng Đông".
Mẹ nó ai hát nổi!
"Anh hát bừa chút thôi, em nghe thấy giọng anh mới ngủ được".
Cố Hoài Bích rất thích cô nhóc nói như vậy, vô cùng thích cô làm nũng với cậu.
"Anh bắt đầu hát đây, hát thử vài câu, hát sai thì em đừng cười".
"Ừm".
Vì thế là Cố Hoài Bích mở loa tối đa, sau đó hát theo, giọng cậu hát rất dễ nghe, đáng tiếc không lên nốt cao nổi, tiếng Quảng Đông như nuốt táo cả hạt*.
*Nuốt táo cả hạt: biểu thị khi học tập hoặc làm một việc gì đó, không phân tích cẩn thận mà tiếp nhận một cách vội vàng.
Thật sự làm khó cậu.
Biên Biên nghe âm thanh rung động trong điện thoại, nghe thấy cậu nghiêm túc bắt chước giọng điệu và hát theo lời bài hát, cố gắng hát thật hay cho cô nghe.
"Vẫn thao thức suốt đêm dài, ngước nhìn vì sao nơi chân trời, vẫn nghe thấy tiếng vĩ cầm như than khóc lại như trêu đùa, cớ sao chỉ sót lại một vầng trăng trong khoảng trời của tôi, kể từ đêm nay hai người đôi ngả*..."
*Lời bài hát Dạ Khúc Nửa Vầng Trăng.
Biên Biên che miệng lại, nhắm chặt hai mắt, nước mắt không kiềm chế được mà lăn dài.
Đầu dây bên kia, Cố Hoài Bích che ngực, tiếng hát cũng bắt đầu run run, đau quá, đau đến sắp chết mất.
Nhưng cậu vẫn chuyên tâm hát hoàn chỉnh một bài.
"Người ấy tựa như trăng trên trời, chẳng thể nào nắm bắt. Ái tình tựa như khúc ca đã dứt, chẳng thể níu kéo. Cớ sao chỉ còn nỗi thất vọng phủ kín khoảng trời của tôi. Đêm nay chẳng còn nụ hôn tạm biệt*..."
*Nguồn lời dịch: nhaccuatui.com
Hát xong, cậu hít sâu một hơi, lo lắng hỏi cô: "Hay không?"
"Hay lắm".
Cô chưa từng nghe thấy giọng hát hay như thế, giọng hát buồn miên man. Đây là lần đầu tiên cậu hát, chỉ vì muốn làm cô vui.
"Nếu em thích sau này mỗi đêm anh đều hát cho em nghe".
"Được ạ".
Không biết vì sao, có lẽ là do sự nhạy bén trời sinh của thú hoang khiến cho Cố Hoài Bích có chút hoảng hốt, cậu ngửi thấy có mùi bất thường, trở nên hết sức ngoan ngoãn dịu dàng.
"Biên Biên, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời".
"Ừm".
Cậu siết chặt phần áo trước ngực trái: "Vậy em đừng làm cho anh đau nữa, con mẹ nó anh sắp đau chết rồi".
"À vâng".
Biên Biên cố gắng hít sâu, giọng nói có hơi khàn: "A Hoài, mặc kệ mai sau xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, em sẽ không để một mình anh gánh hết đâu, em tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh".
Cố Hoài Bích nhíu mày: "Tại sao đột nhiên lại nói như thế?"
"Không có, có lẽ là do ban đêm cảm xúc dâng trào".
Khóe miệng cậu thả lỏng, nói: "Đã quyết rồi, một lời đã định, nghìn núi cũng không chia cắt được".