Cố Chấp Vai Ác Ta Về Rồi Đây

Chương 14: Cố Nghiên đã chết?



Sau
Con người nhỏ trên bàn không ngừng làm ra các loại động tác, phản hồi rất chân thực các trạng thái của Tào Trình Vĩ.

Thẩm Thư đối với loại người này động thủ không nương tay chút nào, dù sao cũng chỉ là ác mộng mà thôi, thương tích như thế nào cũng không làm hại được hắn.

Theo thời gian trôi qua, hạt châu hoá thành con người nhỏ bắt đầu trở nên trong suốt, cái đầu từ từ thu nhỏ lại, sau đó thu nhỏ đến mức không thể nhìn thấy biểu cảm, Thẩm Thư mới duỗi tay nghiền nát nó vỡ tan thành tro bụi, nó hiện lên chút ánh sáng huỳnh quang, rồi liền mất hút trong không khí.

Cậu vươn vai, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy có một hình bóng đang đứng ở trước cửa sổ.

Thẩm Thư đứng dậy hô một câu về phía cửa sổ: ”Cố Nghiên?”

Hình bóng đó lay động một chút, sau đó đi về phía cánh cửa bên trái.

“Cố Nghiên, anh không ngủ được sao?” Thẩm Thư mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Cố Nghiên đang mặc áo ngủ đứng ở trước cửa.

Cố Nghiên hơi hơi cúi đầu, Thẩm Thư không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy cảm xúc của anh có chút không thích hợp.

Cậu nhớ tới mấy ngày hôm trước sau khi Cố Nghiên ngủ một giấc dậy liền thay đổi tính cách, trong lòng liền hoảng loạn một chút, lại cẩn thận gọi lại lần nữa, thấy người đàn ông trước mắt không nói một tiếng, không hề cáu kỉnh muốn lao tới đòi tìm Thẩm Thư mười lăm tuổi, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Bên ngoài phòng rất lạnh, Thẩm Thư đem người kéo vào bên trong phòng rồi đóng cửa lại, lấy áo khoác chính mình đắp lên thêm cho anh, nói: ”Rốt cuộc làm sao vậy? Anh gặp ác mộng có phải không?”

“... Ừ, anh gặp ác mộng.” Cố Nghiên khàn khàn giọng nói, vừa nói vừa chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thư.

Ánh mắt anh rất sâu, rất trầm, Thẩm Thư vừa nhìn liền cảm giác như nhìn thấy một cái vực sâu không đáy, nhất thời cảm thấy choáng váng.

Cậu duỗi tay cẩn thận quơ quơ ở trước mặt Cố Nghiên một chút, sau đó nhỏ giọng nói: ”Cố Nghiên, anh không sao chứ?”

Chẳng lẽ là, ngoại trừ kẻ ngốc và thiếu niên cáu kỉnh, lại xuất hiện một tính cách mới?

Thẩm Thư đột nhiên rất khẩn trương muốn biết, Cố Nghiên rốt cuộc là vì xảy ra chuyện gì mới có thể biến thành cái bộ dạng như ngày hôm nay, cậu nên làm như thế nào mới có thể giúp anh khôi phục được đây?

Khôi phục thành cái tính cách bình tĩnh tự chủ và vô cùng thông minh - Cố Nghiên.

Truyện HD

Cậu cũng không ngại chăm sóc Cố Nghiên cả đời, nhưng Cố Nghiên không nên trở thành bộ dạng này, người thông minh và mạnh mẽ như anh tuyệt đối sẽ không chịu sống một cách mơ màng hồ đồ mãi như vậy.

Cậu cần phải tìm ra cách làm cho Cố Nghiên khôi phục lại bình thường.

Cố Nghiên lẳng lặng nhìn cậu, sau đó bỗng nhiên vươn tay, đem cậu ôm chặt vào trong lồng ngực, sức lực hơi nhiều khiến cho Thẩm Thư có chút không thở nổi.

“...Tiểu Thư, Tiểu Thư...” Cố Nghiên nhẹ giọng kêu tên cậu, một tiếng lại một tiếng, giống như kêu như thế nào cũng đều thấy không đủ, lại giống như muốn bổ sung đầy đủ lại khoảng thời gian mà anh không có cơ hội gọi.

Qua một lúc lâu sau, Cố Nghiên mới buông ra, chỉ là tay vẫn còn đặt trên vai cậu, như là sợ chỉ cần buông tay một chút thôi thì người liền biến mất giống như trước đây vậy.

Thẩm Thư không biết Cố Nghiên trước mắt có ký ức cùng tính cách gì nên không dám tùy tiện mở miệng, chỉ đành im lặng.

Cố Nghiên không còn làm ra động tác nào khác, anh kéo Thẩm Thư đến bên mép giường, nói: ”Tiểu Thư, mau ngủ đi, ngày mai em còn phải đi làm sớm một chút.”

Giống như đoạn thời gian ông nội Thẩm Thư mới qua đời, mỗi buổi tối Cố Nghiên đều phải nói một câu như vậy với Thẩm Thư, đem cậu từ nỗi bi thương mê mang kéo ra ngoài.

Thẩm Thư đột nhiên cảm thấy, Cố Nghiên trước mắt là bình thường, có tất cả ký ức của Cố Nghiên, cậu ngồi ở mép giường, ngập ngừng mở miệng: ”Cố Nghiên, có phải hay không...có phải hay không anh đều nhớ ra hết rồi? Về sau có còn...”

Cậu dừng một chút, có chút xấu hổ nói: ”Có còn biến thành kẻ ngốc nữa không?”

Cố Nghiên duỗi tay sờ sờ đầu cậu, cười nói: ”Nói điều ngu ngốc gì vậy, mau ngủ đi, anh vẫn sẽ luôn ở chỗ này cùng em.”



Thẩm Thư nghe được anh nói sẽ luôn ở cùng chính mình, liền cười, sau đó yên tâm nhắm hai mắt lại.

Chuyện khác, chờ ngày mai đi, chờ ngày mai lại hỏi Cố Nghiên thật kỹ, cậu mệt mỏi quá, mệt đến mí mắt như là có keo nước dính lên vậy...

Nhìn thanh niên dần dần chìm vào giấc ngủ, nụ cười trên mặt Cố Nghiên chậm rãi tan đi, biểu cảm ôn hoà nháy mắt vỡ ra.

Anh tham lam nhìn thanh niên trên giường, tầm mắt từ trên mặt cậu, nhìn từng phân từng tấc, tựa như hận không thể nuốt trọn người thanh niên này vào bụng.

Anh chậm rãi vươn tay, đầu ngón trỏ điểm nhẹ trên trán thanh niên, nhè nhẹ run, như là sợ bản thân nếu không cẩn thận thì người trước mắt sẽ bị thương tổn.

Cuối cùng anh vẫn nâng tay lên, cách môt tầng không khí mỏng, lướt qua đôi lông mày cong cong, lớn mật chạm vào lông mi, sống mũi cao thẳng và đầu mũi tròn tròn.

Sau đó hơi thở ấm áp phun ở đầu ngón tay anh, làm anh không khỏi run lên một chút, ngón tay lập tức chạm vào đôi môi mềm mại của thanh niên.

Cảm xúc trong mắt Cố Nghiên mãnh liệt đến mức biến thành màu đen, anh nhanh chóng thu hồi tay, dưới ánh đèn, vô hồn nhìn đầu ngón tay chính mình, lộ ra một nụ cười.

“Tiểu Thư khi trưởng thành thì ra là bộ dạng này a...” Anh nhắm mắt lại hôn lên đầu ngón tay của chính mình, thở dài thoả mãn.

Tiếp theo anh đi đến bàn học, vươn tay bắt lấy gì đó trong không khí, sau đó đuổi theo dấu vết dường như không thể nhận ra và tìm thấy Tào Trình Vĩ vẫn đang bị kẹt trong cơn ác mộng không lối ra.

Cố Nghiên hờ hững nhìn sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ ra đầm đìa của Tào Trình Vĩ, ngón tay điểm trên trán hắn, xoá đi một tia dấu vết hủy diệt của linh mà Thẩm Thư nung ra, sau đó dùng một cái dùi dài một tấc mà mắt thường không nhìn thấy được đâm vào bụng Tào Trình Vĩ.

Nhìn Tào Trình Vĩ hô hấp ngày càng mỏng manh, biểu cảm càng ngày càng trở nên thống khổ, Cố Nghiên không chút do dự xoay người rời đi.

Khi về đến nhà, thanh niên vẫn cứ nằm ngủ say.

Anh cúi người, để lại trên trán thanh niên một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó liền khom lưng nhìn như vậy, vẫn luôn nhìn, cho đến khi sắc trời hửng sáng.

Ánh mắt sủng nịch của anh hoá thành ánh mắt nồng đậm quyến luyến không thôi, còn có áp lực và du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt.

“Tiểu Thư, Cố Nghiên sẽ ở cùng em, ở cùng em thật tốt...”

Theo tiếng thở dài, cửa phòng mở ra rồi lại đóng lại, trong phòng lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại thanh niên đang ngủ say, tiếng hít thở đều đều.

Tiếng chuông báo thức điếc tai đem Thẩm Thư từ trong mộng đánh thức, cậu sờ soạng tắt đi chuông báo, duỗi người, chờ khi không khí lạnh tràn đầy vào ổ chăn mới giật nảy mình nhanh chóng rời giường.

“Cố Nghiên!” Thẩm Thư nhảy ra khỏi cửa phòng, hơi nhoài người nhìn vào phòng bếp, trên mặt không khống chế được ý cười.

“Cố Nghiên! Anh đang nấu cái gì vậy?” Thẩm Thư đi vào phòng bếp.

Cố Nghiên đang nấu ăn, quay đầu lại cười với cậu: ”Thư Thư, mau đi rửa mặt đi, hôm nay anh làm đậu rán mà em thích đó.”

“Anh, kêu em là cái gì?” Thẩm Thư ngoáy ngoáy tai hỏi.

Cố Nghiên đưa đồ ăn vào trong tay cậu: ”Anh kêu em đó Thư Thư, em sắp muộn rồi.”

Thẩm Thư a môt tiếng, xoay người đem đồ ăn đặt lên bàn, xoa xoa gương mặt một chút rồi thở dài một tiếng, quả nhiên, Cố Nghiên khôi phục bình thường cũng chỉ được một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thôi.

Nhưng không thành vấn đề, Cố Nghiên nói vậy khẳng định đã biết tình huống của chính mình, nhất định không để bản thân ngu ngốc như vậy hoài, chắc chắn là anh đã có sự sắp xếp hoặc dụng ý khác gì đó rồi.

Để anh xuất hiện ở thị trấn Tây Hoa, ngày hôm qua cũng không có nói sẽ rời đi, cho nên nơi này hẳn là an toàn, Cố Nghiên sẽ không đem an nguy của hai người bọn họ ra để đùa giỡn.

Thẩm Thư duỗi người, tâm tình thoải mái, Cố Nghiên nói sẽ luôn ở cùng với mình, vậy thì họ sẽ ở lại trấn Tây Hoa, chờ anh chậm rãi khôi phục vậy.



Buổi sáng nay hai người kia đều không có tới đi làm, Thẩm Thư ngồi ở vị trí của mình mà trong lòng vui sướng ngâm nga vài giai điệu, thầy Tống lâu lâu lại nhìn cậu một cái, cuối cùng không nhịn được hỏi: ”Đêm qua em có ở nhà không?”

Thẩm Thư giương mắt nhìn ông: ”Dạ có thưa thầy, em ở nhà nghe giảng bài đến mười hai giờ, buổi sáng hôm nay thiếu chút nữa không dậy nổi.”

Thầy Tống hừ nhẹ môt tiếng, nhấp miếng trà, cũng không hề quản cậu.

Thẩm Quân Thanh cảm thấy có chút kỳ quái, gọi điện cho Tống Ngạn mới biết được, Tào Trình Vĩ bị viêm ruột thừa, nửa đêm ngày hôm qua đau đến hôn mê bất tỉnh, bây giờ đang ở bệnh viện làm phẫu thuật.

Nếu không phải Tống Ngạn nửa đêm đi vệ sinh phát hiện điều không đúng thì chỉ sợ Tào Trình Vĩ đã là cái xác lạnh ngắt rồi.

Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.

Thẩm Thư nghe thấy tin này thì hơi sửng sốt một chút, cậu cũng chỉ tặng cho hắn một cái mộng đẹp, chứ đâu có động tay động chân lên người hắn, cái này tuyệt đối là báo ứng nha.

“Nhìn xem, thầy Tống người nhìn xem, Thiên đạo luân hồi, khó thoát khỏi trời xanh, làm người quá kiêu ngạo nên lập tức phải nằm giường bệnh!” Thẩm Thư vui sướng khi người gặp nạn nói.

Thầy Tống khụ một tiếng, nghiêm túc nói: ”Đứa nhỏ này, như thế nào có thể nói ra những lời này, không hề có sự quan tâm đối với đồng nghiệp chút nào.”

Nói xong nhấp ngụm trà, có chút tiếc nuối thở dài: ”Đứa nhỏ Tào này vẫn còn khá may mắn.”

Thẩm Quân Thanh nhịn không được cười, nói: ”Được rồi thầy Tống, nếu như mới tới đây ngày đầu tiên mà xảy ra chuyện, chắc chắn chúng ta không thoát được liên quan, hắn ở bệnh viện mấy ngày, chúng ta lại yên ổn được mấy ngày, cái này cũng coi như là may mắn của chúng ta đi.”

Thầy Tống cười xua xua tay: ”Nói đùa thôi, nói đùa thôi.”

Thẩm Quân Thanh cười lắc đầu, chỉ sợ tám phần là thật lòng nghĩ vậy, hai phần là nói đùa.

“Buổi chiều chúng ta đi thăm đồng nghiệp mới không? Rốt cuộc thì người chỉ mới đến đây, trời đất xa lạ liền phải nằm viện, chúng ta cũng không thể không để ý tới hắn đúng không nào?” Thẩm Thư mang theo biểu cảm ”làm chuyện xấu” nóng lòng muốn đi.

Thầy Tống gõ gõ cái bàn: ”Đi, cần phải đi, chúng ta là một tập thể rất đoàn kết và thân thiện, dù cho đồng nghiệp mới không tốt, miệng nói đầy lời xấu xa thì chúng ta vẫn phải đến thăm hắn trên tinh thần nhân đạo.”

Thẩm Quân Thanh cúi đầu phân tích các loại thông tin, nghe được lời này lại cười, từ sau khi Thẩm Thư đến, thầy Tống như càng thêm trẻ ra, hiện giờ chỉ cần xem vẻ mặt cũng có thể suy đoán khớp với tuổi thật của ông.

Lúc này, một tin nhắn từ khung chat nhảy ra, Thẩm Thư chỉ nhìn đến mấy chữ, trong lòng đã nhảy dựng.

“Cố Nghiên trọng thương, rơi vào khe suối Lâm Bình không rõ tung tích, trước mắt chỉ tìm được một nửa thi thể, thân phận còn đang chờ xác minh.”

Cậu click mở cái diễn đàn kia lên, trong diễn đàn một mảnh ồ lên.

Cố Nghiên đã chết?

Cố Nghiên chết không toàn thây?

Tin tức này rất mau được lan truyền, nhưng mọi người đều thảo luận chúc mừng sự kiện này.

Cố Nghiên đã chết, thật ấm lòng người, cái tên điên, bệnh tâm thần đó rốt cuộc đã chết!

“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Thầy Tống thấy cậu không nói gì mà chỉ nhìn điện thoại, lên tiếng hỏi.

Thẩm Quân Thanh lắc đầu: ”Không xảy ra chuyện gì cả, Cố Nghiên mất tích, những người đuổi theo hắn tìm được một nửa thi thể ở nơi hắn nhảy xuống, thân phận còn chưa được xác minh.”

Thầy Tống à một tiếng, nói: ”Cố Nghiên đã chết rồi thì bọn họ cũng yên tâm hơn.”

Thẩm Thư đang uống nước nghe thấy hai người nói chuyện thì nhịn không được phun luôn một ngụm nước, sặc đến nỗi cậu nghẹt thở nửa ngày mới hết.

Cố Nghiên ở nhà ngoan ngoãn làm việc nhà cho cậu, sống tốt như vậy, những người này cũng quá thiếu đạo đức, như thế nào lại đi nguyền rủa người khác chứ!