Cố Chấp Vai Ác Ta Về Rồi Đây

Chương 22: Chết



Từ bệnh viện đến Liễu Doanh mất một tiếng rưỡi đi xe, sau khi bốn người xuống xe thì đi dọc theo đường chính về phía cổng thôn.

Tuy rằng trên danh nghĩa Liễu Doanh là thôn, nhưng những năm gần đây lại phát triển không kém gì so với thị trấn Tây Hoa, cho nên chủ đạo hai bên đường phố đều treo bảng hiệu các loại cửa hàng khác nhau giống với trấn Tây Hoa.

Trường trung học Liễu Doanh nằm ở phía Tây Nam tương đối hẻo lánh, bốn người đã hỏi được đường, họ đi về phía Tây Nam, cách xa đường chính, Liễu Doanh mới dần có hơi thở của cuộc sống nông thôn.

Phía Tây Nam của Liễu Doanh tiếp giáp với một cái thôn khác, hai thôn chỉ cách nhau bởi một con sông rộng năm sáu mét, sau khi qua cầu là một số con phố thuộc Liễu Doanh, sau đó là đồng ruộng rộng lớn và trường trung học Liễu Doanh ở phía bên kia cây cầu.

Trên cầu có mấy đứa trẻ đang đuổi bắt đùa giỡn, Thẩm Thư mỉm cười đi về phía bọn trẻ, vừa muốn mở miệng hỏi đường, liền nghe được phía trước có người la to, âm thanh càng lúc càng lớn, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Truyện HD

Mấy đứa trẻ lập tức chạy về hướng đó, bốn người cũng nhanh chân đuổi kịp, đi qua hai con phố liền nhìn thấy một đám đông vây quanh ở cuối đường, không biết họ đang cãi nhau vì chuyện gì.

Lỗ tai Thẩm Thư rất nhạy, còn chưa đi đến gần đã nghe được những lời bàn tán hỗn loạn xen lẫn giọng nói tức giận đến muốn hộc máu.

“Mày muốn chết thì chết xa chút ha, một con súc sinh như mày suốt ngày gây phiền toái cho tao, lúc trước cho mẹ mày đánh chết mày thì cũng không phiền phức như vậy!”

“Mỗi ngày đều nói muốn chết muốn chết cũng chưa thấy mày chết thật lần nào, nhà người ta chết còn không rên một tiếng, mày thì mỗi ngày đều làm ầm ĩ, mày chính là đồ cặn bã khiến ba của mày không vui!”

“Hôm nay mọi người ở đây đều làm chứng cho tôi, tôi Liễu Tứ Bình ngoại trừ tính tình có hơi nóng nảy, nếu có chỗ nào sai thì rất xin lỗi đứa con này a! Nhưng mày ở đây đòi sống đòi chết, nếu chết thật, người ngoài còn tưởng rằng tao bạc đãi mày!”

Thẩm Thư bước nhanh tới, xuyên qua khe hở giữa đám người vây quanh thì thấy một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi và một người đàn ông trung niên với mái tóc rối bù.

Thiếu niên hơi hơi cúi đầu, biểu cảm chết lặng nhìn xuống dưới mặt đất, không hề phản ứng với những lời tố cáo và chửi rủa của người đàn ông trung niên "Phi Tiệp à, cha mẹ con cũng không dễ dàng gì, mỗi ngày con cũng không phải làm gì, chỉ cần học cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm kiếm tiền nuôi cha mẹ mới là chuyện quan trọng.”

“Đứa trẻ này thật không hiểu chuyện nha, tuy cha con tính tình không tốt, miệng nói lời cay nghiệt nhưng rất dễ mềm lòng, nuôi con ăn học cũng không thiếu gì, con tức giận với ba con cái gì chứ!”

“Bây giờ đứa con này đúng là thiếu đánh, mày nhìn xem những câu mày nói đi, hai câu là muốn sống muốn chết với người nhà mình. Phải chi tao khi đó nhân lúc mày còn nhỏ, đánh nhiều hơn một chút thì tốt rồi, không nên nương tay mà!”

Đám người xung quanh mồm năm miệng mười bàn tán, trên mặt người đàn ông trung niên không giảm đi sự tức giận, thậm chí còn nhìn khắp nơi xung quanh muốn tìm một cây roi.

Mà thiếu niên bị nghị luận vẫn cứ như cái đầu gỗ, không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm xuống đất không chớp mắt.

Thấy thiếu niên không chịu nhận tội, người đàn ông trung niên càng thêm phẫn nộ, giơ tay tát liên tiếp vào mặt cậu thiếu niên, hai người ở bên cạnh xem náo nhiệt thấy vậy thì chạy nhanh đến ngăn cản hắn.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên muốn đánh người, mọi người cũng không đứng nhìn nữa, vừa ngăn cản vừa khuyên can, muốn làm dịu sự việc.

“Phi Tiệp! Còn không mau chạy nhanh đến nhận sai với cha con rồi về nhà đi, ở đây cũng không làm được gì đâu!”

Cũng có người khuyên người đàn ông trung niên kia: ”Tứ Bình, chi bằng cậu mang con về nhà đóng cửa lại rồi từ từ dạy dỗ, ở đây trước mặt bao nhiêu người ngoài, trường học lại ở ngay phía sau con phố, nếu để bạn học của Phi Tiệp nhìn thấy được thì không hay đâu!”

“Chính là, chính là mau về nhà nhanh đi, cha con với nhau không thể có thù oán được! Phi Tiệp, cha con tuy nói chuyện có điểm khó nghe nhưng cũng là cha của con, người một nhà có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau được hay sao mà một hai cứ phải làm ầm ĩ lớn như vậy chứ.”

Cho dù người xung quanh có khuyên như thế nào, thiếu niên vẫn không lên tiếng, như thể cậu bé đang dùng sự im lặng của bản thân để phản kháng lại sự tức giận của cha mình.

Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.



Thẩm Thư đứng ở trong đám người, nghe những lời bàn tán ồn ào mà có chút chán ngán nhíu mày.

Hướng Tu Tề chen vào thấp giọng nói: ”Thiếu niên này...”

“Đã chết.” Thẩm Thư nói: "Giống với thiếu niên ở trong bệnh viện kia.”

Người đàn ông trung niên bị đứa con làm cho mất hết mặt mũi thì tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, hắn dùng sức gạt tay người đang giữ hắn ra, bàn tay hung hăng tát vào cái ót của thiếu niên.

Tống Ngạn a một tiếng muốn đi ra ngăn cản thì bị Thẩm Thư duỗi tay kéo trở về.

“Bang_”

Tiếng bàn tay vang lên.

“Đánh chết mày đứa con súc sinh này, tao cho mày thể diện, mày còn dám ngoan cố với tao nữa à!”

Thiếu niên không trốn tránh, chịu đựng ăn một cái tát, nhưng tiếng hô đau không hề vang lên giống như tưởng tượng của người đàn ông trung niên, mà thân thể thiếu niên như một cái bao tải theo cái tát của hắn lảo đảo về phía trước rồi ngã trên mặt đất, bốc lên một mảnh bụi đất.

“A, đây, đây là làm sao vậy? Phi Tiệp, con không sao chứ? Tôi nói này Tứ Bình sao cậu đánh con không biết nặng nhẹ như vậy chứ!”

Thừa lúc đám người đang lâm vào tĩnh lặng, Thẩm Thư hít sâu một hơi, hét lớn: ”Gϊếŧ người rồi! Mau báo cảnh sát, có người giữa ban ngày mà đánh chết người rồi!”

Hét xong thì lập tức đem Hướng Tu Tề kéo đến trước mặt mình, sau đó lặng lẽ lùi ra sau lấy điện thoại báo cảnh sát.

Một tiếng hét này làm mọi người đang sững sờ dần hồi tỉnh, người đàn ông trung niên lùi lại một bước, trừng mắt nhìn về hướng âm thanh truyền ra, nhìn thấy Hướng Tu Tề kia rõ ràng là một người lạ mặt thì sắc mặt càng trở nên dữ tợn.

“M* mày, mày là chó từ đâu tới, ở trước mặt tao la hét cái gì hả?”

Hướng Tu Tề cảm thấy lời nói của Thẩm Thư rất thiếu đạo đức, dù sao thì thiếu niên kia chết nguyên nhân là do linh ký sinh trên người cậu bé, người đàn ông trung niên kia tát một cái mạnh như thế nào cũng không có khả năng làm chết người, nhưng Thẩm Thư nói như vậy ngay cả khi cảnh sát điều tra được cái chết của thiếu niên không có liên quan đến người đàn ông trung niên thì trong mắt người dân thân phận kẻ gϊếŧ người của ông ấy cũng khó thoát được.

Nhưng nhìn vào bộ dáng kiêu ngạo của người đàn ông trung niên kia, hắn lập tức một chút thương cảm cũng không còn, mặc cho con mình quỳ rạp trên mặt đất, người này không những không quan tâm mà còn đi mắng cậu bé nữa!

“Ông gϊếŧ người còn không cho tôi nói? Tôi thấy ông có vấn đề về thần kinh ấy, cuồng bạo lực, không chừng ở nhà ông cũng hành hạ con ông, nếu không một đứa trẻ đang tốt lành sao mỗi ngày lại đòi sống đòi chết chứ!” Hướng Tu Tề nổi giận trong lòng ”Bây giờ thì tốt rồi, người đã bị ông đánh chết! Chắc chắn là đứa trẻ đáng thương này ở nhà đã bị ông đánh đến nội thương rồi nên bây giờ mới không thể chịu nổi một cái tát!”

Hướng Tu Tề nói quá nhanh, người đàn ông trung niên bị mắng một hồi liền không biết nói gì thì hung hăng quay đầu đá một cái thật mạnh vào đùi thiếu niên, hét lớn: ”Mày mau đứng dậy cho tao! Không nghe thấy người ngoài vì mày mà mắng tao hay sao? Nghe tao bị mắng có phải mày rất đắc ý hay không!”

Thân thể thiếu niên bị cú đá này mà lật ngửa lên, mọi người mới nhìn thấy đôi mắt của cậu bé còn hơi hơi mở nhưng không có ý thức, sắc mặt tái nhợt như người chết, lồng ngực không hề cử động chứng tỏ là không còn thở.

“A” Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có người hoảng sợ hét to một tiếng, trong nháy mắt những người vây xem tản ra, nhìn người đàn ông trung niên với ánh mắt sợ hãi.

Ông ấy thật sự đánh chết người!

“Tứ Bình, cậu, cậu...” Có một ông già muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn đến biểu cảm hung thần ác sát trên mặt người đàn ông trung niên thì môi giật giật, cuối cùng vẫn không dám nói cái gì.

Đây là phạm tội gϊếŧ người a!

Người thanh niên này nói đúng, nói không chừng ở nhà ông ấy đã đánh con của mình, bằng không một con người đang khoẻ mạnh sao có thể bị chết chỉ bởi vì một cái tát?

Có người đã sợ tới mức lặng lẽ bỏ đi, sợ người đàn ông trung niên vì chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà phát bệnh, sẽ gϊếŧ hết tất cả bọn họ.



Người đàn ông trung niên luống cuống, vội vàng ngồi xổm xuống, run rẩy đưa tay kiểm tra hơi thở của thiếu niên, phát hiện đã không còn hô hấp thì lập tức chịu không nổi mà ngồi phịch xuống mặt đất.

“Không, không phải tôi, tôi không có gϊếŧ người, không phải tôi làm a.” Biểu cảm phẫn nộ trên mặt ông ta biến mất, sắc mặt lập tức trắng bệch, hoảng sợ nhìn người ở xung quanh, lắp bắp biện giải cho chính mình.

“Mọi người hãy tin tôi, mọi người phải làm chứng cho tôi a!”

Nhưng mà Liễu Phi Tiệp bị ông ta tát đến ngã xuống đất liền không còn thở nữa, là mọi người tận mắt nhìn thấy sự thật, sao lại có thể làm chứng cho ông ta được.

Người đàn ông trung niên nhìn sắc mặt của mọi người cũng hiểu ra sẽ không có người nào tin mình, ánh mắt trầm xuống, từ dưới đất đứng dậy, liền chạy ra khỏi đám người.

Thẩm Thư đứng ở bên ngoài lập tức cúp điện thoại, chặn ở trước mặt ông ta.

“Ông muốn làm gì? Gϊếŧ người còn muốn chạy trốn?” Cậu đá vào cẳng chân của người đàn ông trung niên, đem người đá trở về bên cạnh thiếu niên.

“Không thể để ông ta chạy thoát! Mau đi báo án, đem ông ấy bắt lại, nếu không sau này ông ta lại nổi điên, làm bị thương người khác ở khắp nơi thì sao đây!” Hướng Tu Tề nói to, khiến mọi người sợ hãi một cách thông minh.

Đúng vậy, nếu để ông ta thoát, chẳng phải là sau này người trong thôn đều ở trong vòng nguy hiểm hay sao?

“Đúng vậy, đem ông ta bắt lại rồi đưa đến Cục Cảnh sát đi, không thể để phạm nhân gϊếŧ người chạy thoát!”

Đám đông thu hết can đảm tiến lên dùng hết sức đè ông ta xuống dưới đất.

Người đàn ông trung niên bị bắt dán chặt mặt trên nền đất, lại vừa vặn đối diện với đôi mắt của thiếu niên đã chết, trong lòng kinh hãi khiến ông không khỏi run lên.

Ông vậy mà đã đánh chết người...

Ông gϊếŧ người!

Lúc cảnh sát đến để mang người đi, khuôn mặt người đàn ông trung niên xám xịt và có chút đờ đẫn.

Sau khi ghi chép lại lời khai của đám đông vây xem, nhân viên điều tra tạm thời phong toả hiện trường, đem thi thể của thiếu niên đi.

Thầy Tống thở dài, sắc mặt có chút khó coi: ”Chúng ta tới trễ rồi.”

“Hiện tại có thể xác định không chỉ có một con linh trên cơ thể của Liễu Gia Duyệt, không biết còn có bao nhiêu người bị hại nữa đây, có thể ngày mai sẽ xuất hiện con tiếp theo, bây giờ e rằng chúng ta không có thời gian để từ từ điều tra rồi.” Hướng Tu Tề trầm giọng nói ”Để tôi liên hệ với phân cục, nói bọn họ phái người tới đây.”

Thẩm Thư thắc mắc: "Không phải nói người ở phân cục còn chưa trở về sao?"

Tống Ngạn nhìn thoáng qua Hướng Tu Tề, nhỏ giọng giải thích: ”Người ở phân cục đúng là chưa trở về, nhưng vẫn còn người ở lại trong cục, là thành viên của ủy ban do tổng cục gửi đến, lần trước bọn họ không tham gia vào cuộc tấn công Cố Nghiên.”

“Được rồi, làm nhanh lên chút, thời gian không đợi người, kéo dài thêm một ngày thì không biết tình huống sẽ biến thành cái dạng gì nữa.” Thẩm Thư thở dài, tuy rằng cậu cũng không phải người tốt gì, nhưng cậu chưa bao giờ đặt ý xấu lên người mấy đứa nhỏ cả.

“...Bọn họ, sợ là không đồng ý đâu.” Tống Ngạn có chút khó xử nói "Hướng tiên sinh, thật sự muốn mời bọn họ tới đây sao?”

Hướng Tu Tề cười khổ: ”Không mời bọn họ tới đây thì còn làm gì nữa? Con rối theo dõi ở trong tay Trình Hạng Minh, trước mắt cũng chỉ có phân cục còn con rối theo dõi thôi.”

Nói thì nói như vậy, Hướng Tu Tề cũng lo lắng, mấy người kia đúng là có chút bản lĩnh, nhưng lỗ mũi đều vểnh lên trời, giống như tổ tông nhà bọn họ là trùm ở phân cục vậy, không biết có thể làm được việc hay không nữa.